Mang Em Trở Lại

Chương 6




Cảnh sát không biết tại sao Brett bị bắn. Việc đó lại còn xảy ra giữa một đám đông là rất khác thường. Hiện nay Tribbey đang được cảnh sát bảo vệ, Lacey chọn cách “cẩn tắc vô ưu” và yêu cầu phải có cả một người gác ở ngoài cửa phòng Brett nữa. vào thời điểm này, bác sĩ đã cho anh về phòng riêng với một y tá chăm sóc đặc biệt, và vẫn được cảnh sát canh gác.

Đối với Tory, chuyện Brett vẫn còn có thể gặp nguy hiểm không thể sánh bằng niềm vui trong cô. Anh vẫn còn sống. Như thế là đủ cô thấy hơi ngượng nghịu khi gặp anh trai của Brett trong tình cảnh căng thẳng như thế này, nhưng qua những giờ chờ đợi lúc sáng sớm, họ đã đi đến một thỏa thuận ngầm. Họ đều yêu Brett, nên dù họ có nghĩ gì về nhau đi nữa cũng không quan trọng.

Vốn tính ít nói, Tory biết chắc rằng gia đình Brett đã có những định kiến không tốt đẹp lắm về mình. Trước đây chuyện ấy chẳng thành vấn đề. Nhưng giờ, vì sự việc lần này, cô sẽ buộc phải đối mặt với họ, cũng như những nỗi sợ hãi từ trong quá khứ.

Gần chín giờ sáng ngày hôm sau, bà Cynthia Hooker mới được nhìn thấy người phụ nữ đã đánh cắp trái tim con trai mình. Chuyến bay của bà từ Denver tới thành phố Oklahoma đã bị đổi giờ, nhưng nỗi sợ hãi của Cynthia chẳng liên quan gì đến thời tiết. Chỉ khi nào bà nhìn thấy mặt Brett, chỉ khi nào bà có thể chạm vào da thịt ấm nóng của con trai, bà mới có thể hít thở dễ dàng.

Đến lúc tới bệnh viện thì mọi dây thần kinh của Cynthia đã căng như dây đàn. Vấn đề càng tệ hơn nữa khi người canh gác ở cửa không chịu cho bà vào.

“Tôi rất tiếc, thưa bà, nhưng không ai được phép vào đây trừ người thân của bệnh nhân.”

“Nhưng tôi là mẹ nó!” bà kêu lên.

“Tôi không thể biết chắc điều đó,” anh ta nói.

Với một người mẹ vừa trải qua đêm kinh hoàng nhất trong đời, thì thế này là quá lắm. Bà với tay vào trong túi xách để tìm giấy tờ tùy thân và làm rơi hết mọi thứ ra sàn. Đó là giọt nước làm tràn ly. Bà bắt đầu khóc nức nở.

Ryan dễ dàng tìm được một thang máy trống, bấm số tầng bằng ngón út, cố không làm đổ cà phê và bánh trên tay. Anh so vai, gắng làm giảm chút căng cứng ở lưng khi cánh cửa thang máy đóng lại. Nhưng anh không thư giãn nổi. Anh không ngừng nghĩ về Brett đang nằm trên giường và tự hỏi liệu em trai mình có bao giờ ra khỏi đó được không. Rồi lại còn Tory. Trong những giờ chờ đợi buổi sáng sớm, lòng anh đã dâng lên niềm cảm phục với người phụ nữ của Brett. Khi họ mang Brett ra khỏi phòng phẫu thuật, nhân viên bệnh viện kiên quyết không cho ai ngoài y tá vào trong phòng. Nhưng Tory bỏ ngoài tai mọi chỉ thị và mọi yêu cầu của họ. Cô gạt họ sang bên để đi vào phòng Brett. Cô chỉ nhìn anh mà không nói gì, sau đó lặng lẽ kéo một chiếc ghế lại gần giường anh hết sức có thể rồi ngồi lên, co gối lại như một đứa bé đang đi trốn. Khi nhận ra cô sẽ không làm om sòm, cũng không chịu đi ra, họ đã miễn cưỡng thoái lui.

Và nhiều giờ đã trôi qua. Sự căng thẳng hiện lên trong mắt Tory khi cô quan sát màn hình theo dõi. Cô chỉ nói khi được hỏi và vẫn chưa chịu khóc.

Ryan hiểu phụ nữ, anh biết cô gái này đang sắp suy sụp đến nơi rồi. vì Brett không cách nào mà chăm sóc cho cô được, nên anh coi việc đảm bảo cô vẫn còn minh mẫn khi Brett tỉnh lại là nghĩa vụ của mình. Và, dù có ghét phải thừa nhận điều này bao nhiêu đi nữa, anh cũng nhận thấy Tory rất thật lòng. Ít nhất anh cũng phải đảm bảo cô ấy được ăn gì đó. Chúa biết cô sẽ không chịu rời khỏi giường bệnh của Brett để đi ăn.

Phút trước đầu óc anh còn đang để ở một người phụ nữ thì phút sau đã chuyển sang một phụ nữ khác. Khi nhận ra chính mẹ mình đang quỳ gối trên sàn nhà, tim anh suýt ngừng đập. Anh chỉ có thể nghĩ đến Brett. Cà phê bắt đầu sánh ra khỏi cái nắp nhựa khi anh sải bước chạy đến.

“Mẹ! Có chuyện gì? Có phải Brett đã…”

“Ryan! Ôi Chúa ơi,” bà khóc, ném vật cuối cùng trở lại túi xách của mình. “Bọn họ không chịu cho mẹ vào.”

Ryan trao cho người gác cửa một ánh mắt thông cảm. “Bà ấy là mẹ chúng tôi,” anh nói rồi quay sang Cynthia. “Mẹ, bình tĩnh lại nào. Anh ấy chỉ cần một giấy tờ tùy thân gì đó. Cho anh ấy xem bằng lái xe của mẹ là được.”

“Mẹ đang cố tìm thì làm rơi hết ra,” bà nói, vừa đưa bằng lái xe ra vừa xì mũi ầm ĩ.

“Tôi rất xin lỗi thưa bà,” người gác cửa nói. “Nhưng chúng tôi cần phải cẩn trọng. Hooker là một người tốt. tôi không muốn anh ấy bị giết, bà có hiểu không?”

Bà Cynthia trắng nhợt đi. Nghe sự thật theo một cách trần trụi như thế làm cho bà hiểu hơn về tình huống này. Bà chấm chấm mắt rồi xì mũi lần nữa, đột nhiên thấy xấu hổ vì mình đã mất kiểm soát.

“Tôi xin lỗi. Tôi không biết mình bị làm sao. Tôi vốn không dễ bị kích động như thế.”

“Vâng, tôi chắc chắn là bà không dễ bị kích động,” người gác cửa nói.

Ryan nháy mắt với anh ta rồi chỉ vào va li của mẹ. “Làm ơn canh chừng chúng hộ tôi một phút nhé, Ed?”

“Rất hân hạnh,” Ed nói và đẩy chúng lại sát tường gần chỗ anh ta ngồi.

“Giờ mẹ ổn chưa?” Ryan hỏi.

Bà sụt sịt và gật đầu. “Mẹ sẽ ổn ngay khi được trông thấy Brett.” Bà nhìn chỗ đồ ăn anh đang bê. “Và lấy một ít cái đó cho mẹ nữa nhé.”

“Đây là cho Tory. Nếu biết mẹ ở đây con đã mua nhiều hơn.”

Môi bà mím lại, không nhiều nhưng cũng đủ để Ryan biết là bà vừa mới dựng lên một lớp phòng thủ bao quanh mình.

“Thong thả nào mẹ. Cô ấy rất lạ, con công nhận điều đó. Nhưng cô ấy đã không rời Brett giây nào. Bất kể mẹ nghĩ gì về cô ấy, chỉ cần biết rằng cô ấy cũng yêu con trai mẹ nhiều như mẹ… và cô ấy sắp không trụ nổi nữa rồi.”

Cynthia vẫn giữ ý kiến của mình, nhưng khi họ đi vào phòng Brett, sự tức giận của bà giảm đi. Một cô y tá đang ở gần đó, rõ ràng là để kiểm tra sức khỏe con bà.

Đó là một dấu hiệu tốt.

Rồi bà nhìn vào Brett và tất cả những thứ đang gắn vào người anh, rồi thở ra một hơi run rẩy.

Lạy Chúa, họ đã làm gì con trai con thế này?

Ánh mắt bà khi ấy mới chuyển tới chỗ cô gái đang ngủ bên cạnh giường anh, và mọi lo lắng bà từng có về cái cô Victoria Lancaster đều tan biến. Mặc dù Brett còn đang bất tỉnh và Tory đang ngủ, mối liên kết giữa họ vẫn thể hiện rõ ràng.

Tory gục trán lên giường Brett, tay đặt trên chăn anh, và dù với Brett chỉ là hành động vô thức, nhưng những ngón tay anh đang nắm một ít tóc của Tory, như thể anh đang bám lấy cô theo cách duy nhất anh làm được.

“Ôi trời,” Cynthia thì thầm. “Ôi, Ryan ơi.”

“Con bảo mẹ rồi mà,” anh khẽ nói. Khi mẹ anh bắt đầu đi tới, Ryan nói thêm, “À, mẹ này!”

Bà dừng lại. “Sao?”

“Cô ấy còn chưa khóc.”

Cynthia gật đầu am hiểu. “Con bé sợ phải khóc.”

“Nhưng tại sao cơ?”

“Điềm gở.”

Ryan cau mày. “Điềm gở gì cơ? Chẳng có lý gì cả.”

“Có đấy,” Cynthia trả lời. “Khóc lóc là một phần của tang tóc. Nếu nó khóc thì sẽ làm Brett thất vọng vì như thế có nghĩa là nó không tin Brett sẽ vượt qua được.”

Ryan lắc đầu. “Cái lý lẽ ấy ở đâu ra thế ạ?”

Cằm bà run run, nhưng bà nhìn thẳng vào mắt anh. “Đó là cảm giác của mẹ, cho tới tận giây phút mẹ mất bố con. Sau đó thì có để nỗi đau tuôn ra cũng không sao.”

Ryan nhìn đi chỗ khác, không muốn để cho mẹ biết anh bị những lời ấy làm cho xúc động sâu sắc đến thế nào.

Trước khi họ kịp cử động, một tiếng bíp đơn điệu từ chiếc máy theo dõi nhất thời phá vỡ nhịp điệu và Tory ngẩng đầu phắt dậy như vừa bị tát. Cô đứng lên, mắt nhìn từ Brett sang chỗ cô y tá ở cuối phòng. Nhưng khi cô y tá không phản ứng gì và chiếc máy lấy lại nhịp điệu bình thường, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Tạ ơn Chúa,” Tory thì thào.

“Amen,” Cynthia Hooker nói theo.

Tory quay ngoắt lại, chỉ đến khi đó mới nhận ra cô không còn ở một mình. Một chút hoảng loạn chợt đến rồi đi khi cô tự nhắc mình rằng đây là người thân của Brett. Họ không phải là kẻ thù. Dùng bàn tay vuốt tóc rồi vuốt ngực áo thun nhàu nhĩ, cô bước qua cái ghế để đến chào họ.

“Bác Hooker, cháu là Victoria.”

Cynthia lờ bàn tay đưa ra của Tory, thay vào đó bà ôm cô. “Bác không bắt tay người trong gia đình,” bà khẽ nói, vỗ nhẹ vào lưng Tory. “Nó sao rồi cháu?”

Gia đình ư? Đó không phải là điều cô trông đợi. Họ thuộc về Brett, không phải cô. Vì khó chịu với sự thân mật, cô bước ra khỏi vòng tay Cynthia.

“Bác sĩ nói anh ấy đang ổn định.” Giọng cô run rẩy nhưng cô vẫn cố mỉm cười.

“Cháu biết Brett cứng đầu thế nào rồi đấy. Nó sẽ khỏe lại để trêu tức tất cả những ai nói nó không làm được thế.”

Cynthia nhìn thấy trong mắt cô gái trẻ không chỉ có sự dè dặt. Bà trông thấy nỗi sợ hãi. Nỗi sợ thực sự và điều kì lạ nhất là bà không nghĩ nó có liên quan tới chuyện sống còn của Brett.

Ryan đẩy cà phê và cái bánh ngọt về phía Tory. “Đây,” anh nói cụt lủn.

Tory thấy cảm động vì sự chu đáo của anh, nhưng ý nghĩ phải nuốt thức ăn khiến cô muốn bệnh. “Em không đói, nhưng…”

“Anh có hỏi em đói không đâu. Chỉ cần uống hết cốc cà phê và ăn hết cái bánh chết tiệt đấy là được!”

Cynthia nhìn cuộc chiến cân não âm thầm giữa hai người, rồi nhẹ nhõm hẳn khi Tory lặng lẽ nhận những thứ Ryan mang tới.

“Cảm ơn anh,” Tory nói.

Ryan gật đầu. “Không có gì.”

Và sự chờ đợi lại tiếp tục.

Gần hai mươi tư giờ sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Brett Hooker tỉnh lại, rất ngạc nhiên vì thấy mình vẫn còn sống. Anh có những ký ức mơ hồ về máu, khuôn mặt của Harold Tribbey và nỗi sợ không còn được gặp lại Tory nữa. Giờ thì anh bập bềnh trong trạng thái mơ màng do thuốc giảm đau, lắng nghe những giọng nói anh yêu thương nhất đời.

Ryan đang ở đây! Anh không hề ngạc nhiên. Kể từ khi cha họ qua đời, Ryan tự coi mình là trụ cột của cả nhà. Anh nghe giọng mẹ, lúc nào cũng bị hụt hơi khi lo lắng. Mãn nguyện với tình trạng nửa tỉnh táo, anh tiếp tục lắng nghe, biết rằng còn có một người nữa rất quan trọng với đời mình. Một giọng nói nữa anh chưa nghe thấy, Victoria.

Brett nằm im không động đậy, không mở mắt, vẫn còn quá yếu để chiến đấu với trạng thái hôn mê đang bám riết mình. Mơ mơ màng màng, anh cứ nghĩ đáng lẽ mình phải nghe thấy giọng cô rồi, nhưng anh không nghe thấy gì. Ở đâu đó bên trong anh, một cảm giác thất vọng bắt đầu trào lên. Anh hít một hơi sâu và rên rỉ vì đau.

Ngay giây phút ấy, có người chạm vào cánh tay anh và một hơi thở ngọt ngào phả lên mặt anh, nỗi thất vọng lập tức biến mất. Đáng lẽ anh phải biết chứ. Suốt thời gian ấy Tory ở đây, làm người canh gác lặng lẽ bên cạnh anh. Anh nghe thấy tên mình trên môi cô, nghe thấy sự khẩn thiết trong giọng nói của cô, và anh mở mắt.

Tory đứng bật dậy chỉ vài giây sau khi nghe tiếng rên của Brett. Cô y tá cũng nhanh nhẹn lại gần giường và bắt đầu kiểm tra mạch đập cũng như huyết áp của anh. Tory đã nghe thấy tiếng nhịp tim tăng lên từ chiếc máy đo đang được gắn vào anh, và cô thấy mí mắt anh động đậy. Chỉ như thế cũng đủ để cô biết anh đang tỉnh lại. Cô gọi tên anh rồi vô thức nín thở.

“Brett… anh yêu… em đây, Tory đây.”

Anh chớp mắt rồi với tìm tay cô. Khi những ngón tay cô quấn quanh tay anh, Brett thấy dễ chịu hơn nữa.

“Anh đã bị bắn.”

Ryan lập tức đến bên cạnh Tory, mẹ anh cũng vậy, nhưng ánh mắt Tory không hề rời khỏi mặt Brett.

“Em biết rồi. Không sao, nghỉ ngơi đi.”

Nhưng anh không thể nghỉ. Chưa được. Anh vẫn cần phải nhớ một chuyện nữa. Rồi anh nhớ ra. Ông già. Anh đã tìm được ông già.

“Tribbey… họ tìm được Tribbey chưa?”

“Rồi, cảnh sát đang bảo vệ ông ấy. Ông Lacey gọi tới sáng nay. Nói là khi nào anh tỉnh thì bảo với anh rằng anh đã làm rất tốt.”

Brett thận trọng hít vào, nhẹ nhàng điều tiết hơi thở quanh chỗ đau trong ngực.

“Anh không hề nghe thấy tiếng súng. Họ có biết ai làm không?”

“Không,” Tory nói.

“Có ai khác bị bắn không?”

“Không.”

Brett thở dài, cố suy nghĩ. Chuyện này vô lý thật. Có thể vài người đi xem biểu diễn đã mang vũ khí, hoặc những băng nhóm đối địch đã khởi sự một trận ẩu đả, nhưng chuyện bắn không mục đích này rất khác thường. Những ý nghĩ của anh rất nhạt nhòa, miệng anh cũng đang nhạt như vậy, và Brett cố tập trung vào từng việc một.

“Nước… anh uống ít nước được không?”

Tory nhìn cô y tá.

“Chỉ cho đá viên thôi,” y tá nói.

Mừng vì có việc hữu ích để làm, Tory thả một viên đá nhỏ vào miệng Brett. Anh thấy choáng trước nỗ lực phải bỏ ra chỉ để nuốt đá vào.

“Tốt… tốt rồi,” anh thì thầm.

Tory cúi tới gần hơn, nói khẽ. “Brett, mẹ anh đang ở đây.”

Brett cười. “Chào mẹ. Con rất mừng vì mẹ đến.”

Bà Cynthia cúi xuống và hôn trán con trai. “Mẹ cũng mừng, mừng lắm, con trai.”

Cô y tá chen ngang vì bác sĩ của Brett đã bước vào phòng.

“Anh ấy khá mệt rồi. Và bác sĩ cần kiểm tra bệnh nhân. Mọi người vui lòng rời khỏi phòng nhé!”

Giọng Brett còn yếu nhưng họ vẫn nghe thấy rõ.

“Chờ đã,” anh gọi.

Họ dừng bước và quay lại. Anh với tay về phía Tory. Cô nắm bàn tay anh rồi cúi xuống đến khi má họ gần như chạm vào, và những lời của anh chỉ mình cô nghe được.

“Anh yêu em, Victoria.”

Những lời nói phả vào má Tory, nhẹ bẫng, nhưng cũng đủ để làm thay đổi cả thế giới của cô. Gần như sắp mất kiểm soát, cô chạm môi vào thái dương anh.

“Em cũng yêu anh, Brett Hooker. Nhiều hơn là anh biết.”

Rồi họ ra khỏi phòng mà không cự nự gì, mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ của riêng mình. Ryan muốn hét lên vì vui mừng, nỗi lo trong lòng bà Cynthia Hooker đã lắng xuống. Nhưng phản ứng của Tory thì khác hẳn.

Vừa bước ra hành lang, hai chân cô đã xịu xuống. Trong hai mươi bốn giờ qua cô đã tồn tại chỉ nhờ vào ý chí, và giờ, khi cơn khủng hoảng đã qua, Tory không còn gì để chống đỡ nữa. Cô vòng hai tay ôm lấy người mình và bắt đầu run rẩy.

“Ôi Chúa ơi, Chúa ơi,” cô lẩm bẩm, đung đưa người tại chỗ.

Cynthia ngạc nhiên nhìn Tory, nhưng chính Ryan là người đã đỡ cô trước khi cô kịp ngã. Lờ đi sự phản đối của Tory, anh kéo cô vào lòng. Giọng anh cộc lốc nhưng vòng tay anh dịu dàng ôm cô.

“Không sao đâu, cô bé. Cứ xả ra đi.”

Tory làm theo. Những tiếng nức nở đau đớn như sắp xé toạc cổ họng cô. Chúng khiến cơ thể cô run rẩy và buộc cô phải hớp lấy không khí.

Ryan ôm chặt cô, sợ điều sẽ xảy đến nếu anh buông Tory ra. Bản năng xoa dịu của người mẹ đưa Cynthia tới chỗ họ. Trong vòng tay hai người, Tory cứ khóc mãi.

Gus Huffman thấy lo lắng. Hắn đã làm hỏng chuyện đến hai lần, và Leeds chẳng phải loại người dễ tính. Nhưng hắn không ngừng tự an ủi rằng gần đây hắn không hề trông thấy ảnh Tribbey, làm sao hắn biết được lão già lang thang đang đứng trước mặt Hooker lại chính là ông ta? Chắc chắn ông ta không hề giống như bức ảnh hắn đã được xem. Chuyện Hooker còn sống càng làm vấn đề tồi tệ hơn. Hắn đã thất bại thảm hại, và Leeds không phải loại người dễ tha thứ. Nếu không tìm được cách để sửa chữa chuyện mình đã làm thì tốt nhất là hắn nên quay súng vào đầu mình.

Bởi tuyệt vọng, hắn sắp sửa làm một chuyện rất mạo hiểm. Thông tin vỉa hè nói rằng Tribbey đã được cảnh sát bảo vệ. Theo Gus hiểu thì đó là vấn đề của Leeds. Nhưng Hooker là vấn đề của hắn. Và chẳng còn thời gian nào mà lên kế hoạch nữa. Hắn phải vào được phòng bệnh của Hooker và kết thúc việc hắn đã bắt đầu.

Đèn hành lang bật sáng, báo hiệu đã hết giờ thăm viếng bệnh nhân. Vệ sĩ ở trước cửa phòng Brett đang uống nốt cốc cà phê thì cô y tá chăm sóc anh đi ra. Túi dịch truyền đã gần hết và bệnh nhân của cô đang nghỉ ngơi thoải mái.

“Tôi sẽ trở lại ngay,” cô nói và hối hả đi ra hành lang.

Ed gật đầu, uống nốt giọt cuối cùng rồi ngồi trở lại ghế. Anh dựa người ra sau và bắt tréo chân đúng lúc một vị bác sĩ đi ra khỏi thang máy và hướng về phía anh. Khi ông ta chuẩn bị đi vào phòng Hooker, Ed đứng dậy.

“Chào anh,” vị bác sĩ nói. “Tối nay tôi làm thay ca Mailot.”

Ed cau mày. Đó đúng là bác sĩ của Hooker, nhưng không ai bảo anh là sẽ có thay đổi cả.

“Xin lỗi bác sĩ, nhưng tôi cần xem giấy tờ tùy thân. Ông chưa từng đến đây và tôi đã được lệnh…”

Nhưng lệnh của mày không trùng với lệnh của tao. Gus Huffman tóm lấy cổ họng Ed, ấn ngón cái vào động mạch cảnh của anh và đẩy anh vào trong cửa. Chỉ trong vòng vài giây an nguy của Brett đã bị đe dọa. Ed bất tỉnh trước cả khi ngã xuống sàn.

Gus mỉm cười với chính mình, hài lòng vì kế hoạch đã thành công. Hắn không hề biết là Brett có y tá trực 24/24 và chỉ nhờ may mắn cô ta mới đi khuất mắt.

Hắn đứng bên trong căn phòng, lắng nghe tiếng bíp đều đều êm tai của những chiếc máy gắn vào cơ thể Hooker và nghĩ không còn lúc nào tuyệt hơn lúc này. Hắn thò tay vào túi và đi đến chỗ cái giường, những ngón tay cẩn thận nắm một ống xi lanh có kim tiêm. Chỉ một liều này vào trong ống truyền dịch thì Hooker sẽ không bao giờ hồi tỉnh.

Hắn vươn tay tới chỗ cái túi rồi cau mày. Nó gần như trống rỗng. Bất kỳ lúc nào cái máy báo chết tiệt cũng sẽ kêu và một y tá nào đó sẽ vội tới để thay thế nó. May mắn vẫn đang đứng về phía hắn, thời gian thì không. Đằng sau hắn, tên gác cửa trên sàn đang bắt đầu rên, và Gus chửi thề. Hắn nên giết tên khốn đi thì hơn.

“Được rồi, Hooker. Mơ đẹp nhé!”

Hắn mở nắp kim tiêm và đâm nó vào chỗ chia nhánh trên ống.

Tory đi bằng lối của y tá để ra nhà vệ sinh cho nhanh. Cô không cần phải bật đèn, và vì y tá đã ra khỏi phòng, cô để cánh cửa hé mở, phòng khi Brett gọi hay cái máy nào đó kêu.

Lúc Tory đang lau khô tay thì cửa phòng Brett đột nhiên mở ra, cô quay lại, tưởng trông thấy y tá, nhưng lại thấy hai người đàn ông đang lúng túng đi vào cửa. Trước sự kinh hoàng của cô, người vệ sĩ đột nhiên ngã ra sàn không một tiếng kêu, rồi gã đàn ông đã khóa họng anh ta hướng tới chỗ Brett.

Cố không hoảng loạn, cô lùi sâu hơn vào chỗ tối của phòng vệ sinh để có thêm thời gian suy nghĩ, nhưng khi gã kia thò tay vào túi rồi bắt đầu đi lại chỗ giường Brett, cô đã phản ứng mà không nghĩ ngợi gì.

Tory bỏ chân ra khỏi giày rồi lách qua cánh cửa mở một nửa, khẽ di chuyển trên bàn chân trần cho đến khi chỉ cách lưng gã kia chưa đầy một mét. Vẫn không chắc mình nên làm gì, cô đang định chờ đợi thì trông thấy cái xi lanh trong tay gã đàn ông kia. Khi hắn vươn tới ống truyền dịch của Brett, một cơn giận mù quáng quét qua người cô. Đó là Brett của cô. Mạng sống của cô. Tình yêu của cô. Không kẻ nào được phép hại anh lần nữa.

“Không!” cô gào lên. “Không được chạm vào anh ấy!”

Không mảy may nghĩ ngợi đến an toàn bản thân, Tory đâm bổ vào bắp chân hắn, gào thét không ngừng.

Nói Gus bị giật mình là đã giảm nhẹ đi quá nhiều. Giữa những tiếng thét bên tai và trọng lượng đổ xuống đầu gối, Gus không thể tự cứu mình. Hắn tung người tới trước. Kim tiêm bị bắn ra khỏi tay hắn, cằm hắn đập mạnh xuống góc bàn đầu giường. Tiếng gãy vỡ vang trong tai Gus và hắn có một thoáng nhận thức là mình vừa mới cắn phải lưỡi, trước khi mọi thứ tối sầm lại. Đó hẳn phải là một cú hạ nốc ao của một võ sĩ quyền anh.

Ryan đang đi trên hành lang, chỉ sau y tá của Brett chừng một mét thì tiếng hét của Tory vang lên. Vài giây sau, cả tầng nhốn nháo. Mọi người chạy ra ngoài cửa, y tá ló ra khỏi các phòng, ai nấy đều đang đứng trên hành lang, cố xác định địa điểm phát ra tiếng kêu.

Nhưng Ryan đã trông thấy điều mọi người bỏ lỡ. Vệ sĩ không còn ngồi tại chốt. Anh bắt đầu chạy.

“Gọi bảo vệ,” anh hét lên và dùng tay không đẩy cánh cửa phòng Brett.

Khi Ryan lao vào phòng, anh ngạc nhiên vô cùng vì thấy mình là người duy nhất đang đứng. Tất cả mọi người trừ Brett đều đang nằm trên sàn. Vệ sĩ đang lăn lộn và nôn ọe, vừa cố thở vừa cố nói. Tory thì đang khóa chặt vào một vị bác sĩ mặt mũi đầy máu.

Anh bật đèn, lập tức tắm căn phòng trong ánh sáng đầy đủ, rồi chạy lại chỗ Tory. Phải cố lắm anh mới gỡ được cô ra.

“Tory! Tory! Anh Ryan đây. Chuyện quái quỷ gì thế?” anh hỏi và lôi cô đứng dậy.

Tory chỉ vào người đàn ông trên sàn. “Hắn đã cố giết Brett.”

Ryan rên lên, tưởng rằng rốt cuộc cô gái này đã mất tỉnh táo. “Chúa ơi, cô ơi, đây là bác sĩ cơ mà.”

“Không phải,” cô nói. “Hắn đã hạ Ed. Em trông thấy hắn từ trong phòng tắm. Hắn lôi một cái bơm kim tiêm ra và định cắm vào ống truyền dịch của Brett.”

Ryan quay lại và nhìn vào người vệ sĩ vẫn đang bò lóp ngóp trên hai đầu gối. Anh chạy tới giúp anh ta.

“Anh có sao không?”

Ed gật đầu, ủng hộ Tory bằng giọng rên rỉ. Anh chỉ vào gã trên sàn.

“Tôi không biết hắn là ai, nhưng chắc chắn không phải bác sĩ.”

Đúng lúc đó bảo vệ ập vào phòng, đi theo họ là hai bác sĩ cùng với y tá của Brett. Chẳng mất nhiều thời gian Tory đã thuật lại câu chuyện, cùng với sự chứng thực của Ed và ống kim tiêm đáng ngờ, Gus Huffman chính thức bị bắt.

Tuy nhiên, phải mất ba mươi phút sau hắn mới hồi tỉnh để biết điều đó. Đến lúc ấy, một bác sĩ thực thụ đã khâu lên chiếc cằm của hắn sáu mũi.

“Cái gì đánh tôi thế?” hắn rên rỉ.

Một cảnh sát Oklahoma cúi xuống nhìn hắn cười. “Một người đàn bà nổi giận.”

Gus lại rên rỉ. “Tôi đau quá. Tôi cần cái gì đó để giảm đau.”

“Anh nên cứng rắn hơn thế chứ,” viên cảnh sát nói. “Anh bị bắt vì tội cố ý giết người đấy.”

Chó chết thật. Gus chuyển ý nghĩ của hắn sang một hướng khác. Chẳng bao lâu sau khi bác sĩ khâu xong, cảnh sát đã còng tay hắn lôi đi.

“Đi nào anh bạn. Chúng ta đi vào thành phố thôi.” Anh ta nhìn vào cái băng trên cằm Gus và cười toe. “Cái đó lên ảnh chụp nghi phạm sẽ khá đẹp đấy.”

Gus bắt đầu hoảng loạn khi cảnh sát lôi hắn ra khỏi bệnh viện. Tầm tay của Leeds xa hơn mọi người biết rất nhiều. Kể cả sau song sắt, hắn cũng sẽ không được an toàn.

“Tôi muốn trao đổi,” hắn nói.

Viên cảnh sát khịt mũi, mở cửa xe và đẩy Gus vào trong.

“Cẩn thận cái đầu đi, nếu không anh sẽ được khâu thêm mấy mũi nữa đấy.”

Gus cúi xuống rồi ngồi uỵch vào ghế sau. Cằm hắn có thể có sẹo, nhưng đầu óc hắn thì vẫn đang hoạt động.

“Anh hãy gọi cho công tố viên. Hỏi xem ông ta có quan tâm tới Romeo Leeds không.”

Ryan không thể ngừng ôm Tory. Mỗi lần nhìn cô anh lại mong muốn được cảm ơn cô lần nữa. Anh cứ nghĩ, nếu không có cô ở đó thì Brett đã chết rồi.

Tory vẫn còn run vì đợt tăng adrenaline đột ngột vừa qua, và mặc dù các bác sĩ đã thúc giục cô đi kiểm tra, cô vẫn không chịu rời khỏi giường Brett. Hài hước là Brett đã ngủ mê mệt suốt thời gian đó, bất chấp những tiếng gào thét của cô.

Ryan lấy một cái khăn lau mặt cho Tory, chùi một dòng máu nhỏ chảy ra do cô tự cắn vào môi mình trong lúc vật lộn.

“Chúa ơi, cái cô này, suýt nữa thì em bị hắn giết rồi đấy,” anh lẩm bẩm khi cô lau vệt máu.

Tory cầm cái khăn và tự lau.

“Nếu hắn giết Brett thì em còn sống làm gì,” cô lạnh lùng nói và trả lại anh cái khăn.

Ryan rùng mình. Cô gái này có một bức tường phòng vệ mà anh không thể vượt qua. Anh tự hỏi điều gì đã tạo nên bức tường mà cô đang trốn ở đằng sau. Cô đã phải chịu đựng những gì mà trở nên cứng rắn như thế? Rồi anh từ bỏ ý nghĩ ấy. Việc cô lớn lên như thế nào không thực sự quan trọng. Điều quan trọng là Brett vẫn còn an toàn và cô còn sống. Và họ đã tăng gấp đôi số vệ sĩ ở trước cửa phòng Brett.

Tory đi tới bên giường Brett, không thể ngừng chạm vào anh, cần đảm bảo với mình rằng Brett vẫn còn hít thở. Ryan không thể nào không nhận ra tình cảm cô dành cho em trai mình. Anh vỗ vỗ vai cô, khẽ nói bên tai.

“Anh định đến để xem em muốn ăn tối không,” anh hỏi. “Em đói không?”

Tory ngừng tay, cân nhắc câu hỏi rồi quay lại. Trước sự ngạc nhiên của anh, cô mỉm cười.

“Thật kỳ lạ là em thấy đói. Chắc là do ban nãy vận động mạnh.”

Ryan cười lại. Vậy là cô ấy cũng có khiếu hài hước đấy chứ, anh nghĩ.

“Thích ăn gì nào?” anh hỏi.

Nụ cười của cô rộng mở hơn. “Gì cũng được, trừ bánh mỳ sandwich cá thu ở cái máy bán hàng tự động kia. Nó như thuốc độc ấy.”

Ryan liếc nhìn Brett rồi lại nhìn cô. “Em sẽ ổn cho đến khi anh trở lại chứ?”

“Vâng.”

Và anh biết là cô sẽ ổn.

Chia sẻ không gian với người khác chưa bao giờ là sở trường của Tory. Cô đã phải học hỏi khá lâu để có thể chia sẻ căn hộ với Brett, nhưng vì cô quá yêu anh nên chuyện ấy cũng đơn giản. Ở cùng một căn hộ với Ryan và Cynthia trong khi Brett không có ở đó là điều khó khăn nhất cô từng làm trong đời. Nhưng cô không còn cách nào khác. Họ đã làm hết sức mình để khiến cô cảm thấy là một phần của gia đình. Chuyện cô không biết làm sao để cùng tồn tại không phải là lỗi của họ.

Hôm nay Ryan sẽ trở về Enid, điều đó có nghĩa là sẽ chỉ có cô và Cynthia ở với nhau. Bớt đi một người trong căn hộ một phòng ngủ đáng lẽ phải là tin tốt, nhưng cô thấy lo lắng. Cynthia Hooker nhìn thấu mọi giả dối. Tory cho việc đó là một phần trong thiên chức làm mẹ, mặc dù cô không biết rõ lắm. Cô chẳng nhớ gì về mẹ mình cả.

Tory sốt ruột muốn trở lại bệnh viện, nhưng cô tự cho là mình có trách nhiệm chúc Ryan thượng lộ bình an. Anh đang thu dọn những đồ đạc cuối cùng của mình trong lúc bà Cynthia quanh quẩn gần đó.

Ryan kéo khóa túi đồ rồi nhìn lên. “Xong xuôi hết rồi.”

“Con lấy hết đồ cạo râu trong nhà tắm ra chưa?” mẹ anh hỏi.

“Con nghĩ là rồi.”

“Để mẹ xem cho chắc,” bà Cynthia nói rồi đi theo hướng đó, để lại Ryan và Tory một mình.

Tory rất trầm lặng. Theo ý của Ryan là trầm lặng quá mức. Kể cả sau khi cô phá hỏng nỗ lực sát hại Brett, anh vẫn không biết điều gì khiến cô có thể hành động như vậy. Cô là người phụ nữ e dè nhất, tự cô lập nhất mà anh từng gặp. Nhưng Tory yêu Brett và Brett yêu cô, với anh thế là đủ.

Tory đứng yên không nhúc nhích dưới cái nhìn chằm chằm của Ryan Hooker. Phải gắng lắm cô mới không cúi xuống kiểm tra xem quần áo của mình có tề chỉnh không, mặc dù cô biết là mình ổn. Quần jeans của cô sạch sẽ. Áo sơ mi còn mới và sạch. Dây giày đã được buộc gọn ghẽ, và tóc cô thì được bới cao, buộc túm đuôi ngựa như thường ngày. Vậy mà cô vẫn thấy mình như một đứa bé sắp bị bắt đi rửa mặt lần nữa.

“Cảm ơn anh vì mọi chuyện,” cô khẽ nói.

Ryan cười toe và kéo lọn tóc bị xổ ra khỏi búi của cô.

“Anh rất sẵn lòng.”

Tory đã hiểu ý và suýt mỉm cười. Thế tức là cô đã ăn nói hơi trịnh trọng.

“Brett sẽ nhớ anh lắm,” cô nói thêm.

“Có em ở đây, nó sẽ ổn cả, nhớ không?”

Tory gật đầu.

Ryan đổi chân. “Nó vẫn không biết chuyện em đã làm à?”

“Không,” cô nói. “Và em thấy nói cho anh ấy biết cũng chẳng để làm gì cả. Anh ấy sẽ lo lắng. Hơn nữa, cảnh sát nghĩ là Leeds đã bỏ trốn từ lâu. Kể cả nếu không phải thì Brett cũng là vấn đề Leeds ít quan tâm nhất. Chính lời khai của Gus Huffman sẽ dẫn hắn vào tù, và em nghe nói là gã Huffman đã khai khá nhiều.”

“Ừ, anh đoán là em nói đúng. Nhưng chẳng sớm thì muộn Brett cũng biết thôi.”

“Chúng ta sẽ lo vụ đó khi nó đến.”

Ryan cười. “Nói thật đúng ý anh.”

Tory nhìn đi chỗ khác, không muốn để Ryan trông thấy cô vui vì lời khen của anh.

“Em chỉ thấy vui khi nào được đưa anh ấy về nhà,” cô nói.

“Nếu mẹ mà làm em phát điên thì cứ mời bà về nhé.”

Miệng Tory há hốc. “Làm thế sao được!”

Đúng lúc đó bà Cynthia trở lại trong phòng. “Cháu không làm được cái gì đấy?” bà hỏi.

Ryan quay sang cười với mẹ. “Con vừa mới bảo Tory là nếu mẹ làm cô ấy phát điên thì cô ấy nên mời mẹ về nhà. Cô ấy bảo không thể làm thế.”

Mặt Tory đỏ bừng nhưng bà Cynthia Hooker chỉ cười.

“Nghe mẹ đây anh Ryan Hooker, mẹ biết tự quản lý công việc… và cách cư xử của mình, không giống như anh.” Rồi bà nháy mắt với Tory. “Chúng ta sẽ chung sống hòa thuận. Ngay khi bác thấy mình hết việc để làm, bác sẽ đi.”

“Đây là nhà của Brett. Bác muốn ở lại đến bao giờ cũng được.” Tory nói.

Cả Ryan và bà Cynthia đều ghi nhớ câu nói căn hộ này là nhà của Brett chứ không phải nhà của chúng cháu. Họ nhìn nhau nhưng không nói gì.

Vài phút sau Ryan đi, và chẳng bao lâu sau đó Tory cũng đi đến bệnh viện, để bà Cynthia ở nhà với những ý nghĩ của mình. Bà không còn lo lắng về chuyện hồi phục của con trai nữa, nhưng bà không thể không lo đến sự kín đáo khác thường của Tory. Bà đã bắt đầu quan tâm tới cô gái này, nhưng bà không muốn trái tim con trai mình bị tổn thương.

Brett đang rất phấn khởi. Anh vừa mới nhận được điện thoại từ văn phòng Công tố, nó còn tốt hơn cả một tuần uống thuốc kháng sinh. Harold Tribbey đã chấp nhận làm nhân chứng cho bên nguyên. Manny Riberosa bị kết tội, và Gus Huffman thì vẫn đang tiếp tục khai, mặc dù Romeo Leeds đã lặn mất tăm. Dù hắn đang bị truy nã nhưng Brett tự hỏi có bao giờ người ta bắt được hắn không. Romeo Leeds chắc chắn đã vù khỏi biên giới. Brett dựa người vào gối với nụ cười hài lòng trên mặt. Đôi khi người tốt thật sự giành được chiến thắng. Rồi cánh cửa mở ra và nụ cười của anh càng rạng rỡ thêm.

“Tory, em yêu, anh không nghĩ em vào được đây đấy. Em có mang theo không?” anh hỏi.

Cô liếc về phía sau trước khi đóng cánh cửa, rồi lôi một túi giấy trắng ra khỏi túi đeo vai.

“Em trông thấy một bác sĩ ở cuối hành lang. Chắc họ sắp đi kiểm tra một vòng rồi đấy.”

Anh vươn tay về phía chiếc túi, nhưng không lấy nó mà lại tóm cổ tay cô, kéo cô lại gần rồi chầm chậm hít vào khi môi họ gặp nhau. Mối liên kết ấy truyền một làn sóng ham muốn đi khắp cơ thể anh. Những ngón tay anh ấn vào sau đầu cô, đẩy cô lại gần hơn, gần hơn nữa. Anh nghe thấy cô hổn hển rồi thở dài. Khi cô thì thầm tên anh giữa những hơi thở, cả người Brett nhức nhối vì ham muốn được vào trong cô.

“Anh nhớ em,” anh khẽ nói và cảm nhận được cô rùng mình.

“Ôi Brett, em cũng nhớ anh.”

Chuyện trở nên quá nghiêm trọng và vượt ngoài vùng kiểm soát. Brett hít một hơi dài rồi dùng ý chí lùi bước. Không cần phải bắt đầu một việc mà anh không kết thúc nổi.

“Thế còn chỗ bánh doughnut thì sao?” anh hỏi và lục trong cái túi, cắn một miếng to đùng trên cái bánh nhân quả mâm xôi.

Tory mỉm cười nhưng câu hỏi tiếp theo làm nụ cười trên mặt cô biến mất.

“Em và gia đình anh chung sống hòa thuận chứ?”

“Anh có biết hôm nay Ryan về rồi không?”

Brett chậm rãi nhai, cân nhắc chuyện cô chưa trả lời mình.

“Có, anh biết cưng ạ. Anh ấy đã gọi cho anh trước khi đi.”

“Ồ.”

Anh cắn một miếng nữa. “Em thấy mẹ thế nào?”

Tory cười. “Bà rất yêu gia đình của mình, đúng không?”

Một lần nữa cô né tránh câu hỏi của anh bằng cách hỏi một câu khác, và anh biết Tory quá rõ nên không thúc ép.

“Bài báo thì sao?”

Cô nhìn đi chỗ khác rồi lại nhìn anh. “Em đã không làm được gì nhiều từ khi anh… từ khi chúng ta…”

Brett thả chiếc bánh trở lại túi rồi cầm tay cô. “Tory, nhìn anh này.”

Cô làm theo lời anh.

“Anh sẽ ổn cả. Em biết thế đúng không?”

Tory gật đầu.

“Và hạn chót của em chỉ còn, xem nào… hai tuần nữa?”

“Thực ra là một thôi.”

Anh cười toe. “Thế thì mang cái mông nhỏ bé của em về nhà và làm việc đi. Anh không cần em phải nắm tay anh trong lúc ai đó chích mông anh đâu. Có cả mấy tay vệ sĩ ngoài cửa phòng mà anh không cần đến, và anh không còn bất tỉnh hàng giờ nữa. Em cứ làm những việc cần phải làm đi nhé!”

Tory thở dài. Brett không hề biết mình cần những vệ sĩ kia đến thế nào, nhưng cô không định nói cho anh biết tin ấy. Hơn nữa, chỉ có ban đêm cô mới dám ra về. Bỏ mặc anh ở đây cả ngày sẽ khiến cô phát điên mất.

“Nhưng em…”

“Không nhưng nhị gì cả, Victoria. Anh yêu em. Khi anh về nhà, anh không muốn thấy thứ gì ngăn cản chúng ta ân ái nữa, ngoài mẹ, bởi vì lúc nào anh cũng có thể mời mẹ về. Đến lúc đó, anh cần sự chú tâm trăm phần trăm của em, ít nhất là trong một lúc. Được không?”

Tory gật đầu rồi lại hôn anh. Lần này, khi cô ngồi thẳng dậy, cả hai đều thở hổn hển.

“Brett?”

“Sao?”

“Anh có biết đó là khi nào không?”

“Cái gì là khi nào?”

“Khi nào anh được về nhà?”

Anh cười lớn rồi nhăn mặt vì những mũi khâu bị co kéo. “Mai người ta sẽ rút chỉ,” anh nói, chỉ vào ngực mình. “Rồi một hoặc hai ngày vật lý trị liệu nữa. Sau đó anh có thể điều trị ngoại trú.”

Cô chạm vào cánh tay anh. “Em đã sợ phải hỏi. Liệu anh… ý em là liệu nó có…”

Mắt anh tối lại. “Anh sẽ ổn. Một trăm phần trăm,” anh nói, rồi nhìn cô thở dài nhẹ nhõm.

“Được rồi. Vậy thì em đi.”

Khi cô dừng ở cửa ra vào rồi nhìn lại, anh hôn gió cô rồi lôi một chiếc bánh doughnut ra khỏi túi.

“Ăn nhanh lên,” cô cảnh cáo anh. “Bác sĩ chỉ còn cách đây một phòng thôi.”

Tory cười suốt trên đường ra tháng máy. Khi Brett tống tất cả đống bánh doughnut vào miệng, anh làm đường rơi lả tả trên bụng. Cô không buồn nhắc Brett rằng lúc bác sĩ đi vào chắc chắn anh sẽ bị bắt quả tang.

Một cơn dông khác đang kéo đến ở đường chân trời khi Tory đóng và khóa cửa ra ban công. Bà Cynthia đang tắm, ti vi đã tắt. Cô chào đón sự yên tĩnh này như một quãng nghỉ trước những câu chuyện phiếm không ngớt của mẹ Brett. Liếc nhìn những bức ảnh đang trải trên bàn cà phê, cô nặng nề ngồi xuống. Như mọi khi, ánh mắt cô lại dính vào bức ảnh người đàn ông trong đám đông, tim cô nảy lên trước khi đập lại nhịp bình thường.

“Tại sao?” cô lẩm bẩm. “Mặt ông thì có gì đặc biệt chứ? Sao tôi không thể bỏ qua?”

Nhưng không có câu trả lời nào cho Tory từ người đàn ông lẫn bức ảnh. Kể cả những tấm hình phóng to cũng chẳng đưa lại điều gì. Tất cả những gì cô có là hình ảnh của một ông già phong trần với hình xăm con bọ cạp trên má.

Cô ném bức ảnh sang một bên và nhặt các ghi chú của mình lên. Đã đến lúc làm việc rồi.

Mưa tuôn từ trên trời xuống mà không có dàn hợp tấu quen thuộc, không sấm, không chớp, không có gió. Nước mưa đập vào những mái nhà và chảy xuống ống máng, xua đi cái nóng ban ngày và rửa trôi bùn đất trên các con phố.

Cách xa đó hàng dặm, Brett nằm thao thức lắng nghe trời mưa và nhớ lại cái đêm Tory gặp ác mộng sau cơn bão. Lòng dạ anh thắt lại khi nghĩ đến cô đang nằm một mình trên chiếc giường của họ.

Cầu Chúa chăm sóc cho cô ấy khi con không thể.

Rồi anh nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Bà Cynthia Hooker ngủ một cách thoải mái trên chiếc đi văng ở phòng khách, không màng tới thời tiết hay bất cứ điều gì khác. Giấc ngủ của bà sâu, không mộng mị, và bà không hề biết rằng ở phòng bên cạnh, Tory đang vật lộn với những con quỷ của mình, và lần này cô chỉ có một mình.

Cuộn dây thừng đập xuống mặt đất cứng nghe như tiếng những viên đạn khô khốc, làm nảy tung bụi đất lên khi đứa bé nhảy theo nhịp quay dây.

“Đậu Hà Lan trong nồi, nóng nóng lạnh lạnh. Đậu Hà Lan trong nồi, để hết chín ngày rồi.”

Cô bé không biết bài hát có nghĩa gì, nhưng vì tất cả bọn trẻ đều nói như thế khi nhảy dây, cho nên nó biết nói thế là đúng. Rồi nó vấp chân vào dây và lỡ mất một nhịp.

“Ui,” cô bé lẩm bẩm, rồi quăng sợi dây đi vì đã chán trò này. Nó đá sợi dây lần cuối rồi nhìn quanh, đột nhiên phát hiện ra không thấy Búp bê Cưng đâu nữa. Tim nó lỡ một nhịp và nó bắt đầu tìm quanh, không thể nhớ ra lần cuối nó để con búp bê của mình ở đâu.

Cánh cửa sau lưng đóng sầm và nó nhìn lên. Ai đó đang đứng ở hiên nhà và đung đưa Búp bê Cưng trên rào chắn. Nó có thể nhìn thấy cột tóc bằng vải màu vàng và chiếc váy kẻ từ khoảng cách này.

“Đừng thả Búp bê Cưng!” nó khóc và bắt đầu chạy.

Nó cứ chạy mãi, chạy mãi đến khi sườn nhói đau, thế mà vẫn không thể đến gần cái hiên hơn lúc đầu. Nó lại nhìn về phía đó rồi bắt đầu khóc. Ai đó đã ném tung Búp bê Cưng lên trời.

Nó dừng lại, nhìn chằm chằm sợ hãi khi con búp bê đạt đến điểm cao nhất trong vòng cung rồi bắt đầu rơi, lộn nhào xuống mặt đất bên dưới.

“Không!” cô bé hét lên. “Đừng ném bé đi! Đừng ném!”

Tiếng hét làm cả hai người cùng thức dậy một lúc, và trước cả khi bật dậy, Tory đã biết là bà Cynthia sẽ vào đây trong vòng vài giây nữa. Quả nhiên cô đã đúng khi vài giây sau, bà Cynthia lao vào trong phòng và bật đèn lên.

“Victoria! Cháu không sao chứ?”

Tory lồm cồm bò tới mép giường và lấy tay che mặt, không muốn để bà Cynthia nhìn thấy nước mắt của mình.

“Cháu xin lỗi đã làm bác thức giấc. Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”

Bà Cynthia đã nuôi dạy ba đứa con, và bà chưa từng thấy một cơn ác mộng nào đi kèm với tiếng thét như vừa rồi. Đó là một tiếng kêu xuất phát từ nội tâm. Một tiếng gào thét tuyệt vọng chưa từng thấy. Tim bà vẫn còn đập thình thịch khi ngồi xuống cạnh Tory và nắm lấy tay cô.

“Cháu yêu, bác biết cháu không thoải mái vì bác ở đây.” Khi Tory định phản đối, bà Cynthia chặn trước bắng cách khẽ vuốt tóc ra khỏi mặt cô và vỗ vào cánh tay cô. “Không, không sao mà. Cả hai ta đều biết là bác nói đúng.” Rồi bà nâng cằm Tory lên. “Nhìn bác này Tory.”

Tory miễn cưỡng nhìn lên. Cô không muốn có cuộc nói chuyện này. Cô đã từng có một người mẹ nuôi giả vờ tử tế, nhưng điều tiếp theo cô nhớ là họ đã gửi cô đến chỗ khác bởi cô quá rắc rối.

Bà Cynthia hầu như không biết phải bắt đầu như thế nào, nhưng vì Brett, cũng như vì chính họ, mối quan hệ này cần phải có điểm bắt đầu ở đâu đó.

“Cháu có biết là kể lại những giấc mơ xấu sẽ khiến chúng bớt đáng sợ đi không?”

Tory thở dài. Brett cũng đã cố làm vậy. Lúc ấy không ích gì thì giờ cũng thế. Nhưng bà Cynthia đâu có biết.

“Cháu không kể lại được,” Tory nói.

“Bác đã nghe rất nhiều chuyện trong đời, và bác có thể nói với cháu là chẳng có chuyện gì làm bác ngạc nhiên được nữa,” bà Cynthia trấn an cô.

“Không, bác không hiểu,” Tory giải thích. “Cháu không thể nói về chúng bởi vì một khi tỉnh dậy thì cháu chẳng nhớ gì nữa.”

Bà Cynthia cau mày. Bất kể thứ gì gây ra một tiếng thét như thế cũng không thể bị lãng quên dễ dàng. Hoặc Tory đang giấu giếm sự thật, hoặc sự thật đã bị chôn vùi quá sâu trong cô đến mức chính cô cũng không nhớ nổi. Bà vỗ vào đầu gối Tory.

“Cháu có thường mơ thấy chúng không?”

“Chỉ dạo gần đây thôi ạ,” Tory thừa nhận rồi tự hỏi tại sao trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc đó.

“Cháu có biết cái gì kích thích chúng không? Cháu biết đó… gần đây có điều gì làm cháu sợ hãi, hay cháu đã nhìn thấy thứ nào đấy gợi mình liên tưởng tới thời thơ ấu?”

Tory nhún vai. “Cháu không nhớ lắm về thời thơ ấu của mình,” cô nói. “Những gia đình nhận nuôi cũng không đáng nhớ đến thế.”

Bà Cynthia đã biết trước về quá khứ của Tory, nhưng giọng nói đều đều không âm sắc của cô làm bà lo lắng. Không chút cảm xúc. Thế đấy. Có vẻ như Tory sợ phải thể hiện cảm xúc của mình.

“Đã có chuyện gì với bố mẹ cháu vậy?” Cynthia hỏi.

Điều gì đó thì thầm trong đầu Tory. Một lời cảnh báo hay một ký ức - cô không biết là cái gì - nhưng câu hỏi đó đã làm cô đứng dậy khỏi giường.

“Cháu không nhớ bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai trước năm học lớp hai. Theo như cháu được biết thì cháu không có cả bố lẫn mẹ. Cháu chỉ nhớ được các gia đình bố mẹ nuôi. Cháu đi pha một ít ca cao nhé? Bác uống không ạ?” Cô đi vào trong bếp mà không chờ bà Cynthia trả lời.

Bà Cynthia ngồi bên mép giường nhìn Tory rời khỏi phòng. Mặc dù bà biết Tory chỉ đi đến bếp là cùng, nhưng cô đang đi nhanh như chạy. Đúng như bà nhìn thấy. Tory Lancaster đang bỏ chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.