Dương Kính đi rồi nhưng hai cha con nhà Mặc Gia vẫn chưa buông tha nhau.
"Sao chả lại sai Khả Ngân đưa cho cô ấy một báo cáo chẳng liên quan gì thế" Mặc Tần Minh quở trách.
"Báo cáo gì chứ" Mặc Thiên hỏi lại.
"Là báo cáo X"
"Cái đó làm rồi, sao Khả Ngân đưa cho Dương Linh làm gì chứ"
"Con không biết, cha coi quản cô ta như nào, đừng bắt nạt Dương Linh"
Mặc Tần Minh bực tức ngồi dậy, anh đi thẳng lên phòng làm việc, giải quyết nốt một số giấy tờ. Còn Mặc Thiên lúc này, ông vẫn ngồi lại bàn ăn, mỉm cười nhẹ.
Dì Dương đã phát hiện ra nụ cười đó liền khó hiểu. Trước giờ Mặc Thiên luôn mang cho mình bỗ mặt ảm đạm, buồn rầu, từ rất lâu rồi dì mới thấy khuôn mặt có chút vui vẻ của ông.
"Lâu rồi, cha con tôi mới nói chuyện lâu với nhau được như vậy đó?"
Mặc Thiên dường như phát hiện ra biểu cảm khó hiểu của dì Dương, dì nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm, lâu rồi tôi mới thấy ông chủ mỉm cười"
Mặc Thiên cũng khẽ gật đầu, ông cầm điếu thuốc định hút nhưng không biết tại sao khựng lại. Ông bất động một lúc rồi nói với dì Dương.
"Dì hỏi mấy món mà Dương Linh thích, nấu cho con bé ăn"
"Dạ thưa ông chủ" dì đáp
Song ông đứng dậy từ tốn đi lên phòng. Bên này Dương Linh cũng tắm rửa xong rồi, cô ngồi lại ghế sofa. Im lặng một lúc, cô bỗng phát hiện có một cuốn album, cô tò mò lấy ra lật từng trang xem thử.
Là hình ảnh hai cậu bé, Dương Linh nhìn phát biết ngay một người bên phải là Mặc Tần Minh, còn người bên phải là ai thì cô không biết. Cô lật tiếp những trang sau, không có gì ngoài ảnh hai cậu bé này cả.
Đang lật từng trang, Dương Linh bỗng nhìn thấy một tấm ảnh, có Mặc Tần Minh và người phụ nữ đứng cạnh nhau, xung quanh họ đầy trẻ em, trong đó có một cô bé. Dương Linh cố gắng nheo mắt lại nhìn ra nhưng đột nhiên cơn đau đầu ập đến với cô. Dương Linh đưa bàn tay phải lên dữ lấy đầu cô mình. Bỗng nghe thấy tiếng nói của Mặc Tần Minh từ phía sau khiến cô hốt hoảng đánh rơi cuốn album.
"Em làm gì đấy"
Thấy cô hơi mệt mỏi, Mặc Tần Minh bước đến nhặt lấy cuốn sổ rồi ngồi cạnh cô.
"Em không sao chứ"
"Tôi không sao"
Mặc Tần Minh đưa tay lật một số ảnh trong album, anh chỉ vào cậu bé đứng cạnh anh.
"Đây là Trương Thành, em trai của tôi đấy"
"Bây giờ anh ấy đâu rồi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy" Dương Linh hỏi
"Bỏ nhà rồi, bây giờ có vẻ rất ổn định, nó giỏi mà"
Dương Linh gật đầu cảm thán, cô chỉ bước ảnh tiếp theo, đó là bức ảnh anh đứng cạnh một người phụ nữ
"Đây là ai vậy" cô hỏi
"Mẹ của tôi đó"
Dương Linh thầm nghĩ trong đầu, người phụ nữ này đẹp thật đấy, chẳng trách sinh ra anh đẹp như vậy, cô ngược mặt lên nhìn Mặc Tần Minh cười nhẹ. Anh khi phát hiện ánh mắt của cô liền đỏ mặt, may sao ánh đèn không sáng để không bị phát hiện, nhìn khuôn miệng cười của Dương Linh, không hiểu sao anh muốn hôn cô một cái, Mặc Tần Minh liền tránh ánh mắt của cô, anh lắp bắp nói.
" Đi ngủ... thôi, khuay rồi"
"À dạ"
Dương Linh đáo rồi đứng dậy lấy chăn gối trải ra sofa nằm dài. Cô nhắm mặt lại rồi ngủ thật nhanh mặc kệ Mặc Tần Minh đang đứng đó nhìn.
Còn về phía Mặc Tần Minh, kể từ ngày cô về đây, anh luôn bắt cô nằm đất rồi rồi sofa, anh luôn áy náy trong lòng. Miệng muốn nói với cô rằng "Này em nằm giường đi" nhưng lại không được, có lẽ Mặc Tần Minh ngại. Anh thở dài rồi leo lên giường nằm.
Nằm một lúc lâu, Mặc Tần Minh vẫn không hề chợp mắt được. Cảm giác cứ luôn bức rứt khó chịu. Anh quay sang nhìn về hướng Dương Linh đang ngủ, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Đến lúc không chịu nổi nữa, anh bật dậy đi lại quanh phòng.
Mặc Tần Minh vừa đi, miệng không ngừng e hèm thật to, cố ý làm cô thức giấc.
"E hèm,.,,,"
Không được anh liền ho liên hồi.
"Khụ khụ khụ..."
Nhưng cô chẳng có động tĩnh gì, có lẽ cô đã ngủ say rồi, Mặc Tần Minh tính nhân lúc này sẽ bế cô lên giường.
Trong ánh đèn mờ ảo, từ đâu ra một chiếc gián lại xuất hiện, anh la lớn.
"A, chết tiệt, sao trong nhà lại có gián chứ"
Mặc Tần Minh chạy thật nhanh, ngồi khúm núm bên ghế sofa. Tiếng la lớn làm Dương Linh giật mình tỉnh giấc, cô nheo con mắt từ từ ngồi dậy. Thấy Mặc Tần Minh đang ngồi cạnh mình, cô hỏi.
"Anh làm gì vậy giám đốc"
"Có con gián kìa, không thấy hả" Mặc Tần Minh vừa nói vừa chỉ
Dương Linh bật dậy đi đến, thì ra không phải là tiểu cường, chỉ là cọng rác màu đen nhỏ thôi, cô thở phào quay sang nói với anh
"Không phải gián đâu ạ, anh đừng lo nữa"
"Không phải sao"
Dương Linh cầm lên rồi ném nó thẳng vào sọt rác, lúc này anh mới chịu đứng lên nghiêm hai tay ra đằng sau.
"Không phải tôi sợ đâu đấy, em đừng hiểu lầm"
Dương Linh bỗng nhiên nhớ tới lần trước ở văn phòng, anh cũng nói như vậy. Cô lấy tay che miệng cười. Trong ánh đèn ngủ hơi tối, Mặc Tần Minh bỗng nhiên xấu hổ vì cảm nhận được cô đang cười mình.
"E hèm, đi ngủ thôi"
Anh họ một tiếng.
""Dạ"
Nói xong Dương Linh liền leo lên sofa đắp chăn ngủ tiếp. Mặc Tần Minh chưa leo lên giường luôn mà đứng im nhìn cô. Dương Linh thấy khó hiểu.
"Có chuyện gì sao giám đốc"
"Không có chuyện gì cả, em mau ngủ đi"
Dương Linh gật đầu nằm xuống, nhưng Mặc Tần Minh đang đi tới giường tự nhiên khựng lại.
"Em ngủ trên giường đi"