Sang sớm mở mắt nhưng Dương Linh đã không thấy anh đâu, hình như anh đi làm mất rồi.
Có lẽ anh không muốn gọi cô dậy, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo” Giọng điệu có chút ngái ngủ.
“Dương Linh đi đâu từ hôm qua tới giờ, tên kia lại xụ mặt nữa kìa” Là Tiểu Đồng lo lắng khi không thấy cô đã không đi làm hai ngày.
“Tôi bị ốm hai ngày liên tiếp, nói với boss hộ tôi với”
Dương Linh ngượng cười, Đẳng Thiếu bây giờ không giám cốc đầu Tiểu Đồng nữa đâu nhỉ.
Bên kia một tiếng thở dài, đột nhiên nói lớn: “Này, giám đốc tới”
“Hả” Dương Linh khó hiểu.
Tiểu Đồng cố ý bật loa ngoài để cho cô nghe tiếng trong văn phòng, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
“ừm…Dương Linh hôm nay sốt cao, ở nhà nghỉ, mọi deadline còn giao cho cô ấy, xin giao lai cho tôi, tôi sẽ làm”
Là Mặc Tần Minh, anh lại nữa rồi, anh làm vậy sao cô giám nhìn mọi người chứ.
“Này, cô sướng lắm đấy” Tiểu Đồng nói nhỏ.
Sướng gì chứ, anh luôn tự tiện như vậy, cô thở dài một hơi, bên kia đã có những tiếng chòa “giám đốc, giám đốc”
“Em đang nói với ai đấy, Dương Linh đúng không” Một giọng nam quen thuộc khác vang lên
“Hả…”
“Này tôi nói cho cô biết nhé, mau hết ốm rồi đi làm đi, từng tưởng là vợ giám đốc thì tôi sẽ nương tay”
Đẳng Thiếu tức giận dựt lấy điện thoại của Tiểu Đồng, còn không kịp cho cô nói tiếp thì tiếng Tiểu Đồng vang lên.
“Anh làm cái gì vậy, đừng dở tiếng quát nạt người khác”
“Gì chứ, em còn bênh Dương Linh”
Đầu giây bên kia có vẻ cãi nhau to, Tiểu Đồng ghé sát điện thoại nói nhỏ
“Cứ nghỉ đi, để tôi xử tên này cho”
Dương Linh chưa kịp giải thích, một tiếng kêu dài “tút tút tút” vang lên, Dương Linh lại thở dài lần nữa, bên ngoài có tiếng gõ cửa, dì Dương đi vào cầm một tô cháo lớn cho cô.
“Cô chủ hôm qua bị ốm, tôi nấu cháo tẩm bổ cho cô ăn”
“Cảm ơn dì”
Dì Dương đứng cạnh giường cô mỉm cười, thấy bà ấy vẫn đứng đó nhìn mình, liền cảm thấy không tự nhiên, cô vẫy tay tỏ ý hay ngồi xuống đi.
Bỗng nhiên cô muốn hỏi về mẹ của Mặc Tần Minh, những chuyện như vậy dường như anh luôn tránh né không muốn nói, dì Dương đã làm ở đây rất lâu, có lẽ sẽ biết được ít nhiều.
“Dì có biết gì về mẹ của Mặc Tần Minh không”
Dì Dương thấy khó hiểu khi Dương Linh hỏi câu này, “Tại sao cô hỏi về chuyện đó”
Dương Linh đúng lsuc đã ăn hết tô cháo, cháo dì nấu ngon thật đấy, cô không ngừng cảm thán.
“Chỉ là con thấy tò mò thôi à, sao Mặc Tần Minh không đi thăm mẹ của mình nữa”
Dì Dương thở dài một tiếng, “Dì cũng không biết, sau một lần cậu chủ về nhà đầy vết bỏng thì từ đó ông chủ không cho cậu ấy tới đó nữa”
“Dì có biết chuyện gì xảy ra ngày đó không”
Dì Dương nhìn lên cao như đang cố nhớ về chuyện gì đó, “Nghe nói là lúc đó ở cô nhi viện có trận hỏa hoạn lớn” rồi bà khựng lại một lúc, ba nhớ tới Dương Linh, cô bị ám ảnh với lửa, không nên nói ra thì hơn, mà lỡ miệng rồi.
Dì Dương quay sang nhìn Dương Linh, đôi mắt như thăm dò biểu cảm của cô, thật may quá, cô không phản ứng qua gay gắt, một lúc đôi mắt cô hơi ngấn nước, cô dựng lên nắm lấy hai cánh tay của bà.
“Vậy cô bé đó thì sao”
“Cô bé đó là ai vậy cô chủ” Một lần nữa dì Dương lại khó hiểu trước thái độ này của cô, Dương Linh liền bình tĩnh lại, cô cúi mặt xuống.
Không biết tại sao cô luôn quan tâm về cô bé đó, cô bé thật sự chu ý từ cô rồi.
“Không có gì đâu ạ” Giọng cô nhỏ dần
“Cô mau nghỉ đi, tôi xuống làm bữa trưa cho cô”
Dương Linh cúi chào, mặc dù cô như bề trên nhưng vẫn luôn lễ phép như vậy, dì Dương mỉm cười rồi cầm tô cháo ra khỏi phòng
Sờ trên chán, nhiệt độ đã giảm rồi nhưng vẫn còn hơi nhức đầu, mới đó đã gần tới trưa, Dương Linh quyết định xuống nhà phụ giúp dì Dương cái gì đó.
“Cô chủ ngồi đó đi để tôi làm”
Dì Dương thật là khéo, từng hành động xắt thịt nhặt rau thật điêu luyện, chẳng trách Mặc Tần Minh lại khen ngon.
“Mặc Tần Minh nói dì Dương nấu ăn rất ngon”
“Thật sao” Bà ấy có vẻ vui khi nghe được cô nói như vậy.
“Anh ấy nói con nấu không ngon bằng dì” Cô gật đầu rồi xị mặt xuống.
Trông có có vẻ buồn rầu, “Cậu chủ nói đùa đó” bà nói như an ủi cô.
“Không có đâu ạ, dì nấu thật sự rất ngon, Tần Minh cũng đã từng nấu ăn cho con rồi đấy”
Dì Dương thật sự bất ngờ, một người đàn ông chưa bao giờ đụng tay đụng chân đến việc nhà lại xuống bếp nấu cho người khác ăn sao.
“Vậy sao ạ, có ngon không cô chủ”
“Không ạ, khẩu vị rất là kém” Cô nhìn dì Dương nói.
“Anh ấy còn bảo con chỉ cho anh ấy” Cô tiếp.
“Nhưng anh ấy lạ lắm” Ánh mắt lập lửng nhìn bà, “Anh ấy bảo vừa khỏa thân vừa làm, còn nói là phải đứng bên cạnh anh ấy”
Đến đây dì Dương bỗng phì cười, không phải câu nói của anh mà là sự ngây thơ của cô, ánh mắt cô vừa nói vừa thể hiện sự khó hiểu của cô, chắc có lẽ đến bây giờ Dương Linh không hiểu được ý anh là gì.
Phát giác ra nụ cười của dì Dương, cô biết mình đã lỡ miệng rồi, Dương Linh nhanh chóng lấy cánh tay che đi khuôn mặt đỏ của mình.
Còn về dì Dương, ở cùng với Mặc Tần Minh từ nhỏ, cũng biết rằng anh luôn là nghiêm túc trong mọi việc, không ngờ cũng nói được những câu đùa đỏ mặt như vậy trước mặt một cô gái, chắc có lẽ anh cảm thấy thoải mái khi ở cùng với Dương Linh chăng.
Bỗng nhiên Dương Linh tới gần đứng bên cạnh dì Dương, lấy tay khều khều lấy tay của bà
“Dì ơi….
” Cô nói hơi trần trừ.
Mặt Dương Linh hơi cầu khẩn, dì Dương nhìn cô liền hỏi,
“Sao vậy cô chủ”
“Dì đừng gọi con là cô chủ được không, cũng đừng kính cẩn với con, con không muốn vậy”
Dì Dương thở dài, cô vào nhà này đã là bề trên rồi, “Sao thế”
“Dì gọi con là Dương Linh, gọi là con” Ánh mắt cô lấp lánh nhìn bà.
“Nhưng không được”
Dương Linh dường như không muốn, từ lúc vào Mặc gia, cô đã cảm thấy dì Dương rất dịu dàng, giống như mẹ mình vậy, từ lâu cô đã nghĩ như vậy.
Thấy vẻ mặt cô hơi buồn, bà nắm lại tay cô, “Trước mặt ông chủ cậu chủ thì không được, chỉ có hai chúng ta thôi”
Dương Linh vui vẻ gật đầu, cô thấy vui vì được tự nhiên nói chuyện với dì Dương như vậy, chẳng mấy bữa trưa đã xong, bụng cô đã đói cồn cào, nhìn bữa ăn bà ấy vừa nấu xong liền cảm thấy vui trong lòng.
.