Tiếng còi xe đằng sau hai người không ngừng kêu lên. Một người đàn ông phi xe lên đằng trước thò mặt ra ngoài rồi la lớn.
"Làm gì đấy hả, có biết nguy hiểm lắm không"
Dương Linh hốt hoảng cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng đưa anh trở lại xe. Cô để anh ngồi ở hàng ghế đằng sau, cô cũng tiện đó lấy chiếc khăn lau mặt cho anh rồi đắp một chiếc chăn ấm.
Mặc Tần Minh lúc này vẫn còn run cầm cập. Ánh mắt của anh hiện lên vẻ vô hồn, khuôn mặt đã dần tái nhợt lại.
"Anh không sao chứ"
Dương Linh hỏi nhưng anh vẫn không trả lời. Cô lại tiếp tục.
"Để tôi đưa anh tới bệnh viện"
Nói xong cô nhanh chóng chuẩn bị đi ra khỏi xe, chưa kịp làm gì đã bị Mặc Tần Minh kéo tay lại, anh lắp bắp nói.
" Đưa tôi về khách sạn đi, tôi không sao cả"
"Anh thật sự không sao chứ" Dương Linh hỏi lại lần nữa như để chắc ăn.
Mặc Tần Minh buông tay cô ra rồi gật đầu. Cô thở dài rồi nói.
"Được rồi, anh ngồi đây, tôi đưa anh về khách sạn"
Nói xong cô nhanh chóng lên ngồi vị trí ghế lái. Rất may cô đã có bằng lái xe rồi. Tiêu Trúc bạn của cô từng nói, vào công sở nên đi học lái xe đi. Dương Linh tưởng mình sẽ không bao giờ được phát huy chứ, ai ngờ đến nay mới được trổ tài.
Dương Linh nhanh chóng khởi động xe. Chẳng mấy chốc đã đến khạc sạn. Cô dìu anh vào nhà tắm rồi đóng cửa lại.
Dương Linh bên ngoài lo lắng không biết một mình trong đó anh có sao không. Bỗng cô nhớ tới những hành động lúc nãy của anh, tại sao Mặc Tần Minh lại sợ hãi như vậy chứ, cô cũng rất tò mò muốn hỏi anh, nhưng có lẽ trong thời điểm này vẫn không nên thì hơn. Đang đắm chìm suy nghĩ thì Mặc Tần Minh bước ra.
Anh mặc đại chiếc áo choàng trắng của khách sạn, có lẽ vì anh lười thay, bộ mặt đã đỡ tái đi nhưng vẫn hiện lên bộ dạng mệt mỏi. Mặc Tần Minh nhìn cô như ra hiệu mau đi tắm đi kẻo lạnh bởi vì lúc đó cô cũng dầm mưa dìu anh vào xe
Dương Linh hiểu ý liền lấy đồ vào nhà tắm, xong xuôi cả rồi cô ra ngoài. Thấy anh vẫn trầm tư ngồi trên giường không một biểu cảm
Nghe tiếng động của cửa Mặc Tần Minh liền ngước mặt lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau không rời.
Dương Linh nhẹ nhàng ngồi xuống đuôi giường rồi hỏi anh.
"Anh không sao nữa chứ"
Mặc Tần Minh gật đầu đáp:
"Tôi ổn"
Từ nãy tới giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Dương Linh khiến cô có chút ngại ngùng. Cô vừa nghĩ đến chuyện cá độ chiều này khi chơi đấm bốc. Đáng ra hôm nay cô được ngủ trên giường rồi, nhưng xem xét tình trạng của anh, cỏ vẻ không ổn rồi. Dương Linh đành thở dài nhường cho anh vậy.
Dương Linh tránh ánh mắt của anh rồi từ từ bước đến bên tủ lấy chăn gối ra rồi rồi quay sang nói với anh
"Ờ, ừm...vậy anh ngủ đi, tôi đi ngủ đây"
Nói xong cô chuẩn bị trải chăn gối xuống nền nhà, bỗng nhiên anh bắt lấy cánh tay cô nắm chặt, Dương Linh sửng sốt nhìn anh rồi khó hiểu, Mặc Tần Minh vẫn nhìn cô mà nói.
"Đêm nay, chúng ta ngủ cùng nhau được không"
"Hả, anh nói gì cơ"
Mặc Tần Minh vẫn đang nhìn cô với ánh mắt buồn bã, trông anh giống như một đứa nhỏ vừa gặp một chuyện lớn trong đời mà đang chờ đợi sự an ủi của mẹ mình vậy. Nhìn bộ dạng của anh khiến Dương Linh có chút mủi lòng, Mặc Tần Minh nói lại lần nữa cho cô nghe rõ.
"Cô ngủ trên giường với tôi được không"
"Ừm...được ạ"
Mặc Tần Minh nghe cô nói vậy liền buông tay cô ra, anh chỉ tay về phía bên cạnh.
"Vậy cô nằm bên đây đi"
Nói xong, Mặc Tần Minh nằm dài trên giường, chừa cho cô một khoảng trống lớn. Dương Linh cũng nhanh chóng nằm xuống, cô quay lưng về phía anh.
Dương Linh lúc này có chút căng thẳng, căn bản lúc này cô không hề ngủ được, bỗng tiếng nói của Mặc Tần Minh phát ra từ đằng sau khiến cô giật mình.
"Xin lỗi, cô có thế ôm tôi được không"
Gì chứ, anh bảo cô ôm anh sao, sao cô có thể làm được chứ. Nhưng hành động lại trái ngược với suy nghĩ, Dương Linh từ từ xoay người lại về phía anh.
Mặc Tần Minh chẳng chút bận tâm, đưa gối ghé sát lại người Dương Linh, anh cuộn tròn người chông cứ như một đứa con đang làm nũng mẹ vậy. Dương Linh vòng tay qua ôm lấy anh, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ lên vai Mặc Tần Minh khiến lòng anh có chút yên bình rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Dương Linh nghe tiếng thở đều của anh bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt của anh rồi không ngừng vuốt ve cánh mũi thẳm tắp.
"Anh đã trải qua những chuyện gì vậy"
Dương Linh hỏi anh như đang hỏi chính mình vậy. Cô cũng trải qua những chuyện như thế, chắc co lẽ hai người giống nhau. Tuổi thơ có những tai nạn mà lại để lại vết khoét to lớn vào trong tâm trí.
Nhìn Mặc Tần Minh ngủ ngon chẳng mấy chốc lại khiến cô buồn ngủ theo. Dương Linh từ từ nới lỏng cánh tay ra để cho anh và cô cùng thoải mái, vừa buông ra thì bỗng nhiên Mặc Tần Minh ôm chặt cô lại. Dương Linh cố gắng thoát ra nhưng không được, cô thở dài bất lực mặc cho anh ôm chặt mình như thế.