Dương Linh đang tập trung đánh máy, nghe tiếng nói ghé sát bên tai của Mặc Tần Minh khiến cô giật mình.
"A, giám đốc"
Cô quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên chiếc ghế bị lệch qua bên làm cô bật ngửa ngã nhào xuống đất. Mặc Tần Minh hốt hoảng theo cô, anh đưa hai tay ra đỡ nhưng lại không kịp. Dương Linh nằm dài xuống đất, cô ngồi dậy hai tay chống lưng, mặt nhăn nhúm.
"A, đau quá"
Mặc Tần Minh bước tới đỡ cô dậy, miệng không ngừng hỏi han.
"Không sao chứ, đứng dậy được không"
Dương Linh đứng dậy nhưng có vẻ lưng rất đau, cô ngã tựa vào lòng anh. Bị bất ngờ như thế khiến ngực Mặc Tần Minh hơi khó thở, anh nói.
"Chắc không đi được rồi, để tôi bế em lên"
Dương Linh nghe vậy cô liền sửng sốt, cứ hễ anh chạm vào cô thì kí ức đêm đó lại hiện về khiến cô xấu hổ.
"A không được đâ....."
Chưa kịp nói hết câu, anh đã bế cô lên rồi, lúc đầu Dương Linh có hơi vùng vẫy, nhưng khi nằm trong vòng tay của anh, cô cảm thấy rất an toàn, ngoan ngoãn để yên anh đưa cô ra xe.
"Có sao không, tôi đưa em tới bệnh viện"
Cô nghe phải đến bệnh viện rất sợ, mùi thuốc khử trùng, tiền còi xe cấp cứu làm cô ám ảnh. Dương Linh nhanh chóng lên tiếng.
"Tôi không sao, hết đau rồi, tôi muốn về nhà"
Mặc Tần Minh đưa vào xe, thăm dò tình hình một lúc rồi mới yên tầm ngồi vào ghế lại. Anh xoa xoa vô lăng rồi hỏi.
"Thật sự không sao chứ"
Dưong Linh gật đầu rồi nhìn anh mỉm cười, Mặc Tần Minh thở dài bất lực. Anh nhìn lại một lần nữa, cô chưa thắt dây an toàn, chắc có lẽ hơi đau nên cô quên mất, anh nhẹ nhàng qua cô rồi kéo nhẹ.
"Để tôi thắt cho em, trên đường lỡ có chuyện gì thì sao"
Làm xong rồi anh quay mặt sang cô. Khoảng cách hai người lúc này rất gần. Bốn mặt chạm nhau không ai nói một lời nào. Dương Linh bỗng nhiên khựng lại đỏ mặt, hơi thở hai người có lẽ lại càng gần nhau hơn, bỗng nhiên.
"Ọc, ọc, ọc........."
Tiếng bụng đói của Dương Linh kêu cứu phá tan bầu không khí im lặng. Cô hốt hoảng lấy tay túm chặt phần vải trên bụng của mình. Mặc Tần Minh nhanh chóng thu mình về chỗ cũ rồi phì cười.
"Hoá ra em đang đói bụng"
Dương Linh xấu hổ lên tiếng phản bác.
"Không phải vậy đâu giám đốc, tự nhiên nó kêu lên vậy"
Cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống, Dương Linh lúc này rất muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống, xấu hổ chết mất. Khoé miệng Mặc Tần Minh cười nhẹ. Anh nhanh chóng khởi động xe đưa cô về, còn lấy điện thoại ra gọi liền cho dì Dương.
"Alo, dì dọn cơm liền dùm con nhé, bụng con réo rồi"
Mặc Tần Minh nổi hứng chọc cô lần nữa, không biết kể từ sau chuyến đi tuần trăng mật, anh lại muốn trêu cô nhiều hơn.
Còn Dương Linh, cô nhăn mặt quay ra hướng cửa sổ. Trông có vẻ rất bình thường nhưng bây giờ cô muốn khóc không ra tiếng, còn thì thầm trong lòng.
"Mẹ ơi, cứu con"
Mặc Tần Minh bỗng nhớ tới lúc nãy, tại sao cô lại bắt anh chờ dưới sảnh, đã tan làm rồi còn ngồi trong phòng đánh máy.
"Tại sao e lại tăng ca chứ"
Dương Linh giật mình nhìn qua ảnh, cô ấp úng nói.
"Là bài báo cáo, Khả Ngân đưa cho tôi, nói tôi mai phải nộp nên tôi ở lại tăng ca"
"Là báo cáo gì chứ, cô ta đang kiếm chuyện với em đấy"
Dương Linh không nói không rằng gật đầu, suốt đoạn đường sau đó, không ai nói một câu nào nữa, thỉnh thoảng anh vẫn lén nhìn xem tình tình hình của cô, còn Dương Linh tựa đầu vào ghế ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Vê tới nhà, dì Dương đã soạn sẵn đồ ăn chờ hai người về, Mặc Tần Minh bỗng nhìn thấy một vị khách, anh liền không hài lòng. Là Khả Ngân, cô ta đang ngồi cạnh cha anh dùng bữa, Mặc Thiên thấy anh về liền nói.
"Vào ăn đi, thức ăn nguội hết rồi"
Mặc Tần Minh thở dài, dù sau trước mặt cha anh và Khả Ngân cũng phải thể hiện tình cảm vợ chồng một tí. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Linh kéo cô vào bàn ăn.
Khả Ngân thấy hành động như vậy liền cau mày. Dương Linh ngồi xuống không quên cúi đầu chào Mặc Thiên, trong lúc ăn cô chỉ giám gắp những món gần chỗ mình. Mặc Thiên thấy vậy liền gắp cho cô một miếng thịt bò lớn.
"Con ăn cái này đi, món này dì Dương nấu ngon lắm"
Thấy cha mình như vậy liền bực tức, Mặc Tần Minh lấy đũa gắp một miếng thịt tiếp vào bát cô
"Em ăn cái này nữa đi, nãy em kêu em đói bụng mà"
Mặc Thiên thấy vậy lại gắp tiếp một miếng nấm vào bát của cô vừa nói.
"Ăn đi con"
Mặc Tần Minh vẫn không chịu thua, anh gắp tiếp miếng rau vào dĩa, phía bên kia Mặc Thiên lại gặp thêm miếng cá. Cả hai không ai chịu ai. Trông cứ như hai đứa con nít đang dành mẹ mình vậy. Chẳng mấy chốc bát của Dương Linh đã đầy đồ ăn. Khả Ngân cảm thấy như người thừa trong cuộc chơi này, cô liền đưa tay ngoe nguẩy trước mặt Mặc Thiên.
"Anh, em về đây, em no rồi"
Mặc Thiên dường như không để ý lắm, ông gật nhẹ đầu rồi không thèm nhìn ả một cái. Khả Ngân đành bất lực rời đi.
Dương Linh nên tiếng.
"Mọi người ăn đi ạ, con no rồi"