"Tôi đã gọi cho ngân hàng khoá thẻ rồi, không cần lo nữa"
Mặc Tần Minh bước tới nói với Dương Linh khi hai người đã trở về nhà. Bây giờ đã mười giờ tối, Dương Linh ngồi trên giường khúm núm vì áy náy khi làm mất chiếc thẻ của anh, cô cúi đầu nói nhỏ.
"Tôi xin lỗi"
Mặc Tần Minh lấy ra trong tủ ra một chai rượi van lớn rồi bước tới ngồi lên ghế. Anh lấy ra hai cái ly lớn rồi rót đầy. Sau đó cầm lên và bước tới gần Dương Linh.
"Muốn uống không?"
Dương Linh nghe anh hỏi liền ngước mặt lên nhìn, ngay lúc này ly rượi van đã ở trước mặt cô. Dương Linh nhẹ nhàng đón lấy từ tay anh rồi uống một hớp.
Vị rượi đã ngập trong miệng cô, trôi tuột xuống cổ họng. Dương Linh cảm thấy rượi này thật ngon liền tỏ vẻ thoả mãn.
"Có ngon không"
Mặc Tần Minh hỏi
Cô gật đầu, anh liền ngồi xuống cạnh cô tiện tay rót rượi thêm vào ly rồi nói.
"Hồi nhỏ tôi từng chứng kiến một vụ tai nạn, người bị đâm đã không qua khỏi, máu chảy đầy đường. Vì cái đó mà tôi đã bị ám ảnh tới bây giờ. Lớn lên tôi liên tục nghĩ trong đầu, rồi không biết mình có chết như thế không, điều đó cứ liên tục ám trong đầu tôi. Đó là lý do khiến tôi sợ hãi vào ngày hôm trước, cảm ơn cô đã bên cạnh tôi ngày hôm đó."
Dương Linh bất ngờ xem chút bối rối. Đây là lần đầu tiên anh tâm sự với cô sao. Dương Linh thẫn thờ nhìn anh rồi nói.
"Không có gì cả, tôi cũng muốn cảm ơn anh vì lần trước đã đưa tôi về nhà"
Mặc Tần Minh bỗng nhớ tới lần trước, lúc đó cô mới vào làm công ty, Dương Linh la lớn sợ sệt trước đám cháy.
"Tôi không biết vì sao lại sợ lửa lớn như vậy, tôi chẳng nhớ gì về quá khứ trước lúc năm 15 tuổi. Tôi có hỏi cha mẹ nhưng họ nhưng họ không hề nói về điều gì cả. Cha mẹ rất yêu thương tôi nhưng họ lại không may qua đời trong một vụ tai nạn"
Dương Linh nói xong liền đưa ly rượi lên và uống gần hết, không khí dần trở lên im lặng. Mặc Tần Minh quay sang nhìn cô đang trầm tư suy nghĩ. Anh lấy chai rượi rót tiếp đầy ly của Dương Linh. Anh không ngờ giữa cô và anh lại có nhiều biến cô như vậy.
Dương Linh quay sang định nói với anh thứ gì đó nhưng lại bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình. Cô liền đỏ mặt, nhưng lần này cô không trốn tránh mà lại tiếp tục nhìn Mặc Tần Minh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Mặc Tần Minh và cô vô thức để ly rượi lên bàn. Anh liền tiến sát vào người Dương Linh, Mặc Tần Minh nhìn đôi môi đỏ mọng còn dính chút rượi vang. Dương Linh vẫn ngồi đó và vô thức nhắm chặt mắt lại.
Môi hai người dần dần gần lại gần nhau. Hơi thở rượi van lại càng kích thích Mặc Tần Minh muốn hôn cô hơn.
Môi anh chạm môi cô. Mặc Tần Minh nhẹ nhàng nhấp lấy đôi môi căng mọng. Thấy cô không phản ứng. Mặc Tần Minh đưa tay ra sau gáy của Dương Linh, đẩy nhẹ cô về phía trước, tay còn lại nâng cằm cô lên. Lưỡi của anh nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng của Dương Linh
"Ưm.."
Dương Linh nhíu chặt mắt lại, mặc anh vẫn hôn cuồng nhiệt trên môi của mình, hai cánh tay vô thức đặt lên vai anh từ từ nằm xuống. Mặc Tần Minh vẫn cắn mút môi cô, nương theo cô mà nằm trên. Dương Linh lúc này chẳng suy nghĩ gì nữa.
Hôn một lúc lâu, anh mới buông tha. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô cùng với đôi mắt đang nhắm chặt, hơi thở hai người cũng càng trở nên gấp gáp. Môi dần di chuyển xuống phần cổ, hôn không ngừng trên đó, một bàn tay của Mặc Tần Minh tìm kiếm cúc áo của Dương Linh, cửi từng nút một.
Dương Linh vẫn nhắm tịt mắt lại. Trong vô thức cô nhớ tới câu nói của Tiêu Trúc đã nói với cô hồi trước.
"Lần đầu tiên ấy, rất quan trọng đó, cậu phải dành cho người mình yêu"
Lúc này môi của Mặc Tần Minh vẫn điên cuồn cắn mút trên cổ, đến lúc không chịu nổi nữa anh cắn một cái nhẹ khiến cô giật mình.
Dương Linh đang suy nghĩ bỗng có cảm giác như bị ong chích, cô bất ngờ đẩy Mặc Tần Minh ra.
"Ưm, giám đốc, dừng lại đi"
Cả hai người đều bật dậy, Dương Linh hơi sợ hãi tránh xa anh ra một chút. Mặc Tần Minh sững sờ trước hành động của cô. Hai người vẫn thở gấp.
Cả cô và anh đều không biết tại sao bản thân mình lại sa lưới như vậy.
Mặc Tần Minh nhìn khuôn mặt của cô rồi xuống phần da thịt đang nhấp nhô sau áo ngủ cùng với nút đỏ trên cổ mà anh mới tạo ra lúc nãy
Dương Linh nhận thấy ánh mắt của anh liền túm chặt lấy chăn che thân mình lại bày ra vẻ mặt hơi sợ hãi. Mặc Tần Minh nhìn thấy cô như vậy liền nhận ra tình hình.
"Tôi xin lỗi, em không sao chứ"
Dương Linh vẫn im lặng rồi gật đầu. Cô vẫn bấu chặt tấm chăn. Mặc Tần Minh thấy mình đã sai rồi, anh vội vàng nói với cô.
"Em không cần phải sợ, tôi không đụng vào người em đâu"
Thấy Dương Linh vẫn còn dè chừng, anh liền đi vào nhà tắm. Anh nhận thấy rằng lúc này mình cần tránh xa cô vẫn tốt hơn.
Thấy anh chạy vội vào nhà tắm. Dương Linh liền sửa lại quần áo của mình. Cô nằm dài xuống đất cuốn chặt chăn lại.
Đi vào nhà tắm rồi mà Mặc Tần Minh mới để ý. Dưới đó của anh đã phản ứng rồi. Cổ hỏng khô khốc không chịu nổi nữa. Anh phải tự mình giải quyết vậy.
Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, hương rượi van cùng với làn da trắng nõn của Dương Linh, Mặc Tần Minh nghiến chặt răng rồi chửu thầm.
"Chết tiệt, tại sao mình lại như vậy chứ"