Mạng Không Còn Lâu

Chương 55




Cũng không biết Hứa Trần đã tích tụ bảo lâu mà trữ được nhiều đến như vậy, Lục Văn Tây "ừng ực" vài ngụm mới coi như nuốt hết toàn bộ. Anh lập tức hiểu được vì sao ngày đó quỷ xử nữ lại nói là "bất mãn"...

Đưa tay lên lau miệng, Lục Văn Tây đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Anh chưa từng nếm qua thứ đồ chơi này, không ngờ lại có mùi vị như vậy, còn có... vì sao nuốt xong lại cảm thấy đột nhiên tinh thần phấn chấn lên gấp trăm vậy nhỉ, giống như uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy. Rất nhanh trong đầu anh đã lóe lên linh quang, máu của Hứa Trần tựa hồ có điểm gì đó khác với người khác, có phải... thứ kia cũng có sức mạnh thần kỳ gì hay không?

Chẳng lẽ có thể tẩm bổ?

Kết quả ngẩng đầu một cái, đưa tay giật cái gối che trên mặt Hứa Trần đi thì phát hiện đối phương đã ngủ rồi, hoặc nói đúng hơn là đã mê man thiếp đi rồi.

Trước đó vì bận bịu, góc độ cũng không đúng nên Lục Văn Tây không phát hiện. Sau khi kết thúc mới chú ý, lúc mình giúp Hứa Trần, Hứa Trần đã trực tiếp vùi mặt vào gối, thực sự là vừa đau xót cũng vừa vui sướng.

Hiện giờ, Hứa Trần quần áo hỗn loạn nằm ở trước mắt, mê man tới không có tri giác, dáng vẻ này thực sự làm Lục Văn Tây nhịn không được liếm liếm môi. Quay người lại cầm lấy chai nước suối rồi đi vào phòng vệ sinh súc miệng, thay quần áo xong thì quay trở lại giường.

Sau khi lên giường thì giúp Hứa Trần đắp kín chăn, sau đó cũng tự chui vào trong, không chút chậm trễ cởi bỏ quần áo của Hứa Trần, cởi sạch sẽ, sau đó cũng cởϊ qυầи áo của mình rồi áp sát tới ôm lấy Hứa Trần.

Cảm giác không chút che chắn ôm lấy nhau như vậy thật sự rất thoải mái, Lục Văn Tây rất thích, nâng mặt Hứa Trần hôn một ngụm rồi bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh vẫn chưa xong chuyện mà.

Vì thế Lục Văn Tây kéo tay Hứa Trần, dùng tay đối phương giúp mình, bản thân anh cũng thực phấn khích cọ cọ lòng bàn tay Hứa Trần. Cảm giác so với mình tự DIY trước kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn hẳn, vì thế anh không thể nào khống chế được, bắn ra tứ tung, sau đó chỉ có thể cuống quít tìm khăn giấy qua quít lau một phen rồi chui vào trong chăn, tiếp tục ôm Hứa Trần ngủ tiếp.

Ôm Hứa Trần ngủ mà Lục Văn Tây vẫn còn có chút ngẩn ngơ.

Độc thân hai mươi ba năm, đột nhiên, anh đã nói chuyện yêu đương rồi?

Anh và Hứa Trần thật sự đã thành rồi?

Hiện giờ Hứa Trần đã là bạn trai của anh rồi? Cái tên nhóc thối trước kia vẫn luôn làm mặt lạnh với dáng vẻ tiên phong đạo cốt mới vừa nãy đã nói thích anh?

Trước đó vì có chút tức giận nên không để ý, bây giờ nhớ lại thì mặt có chút đỏ ửng. Trái tim thình thịch nhảy loạn, cực kỳ kích động. Hứa Trần bày tỏ thật sự quá phạm quy mà, loại người ẩn nhẫn như cậu nhóc này, có thể nói ra lời như vậy phỏng chừng đã hạ quyết tâm rất lớn.

Cho nên... nhất định là thật sự rất thích anh.

Điều này làm Lục Văn Tây nhịn không được nhếch môi mỉm cười, đôi tay ôm Hứa Trần không khỏi siết chặt hơn một chút.

Anh thật sự rất quý trọng thời gian này.

Trước giờ Lục Văn Tây chưa từng cảm thấy thoải mái đến như vậy, giống như thân thể thật nhẹ nhõm, không giống như nằm trên giường, uể oải mệt mỏi trước đó cũng không thấy đâu nữa, giống như được cho nghỉ dài hạn suốt một tháng, mỗi ngày đều có thể nằm trên sô pha phơi nắng mà không cần phải làm gì, đặc biệt thoải mái.

Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?

Anh mở mắt ra nhìn ánh sáng bên ngoài, do dự muốn cùng Hứa Trần ngủ thêm một chốc nữa, kết quả đột nhiên lại lên "tinh thần", vì thế lại kéo tay Hứa Trần qua giúp mình lần nữa.

Lúc thoải mái tới nhịn không được bật ra tiếng hừ khe khẽ, đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào Hứa Trần đã mở mắt ra nhìn mình, Lục Văn Tây hoảng sợ, sau đó tặng cho Hứa Trần một món quà cực kỳ ấm áp.

Hứa Trần nuốt nước miếng.

Cậu bị động tác tự DIY của Lục Văn Tây làm cho tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy người mình thích trong dáng vẻ thoải mái lại khó nhịn như vậy, cậu cư nhiên cảm thấy đặc biệt động tâm.

Không sai, chính là động tâm.

Cậu thích dáng vẻ này của Lục Văn Tây, đặc biệt mê người, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ tự tin lại tùy tiện của anh ngày thường, anh lúc này đây giống như một con mèo nũng nịu làm người ta chỉ hận không thể cắn một cái. Còn có âm thanh yếu ớt của anh, nó làm trái tim cậu phải run lên, lồng ngực ngứa ngáy, cổ họng khô rát, thứ trong tay lại càng nóng kinh người.

Kết quả Lục Văn Tây cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại áp tới hôn Hứa Trần, lúc này Hứa Trần mới phát hiện trên người hai bọn họ không mặc quần áo, vì thế theo bản năng né tránh.

Lục Văn Tây không chịu bỏ qua, đưa tay ôm lấy Hứa Trần, cũng không để ý thứ trên tay mà trực tiếp đè đầu Hứa Trần, không cho phép cậu né tránh mà càn quấy trong miệng cậu một phen.

Hứa Trần ít nhiều gì cũng có chút dung túng Lục Văn Tây, không đẩy ra mà còn ôm lấy anh, chỉ là tay không biết nên đặt ở đâu, tựa hồ nơi nào cũng không thể đụng nhưng cũng rất muốn đụng.

Qua một hồi lâu hai người mới ngừng lại nụ hôn này, Lục Văn Tây ý đồ xấu cọ cọ thứ trong tay lên mặt Hứa Trần, đồng thời mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, tiểu tướng công của anh."

Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây, vươn lưỡi liếm đi vệt sền sệch bị bôi lên mặt, động tác này làm Lục Văn Tây sững sốt.

Khoảnh khắc anh sửng sốt, Hứa Trần liền giơ tay lên, trên tay Hứa Trần cũng dính thứ của Lục Văn Tây, cọ lên mặt anh một chút, sau đó âm thanh bình ổn của Hứa Trần vang lên: "Chào buổi sáng, tiểu nương tử."

Lục Văn Tây mím môi nhìn chằm chằm Hứa Trần, cứ cảm thấy tên nhóc này đã trưởng thành chỉ trong một đêm, cư nhiên biết liêu anh.

Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nước biển không thể dùng phễu để đo, ai ngờ được người chính chắn nghiêm nghị như Hứa Trần lại ẩn giấu một mặt bại hoại như vậy chứ?

Nhưng mà, anh lại thích như vậy.

Vì thế Lục Văn Tây mỉm cười, cười hơn nửa ngày cũng không ngừng được nên lại nhào qua hôn Hứa Trần vài ngụm, vui thích không thôi, sau đó nắm lấy cổ tay Hứa Trần nói: "Đi tắm với anh."

Hứa Trần lập tức hoảng sợ, vội rụt tay lại: "Chờ chút, em mặc quần áo đã."

"Mặc cái gì mà mặc, cùng tắm không phải là được rồi à?"

"Cái này... cái này không tốt lắm, quá nhanh rồi."

Lục Văn Tây nhịn không được liếc mắt: "Làm theo tiết tấu của em, chờ tới lúc có thể làʍ ŧìиɦ thì anh đã xuống lỗ luôn rồi."

Kết quả những lời này kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hứa Trần, cậu đưa tay nắm chặt tay Lục Văn Tây, đặc biệt nghiêm túc nói: "Em sẽ bảo vệ anh."

Lục Văn Tây gật đầu, sau đó dùng tay mình chống lên người Hứa Trần, áp tới, Hứa Trần thuận thế nằm nửa xuống, nhìn anh. Lục Văn Tây dùng ngón tay điểm nhẹ chóp mũi Hứa Trần, cười xán lạn: "Chuyện em đã đảm bảo, anh đặc biệt tin tưởng."

Ánh mắt Hứa Trần nhu hòa, sau đó cọ cọ lùi ra sau, muốn tìm kiếm quần áo, kết quả ló đầu nhìn lại thì phát hiện quần áo bị Lục Văn Tây vất đi thật xa.

Lục Văn Tây thích thú, cười hì hì từ phía sau ôm lấy Hứa Trần, dùng giọng điệu chơi xấu nói: "Dù sao cũng tắm chung mà, em đừng kỳ kèo nữa, chốc nữa anh còn bận nhiều việc lắm đấy."

Hứa Trần có chút bất đắc dĩ, xốc chăn lên liếc nhìn chính mình một cái thì gương mặt nháy mắt đỏ bừng. Lục Văn Tây đặt một nụ hôn lên gáy cổ Hứa Trần, sau đó hôn vành tay đỏ bừng của cậu, tiếp đó bước xuống giường, kéo Hứa Trần. Hứa Trần cư nhiên dùng chăn bọc lấy cơ thể mình, Lục Văn Tây liền kéo chăn đi.

Lúc lôi lôi kéo kéo, Lục Văn Tây đột nhiên phát hiện một điểm không thích hợp, anh ngừng động tác lại, đi tới bên cạnh Hứa Trần nói: "Để anh nhìn chân em một chút."

Hứa Trần ý thức được mình đã bị phát hiện, lập tức im lìm dùng chăn quất chặt người mình, cúi đầu không nói tiếng nào.

"Trên người em rốt cuộc còn bao nhiêu vết sẹo nữa?!" Lúc hỏi, giọng nói Lục Văn Tây lộ rõ tức giận, âm thanh cũng run rẩy, mang theo thương tiếc khó có thể dùng ngôn từ để hình dung.

Anh thấy được phần đùi Hứa Trần cũng có một hàng vết sẹo, rất chỉnh tề, giống như ở cổ tay vậy. Anh biết nơi đó cũng có động mạch, phỏng chừng cũng là dấu vết lưu lại khi bị lấy máu.

Lũ người kia quả thực không coi Hứa Trần là người, có lẽ chỉ xem em ấy là một con thú, lúc cần thì kéo ra rút máu, vì thế mới lưu lại nhiều vết thương như vậy.

"Đều là lúc nhỏ lưu lại, sau đó bọn họ học được cách dùng kim tiêm để rút máu..."

Hứa Trần cúi đầu, trầm giọng nói.

"Máu của em thì sao? Nó có thể chế độc à?"

Hứa Trần không muốn trả lời, vì thế vẫn như cũ không nói lời nào.

"Chuyện quá khứ anh không quản, nhưng sau khi em đã ở chung với anh rồi mà còn gặp phải chuyện như vậy nữa thì em nhất định phải phản kháng, bằng không... anh sẽ đau lòng." Lục Văn Tây biết, chuyện đã xảy ra thì không có cách nào thay đổi, vết sẹo đã tồn tại, anh có muốn làm gì cũng không thể thay đổi, có trách Hứa Trần cũng vô ích, dù sao đó cũng không phải do Hứa Trần muốn.

Nhưng sau này, anh tuyệt đối không cho phép nó xảy ra nữa.

"Ừm."

"Còn nữa..." Lục Văn Tây do dự một hồi mới hỏi: "Có phải em vẫn chưa trưởng thành không? Sao lông lại ít như vậy?"

Hứa Trần lập tức ngẩng đầu, trợn mắt há hốc nhìn Lục Văn Tây, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, sau đó liền thấy Lục Văn Tây ngồi xổm ở trước người mình, nhìn bắp chân mình: "Lông trên đùi cũng ít, so với anh còn ít hơn, lại còn trắng như vậy? Có chút thái quá nha."

Hứa Trần lập tức rụt chân trở lại, giải thích: "Chỉ là em ít ra ngoài thôi."

"Này rõ ràng là trời sinh, tiểu tướng công nhà anh quả thực là trắng trắng mềm mềm mà."

"Không phải, em sẽ thay đổi, sẽ ngày càng thành thục hơn."

Lúc này Lục Văn Tây mới hiểu được, Hứa Trần không muốn gọi mình là ca ca, cũng không muốn bị nói là non, chẳng qua chỉ là vì lòng tự trọng mà thôi, phỏng chừng là không muốn bị xem thường đi?

"Rồi rồi, tiểu tướng công nhà anh cao lớn uy vũ." Lục Văn Tây vừa nói vừa đưa tay ước lượng hình dáng chữ "C" làm Hứa Trần có chút nghi hoặc, sau đó liền nghe Lục Văn Tây giải thích: "Lớn thế này này."

Hứa Trần cư nhiên lập tức hiểu được, đầu óc như bị thiêu đốt, suýt chút nữa đã xì ra hơi nước, mím môi, mặt đỏ lựng nhìn Lục Văn Tây lộ ra nụ cười gian xảo, lại càng làm cậu choáng đầu hoa mắt hơn.

Cuối cùng hai người vẫn dính lấy nhau cùng đi tắm, phòng tắm nơi này không phải bồn tắm mà là vòi sen, tựa hồ hiểu được tình nhân sẽ thường xuyên sử dụng nên đặc biệt thiết kế không gian rất rộng.

Sau khi tiến vào, Lục Văn Tây liền tùy ý để Hứa Trần dùng vòi sen tắm giúp mình, lại còn ý đồ xấu chỉ huy, bảo Hứa Trần xịt nơi này, xịt nơi kia, còn bảo Hứa Trần giúp mình xoa sữa tắm, giúp mình gội đầu. Kết quả làm mình dính một thân bọt, Lục Văn Tây chơi xấu ôm lấy Hứa Trần cọ loạn, làm hại Hứa Trần "tinh thần phấn chấn gấp trăm" đáp lễ.

Lục Văn Tây ôm cổ Hứa Trần, cả người dựa vào người đối phương mà hôn môi, sau đó mỉm cười xin lỗi: "Chốc nữa anh còn việc, chỉ sợ không làm được rồi."

"Kỳ thực em cũng không muốn, em... em muốn quý trọng anh... cho nên không vội."

"Nhưng anh rất vội, đặc biệt muốn em làm anh, là loại mỗi ngày đều làm."

Hứa Trần lập tức ngậm miệng, bị Lục Văn Tây nhìn chăm chú tới luống cuống, có chút muốn phục thù nên áp tới hôn, kết quả hôn cứ như chó con gặm chọc cho Lục Văn Tây cười "ha hả" vui vẻ, nụ hôn này cũng không tiếp tục được.

Sau đó chỉ thấy Lục Văn Tây ngồi xổm xuống, một lần nữa giúp Hứa Trần làm chuyện này.

Hứa Trần theo bản năng muốn tránh né nhưng Lục Văn Tây không cho phép, từ khi ý thức được mình là gay, anh đã biết mình sẽ phải làm chuyện này, vì thế cũng không bài xích.

Thích Hứa Trần, nơi nào của Hứa Trần cũng thích, cũng coi trọng, muốn ăn, đương nhiên phải bắt đầu từ nơi muốn ăn nhất rồi.

Hứa Trần xoa mái tóc ướt của Lục Văn Tây, lại vuốt ve gò má anh, cảm giác vui sướng trí mạng làm đầu óc cậu mơ hồ, giống như đang chìm đắm trong một giấc mộng dài. Giấc mộng đặc biệt chân thực, lại đặc biệt ngọt ngào, thoải mái. Giấc mộng quá đẹp, nó làm cậu thể nghiệm cảm giác chưa từng có, cảm thấy mình rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

Rõ ràng là một quyết định tự chui đầu vào rọ, kích động đánh bại lý trí, làm cậu liều lĩnh ở cùng một chỗ với Lục Văn Tây.

Từ đêm qua đến giờ, cậu vẫn luôn chìm trong trạng thái kinh hồn hoảng vía.

Nhưng cẩn thận thể nghiệm thì cậu phát hiện mình không hối hận, ngược lại còn cảm thấy may mắn.

Lục Văn Tây rõ ràng rất mạnh bạo, thế nhưng anh lại dùng ôn nhu bao lấy cậu, dành trọn sự quan tâm và thương yêu cho cậu.

Từ nhỏ đến giờ Hứa Trần chưa từng được yêu thương, cha mẹ cũng không thật sự để ý cậu, cậu không cảm nhận được tình thân, cũng không có tình bạn. May mắn, cậu ra thế giới bên ngoài, và cảm nhận được cái gọi là tình yêu.

Yêu là ích kỷ.

Từ khoảnh khắc bắt đầu yêu đã muốn chạm vào đối phương, tới gần đối phương, luôn cảm thấy không ai có thể chăm sóc tốt đối phương, chỉ có mình làm được.

Lúc Lục Văn Tây nuốt xuống, đầu óc Hứa Trần cũng nổ tung, cậu ngồi xổm xuống, đầu dựa vào vai Lục Văn Tây, quả thực xấu hổ vô cùng.

Cho dù là ngày hôm qua, Hứa Trần căn bản cũng không tin tưởng mình sẽ cùng Lục Văn Tây làm việc này.

Lục Văn Tây cư nhiên... nuốt mất!

Lúc này, Lục Văn Tây đột nhiên nói tới một chuyện khác.

"Anh phát hiện... mùi vị của em không tệ, ăn xong anh liền rất có tinh thần." Lục Văn Tây nói ra cảm nhận của mình, kỳ thực đêm qua đã muốn nói rồi, chỉ là Hứa Trần đã ngủ mất.

Hứa Trần lập tức biết đáp án, không khỏi có chút ngượng ngùng đưa tay xoa xoa tóc Lục Văn Tây nhưng vẫn không chịu để anh nhìn thấy dáng vẻ của mình, khẽ thì thầm nói: "Anh biết chuyện yêu tinh hút tinh nguyên không?"

"Không lẽ..."

Hứa Trần lập tức khẳng định: "Ừm, anh là trạng thái nửa người nửa quỷ nên khi cùng em làm chuyện này sẽ hút tinh nguyên của em, sau đó tinh thần của anh sẽ phấn chấn gấp trăm."

"Con bà nó, vậy anh có hút khô em không?" Vậy không phải anh chính là Lục - Tiểu Thiến - Văn Tây à? Không thì là Lục - hồ ly tinh - Văn Tây?

"Có khả năng." Hứa Trần trả lời nghiêm túc.

"Vậy phải làm sao đây?" Chuyện kia, anh cũng không phải đèn cạn dầu.

"Em cần ngủ để bổ sung thể lực, phơi nắng để hấp thu linh khí trời đất, còn phải ăn chút gì đó, sau khi tu luyện có thể khôi phục."

"Thì ra anh chỉ cần ba ba ba là có thể trường thọ à?"

Hứa Trần lập tức phủ định: "Cũng không phải, chỉ có thể cùng em mới được thôi, thể chất của em khá đặc biệt, vết sẹo trên người em cũng vì thế mà có. Nhưng thứ anh ăn là cái kia... không có hiệu quả tốt bằng máu."

"Vậy vì sao trước kia em không dứt khoát làm với anh cho rồi?"

"Bởi vì em là người không may mắn."

Rồi, trở lại vấn đề cũ, mọi chuyện đều có tốt và xấu, Lục Văn Tây cảm thấy chuyện này cũng không tệ lắm, nếu một ngày nào đó tử khí quá nặng, hoặc thân thể quá suy yếu thì có thể cùng Hứa Trần ba ba ba một trận là ổn.

Em vui anh cũng vui, còn có thể dưỡng sinh, bạn trai thần kỳ biết bao nhiêu a.

Lúc này Lục Văn Tây mới thở phào một hơi, đỡ Hứa Trần hỏi: "Cho nên hôm qua vì em đã dùng hết tinh lực, đêm qua anh hút em một lần, sáng nay lại hút một lần nên em mới đứng không vững?"

"Cũng không hoàn toàn."

"Là sao?"

"Em vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tắm lẹ đi, có chút lạnh." Hứa Trần trực tiếp nói sang chuyện khác.

"Oh." Lục Văn Tây đứng dậy, điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó từ tay Hứa Trần cầm lấy vòi sen: "Anh giúp em."

Sau đó liền thấy vòi sen phun ra máu xối đầy một thân Hứa Trần. Da Hứa Trần thuộc về loại trắng như bị bệnh, có nói là trắng như tuyết cũng không quá đáng, bị dội một thân máu như vậy thoạt nhìn rất quỷ dị.

Nhưng Hứa Trần hồn nhiên không biết gì cả, chỉ tùy ý Lục Văn Tây hý hoáy. Lục Văn Tây cũng ráng nhịn bảo Hứa Trần xoay người lại, trước trước sau sau xem sạch sẽ. Thừa dịp lúc bôi sữa tắm sờ soạng cẩn thận một phen từ trên xuống dưới, làm Hứa Trần biến thành tôm luộc đỏ chét mới cảm thấy mỹ mãn đưa vòi sen cho Hứa Trần: "Được rồi, tự mình xối hết máu đi."

Lúc này Hứa Trần mới sửng sốt nhận lấy vòi sen, ánh mắt có chút phức tạp nhưng vẫn nghe theo tự xối nước tắm lại.

Hai người tắm khá mất thời gian, cư nhiên tốn cả một tiếng đồng hồ, vốn dậy khá sớm nhưng chờ hai người chỉnh chu một phen thì vẫn phải đua xe một phen mới kịp thời gian.

Kết quả... bị kẹt xe hết nửa tiếng đồng hồ, kẹt tới mức hoài nghi nhân sinh, cảm giác tới không được mà lùi cũng không xong này thật sự không ổn chút nào.

Lúc kẹt xe, Lục Văn Tây còn lướt xem weibo một chút, hôm qua là lễ Giáng Sinh, anh tặng cho đoàn đội của Trương Cửu Triết một món quà lớn, hiện giờ đã tung khắp weibo.

Chuyện tình của Trương Cửu Triết và Tiểu C công khai.

Lúc Lục Văn Tây xem tin thì hai bên vẫn không lên tiếng, bên công ty cũng không có động tĩnh, tựa hồ dự định sáng nay sẽ bắt đầu khống chế cục diện. Chỉ là tin tức đã tuôn ra, muốn khống chế cũng có chút khó khăn.

Hàn Phạm Minh khá bỉ ổi, còn kém hai phút là qua lễ Giáng Sinh thì công bố tin tức.

Nhìn cục diện này, Lục Văn Tây có chút đắc ý, ngồi trong xe ngâm nga bài hát.

Hứa Trần bị hút tinh nguyên, vốn không còn sức ngồi dựa vào lưng ghế nghỉ một chốc, nghe thấy Lục Văn Tây hát thì đột nhiên tỉnh lại, sau đó nghiêng đầu nhìn qua.

"Đánh thức em à?" Lục Văn Tây quá hả hê nên quên mất mình suýt chút nữa đã ép khô bạn trai mới, lập tức hỏi.

"Không có, muốn xem anh hát, anh hát rất êm tai."

Trước giờ vẫn luôn nghe từ tai nghe, căn bản không biết lúc hát Lục Văn Tây có dáng vẻ gì. Bây giờ có thể nhìn gần như vậy, Hứa Trần cảm thấy rất hài lòng, vì thế cũng không cảm thấy mình đã bị đánh thức, ánh mắt nhìn Lục Văn đầy ôn nhu, còn có chút cưng chìu.

Lục Văn Tây liếc nhìn Hứa Trần một cái liền nhịn không được bật cười, tiếp tục nối đuôi xe phía trước nhích tới, sau đó nói: "Anh hát ru cho em nghe nhé?"

"Anh hát gì em cũng nghe."

"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối của anh, đôi tay anh nhẹ nhàng phe phẩy đung đưa nôi em, mau mau ngủ ngoan, đêm thật an tĩnh, chăn thật ấm áp. Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối của anh, đôi tay anh vĩnh viễn bảo vệ em an bình trên trần đời, mau mau ngủ ngoan..." Lục Văn Tây hát rất ôn nhu, âm thanh vốn đã êm tai, hát như vậy thì giống như đang cố ý khoe khoang âm thanh của mình, Hứa Trần nghe đến tê dại lỗ tai.

Hừa Trần vẫn luôn nhìn Lục Văn Tây, nhìn một hồi liền thiếp ngủ.

Xe lại tiến tới một đoạn, Lục Văn Tây gửi tin wechat cho Hàn Phạm Minh, trước đó còn cố ý chỉnh thành chế độ im lặng.

Lục Văn Tây: Giúp tôi làm một vố đi.

Hàn Phạm Minh: Tôi không làm chuyện phạm pháp.

Lục Văn Tây: Mức độ phiêu lưu rất thấp.

Hàn Phạm Minh: Cậu xem tôi như bộ quan hệ xã giao với thủy quân à?

Lục Văn Tây: Với thái độ này của anh, cuối năm lúc nhận hoa hồng anh không thấy đau ngực à?

Hàn Phạm Minh: Cậu tự xem lại catse đóng phim của mình bây giờ đi.

Lục Văn Tây: Phí đại diện thương hiệu của tôi cao mà anh trai! Phí biểu diễn tiệc cuối năm bọn anh phun ra chưa vậy?

Hàn Phạm Minh: Ỏ, ra album không cần đầu tư à?

Lục Văn Tây cũng không cố ra vẻ huyền bí, chuyển tư liệu lấy được từ Đặng Huyên Hàm sang cho Hàn Phạm Minh.

Lục Văn Tây: Đập đoàn đội Tiểu C một vố đi.

Hàn Phạm Minh qua một lúc lâu mới đáp lại, phỏng chừng là vì xem video.

Hàn Phạm Minh: Vố này có chút ác nha! Tiểu C đắc tội cậu à?

Lục Văn Tây: Quan hệ của tôi với Đặng Huyên Hàm là chị em thân thiết đó, anh tin không?

Hàn Phạm Minh: Tin, tôi từng thấy Đặng Huyên Hàm rồi, có lẽ lúc cô ta đang trong giai đoạn uất ức, quả thực hung ác khủng khiếp, kiểu chỉ cần ở cùng cô ta ba mươi phút thôi là cậu sẽ tan vỡ luôn.

Lục Văn Tây không khỏi nhớ tới hình ảnh Đặng Huyên Hàm nhìn lén mật mã ngân hàng và ngồi chơi mạt chược, đột nhiên cảm thấy, Đặng Huyên Hàm mà bọn họ nhìn thấy không phải là một.

Nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng phải thôi, khi đó chị ta đang ở giai đoạn hậm hực, cần phải dùng thuốc để khống chế tâm tình, bản thân chị ta đang trong trạng thái chán nản mà Vệ Hạo Đông lại cứ trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi, tính khí tốt mới là lạ.

Sau khi trở thành hồn phách, buông xuống hận thù, tình cảm cũng buông xuống, ngược lại lại sáng sủa hơn rất nhiều, thường xuyên nghĩ rằng vì sao bản thân lại tự sát? Tự sát vì Vệ Hạo Đông có đáng giá không? Sống khỏe mạnh không tốt sao?

Lục Văn Tây: Không vừa mắt tiểu tam thôi.

Hàn Phạm Minh: Cậu là người chan chứa lòng chính nghĩa vậy sao? Ủy viên khu phố? Hòa giải gia đình? Tôi chưa có người yêu nè, cậu có quản không?

Lục Văn Tây: Anh chịu sửa đổi tính tình một chút thì nói không chừng sẽ tìm được người yêu đấy, dù sao cũng có hộ khẩu B thị cơ mà.

Hàn Phạm Minh: Cám ơn ý kiến của cậu nhá!

Lục Văn Tây: Khách khí rồi.

Hàn Phạm Minh: Cậu có định giá tâm lý không vậy? Đúng rồi, tin tức lần này bán được có năm trăm ngàn NDT, đột nhiên tôi cảm thấy giá tin tức của Trương Cửu Triết bèo khủng khiếp.

Lục Văn Tây: Còn vụ này.

Hàn Phạm Minh: Một trăm triệu? Tiểu C cũng kiếm lợi được hai năm rồi đi?

Lục Văn Tây: Năm mươi triệu thôi, tôi phát hiện anh còn đen hơn tôi.

Hàn Phạm Minh: Tôi nghe nói lần Cao Đăng nɠɵạı ŧìиɦ, Cao Đăng ra giá chín chục triệu mà đối phương vẫn không đồng ý mà công bố luôn kia kìa, tôi cảm thấy đoàn đội Tiểu C nói không chừng sẽ đồng ý. Nhưng tôi không tự mình nói chuyện được, ảnh hưởng tình cảm, tôi sẽ tìm người trung gian, chắc sẽ lệch giá một chút.

Lục Văn Tây: Được, cứ làm vậy đi.

Kẹt xe thực sự làm người mệt mỏi, nhưng cũng là thời gian rảnh hiếm có của Lục Văn Tây, vì vậy anh bắt đầu thăm dò tin tức về Đỗ Mạt.

Tin tức Đỗ Mạt tự sát tựa hồ đã bị khống chế, với lại cũng không có nhiều người quan tâm, căn bản không khuấy được sóng gió. Tìm mãi mới ra một bài viết từ một trang web nhỏ, mở ra thì có đầy quảng cáo tìиɦ ɖu͙ƈ, điện thoại của Lục Văn Tây suýt chút nữa đã bị tab quảng cáo làm cho chết máy.

Anh nhìn sơ qua một chút, phát hiện tin tức về Đỗ Mạt rất đơn giản.

Công ty thu âm nổi tiếng bởi vì không hài lòng với ngoại hình của nghệ sĩ ký hợp đồng nên cưỡng ép khai trừ, nghệ sĩ tâm lý không ổn định đã nhảy lầu tự sát. Sau đó công ty thu âm và người nhà của người chết đã nhất trí sẽ bồi thường hòa giải, sau đó không còn tin tức nào khác.

Lục Văn Tây ghét bỏ tắt trang web, ném điện thoại qua một bên, sau đó quay qua nhìn Hứa Trần.

Hứa Trần ngủ rất sâu, vẻ mặt an tĩnh, gương mặt anh tuấn có nét "tươi non ngon miệng" của thanh niên nên có, đường nét gương mặt không thể nào xoi mói, là nét nên có của con trai. Không quá khoa trương, quá góc cạnh như người châu Âu, có nét nhu hòa của người phương đông, cũng có nét kiên nghị nên có của đàn ông.

Lúc này, Lục Văn Tây mới phát hiện lông mi Hứa Trần kỳ thực rất dài, cũng rất dày đặc, tạo thành một vành bóng ma trên mặt.

Mắt Hứa Trần rất đen, lông mi cũng rất đen, lông tóc cũng vậy.

Đen như mực, da thịt trắng như tuyết.

Bạn trai của anh thật sự quá đẹp.

Lục Văn Tây cảm thấy rất thỏa mãn, kẹt xe cũng không còn quá buồn bực.

Xe rốt cuộc cũng chạy ra khỏi vùng kẹt xe, lúc này điện thoại Lục Văn Tây rung lên, anh nhìn thoáng qua tên gọi tới, trực tiếp nhấn từ chối, tiếp tục lái xe.

Xe tới studio, lúc Lục Văn Tây tiến vào phòng hóa trang trang điểm thì có nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó gửi tin wechat cho Viên Dã Phú.

Lục Văn Tây: Làm sao thế?

Viên Dã Phú: Hình như ông đánh choáng đầu Minh Côn rồi hay sao ấy.

Lục Văn Tây: Hắn vốn cũng đâu có thông minh.

Viên Dã Phú: Không phải, thật sự choáng váng ấy, cứ nhao nhao nói mình mở mắt ra là thấy người mẹ đã sớm chết rồi đang trừng mình, mẹ còn nói chuyện với hắn, bảo hắn nhớ phải mặc quần giữ ấm.

Lục Văn Tây: Mẹ hắn chết mấy năm rồi?

Viên Dã Phú: Hai năm rồi.

Lục Văn Tây: Ah, vậy thì không sao đâu, chắc cắn thuốc rồi sinh ra ảo giác ấy mà.

Hai năm thì không phải là ác linh, không tạo ra thương tổn, huống chi mẹ hắn còn đang quan tâm hắn mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.