Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 61: Chap-61




Chương 62: Chỉ cần chúng ta hợp tác

Sau khi Phong Thần Nam trở về biệt thự, anh vẫn đang suy nghĩ vê những gì Vân Mặc Tích nói vừa rồi. Sau này không gặp lại Thời Ngọc Diệp nữa? Tại sao Vân Mặc Tích lại có vẻ ác cảm với anh như vậy? Bản thân anh nhất thời cũng chưa thể tìm ra lời giải đáp.

Đăng Dạ Hiên ở đầu dây bên kia gọi đến: “Chủ Chủ tịch Phong, có người đột nhiên xuất hiện trên đường để giải vây cho chúng tôi, nói rằng anh ta sẽ lấy đi hoa sen hàn băng ngàn năm. Tôi vốn dĩ không cho phép, nhưng tôi không thể đánh bại được bọn chúng…”

Phong Thần Nam đại khái có thể đoán được rằng Đằng Dạ Hiên đang nói vê những người mà Vân Mặc Tích phái tới.

“Ừ, tôi hiểu rồi.”

“Chủ tịch Phong, có cần tôi phái người đến đuổi theo không?”

“Không cần”

“Nhưng bông hoa sen hàn băng ngàn năm này là cô Thời đấu giá được…”

Phong Thần Nam khẽ cau hàng lông mày và nói: “Đó đều là người của cô ấy”

Đăng Dạ Hiên giờ mới phản ứng lại, và không lâu sau anh ta lại cảm thấy vô cùng bối rồi.

“Cái gì? Đó đều là người của cô Thời? Họ đều rất mạnh…” Anh ta rùng mình khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Rõ ràng những người Đẳng Dạ Hiên mang theo đều là những người được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng thế mà vẫn không thể cướp được từ tay mấy vị cao thủ nhà đó. Và có thể mời được những người đặc biệt cao cấp như vậy đến giúp sức thì tuyệt đối không phải là người bình thường.

Chỉ có một số rất ít gia đình ở thành phố này mới có thể có được thế lực mạnh như thế này.

Vì vậy, Thời Ngọc Diệp cô ấy chính là…

“Đằng Dạ Hiên” Phong Thân Nam đột nhiên lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta.

“Có mặt!”

“Lập tức đi điều tra mọi thứ về gia đình nhà họ Thời ở Pháp, tôi muốn nhìn thấy tất cả tư liệu vào mười giờ sáng mai”

Đăng Dạ Hiên sững sờ một hồi, mới đáp: “Nhà họ Thời? Anh đang nói về nhà họ Thời – một trong ba gia đình quý tộc ở Pháp?”

“Còn không nhanh lên?”

“Vâng!”

Tại khách sạn Houston, phòng suite tổng thống.

Tô Cẩm Tú, người đã chờ đợi tin tức cả một đêm cuõi cùng lại chỉ nhận được tin hành động thất bại, tức giận đến mức ném điện thoại của mình trước mặt Lệnh Hồ Hải.

“Đây là đang đùa với tôi sao? Anh đã nhận tiền của tôi vậy mà có một chuyện đơn giản như vậy mà còn không xử lý được, thì tôi còn cần anh để được ích lợi gì! Không phải đã nói không có việc gì là không làm được sao? Hay là anh đang định lừa gạt tôi?”

Lệnh Hồ Hải vốn dĩ đang bực bội vì không cướp được hoa sen hàn băng ngàn năm, khi thấy Tô Cẩm Tú mất bình tĩnh trước mặt mình hẳn ta chỉ khinh thường hừ một tiếng, và đập mạnh cái gạt tàn thuốc lá cạnh bàn xuõng chân cô.

“Cô là cái thá gì chứ? Còn dám la hét trước mặt tôi?”

“A!”

Tô Cẩm Tú sợ hãi trước sự bộc phát đột ngột này liền đứng nép sang một bên, kết quả là đúng lúc đó người của Lệnh Hồ Hải đã tiến đến chỗ cô ta với một vẻ mặt dữ tợn.

“Anh, anh muốn làm gì?”

“Vừa rồi lúc cô giở quẻ với cậu chủ không phải là ngang ngược lắm hay sao? Sao nào, bây giờ đột nhiên lại sợ rồi?”

“Tôi cảnh cáo anh, đừng lại gần, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.” Những người đàn em kia nhìn nhau và cười rộ lên man rợ.

Tô Cẩm Tú quay đầu nhìn Lệnh Hồ Hải, trên khóe miệng hắn ta cũng treo một nụ cười mang theo ý khinh thường.

“Muốn báo cảnh sát? Vậy thì báo đi, cô nghĩ tôi sợ à?”

Cô nhất thời quên mất, gia đình họ Lệnh Hồ vốn dĩ làm những nghề không chính đáng, các loại phong ba bão táp đều đã trải qua, nên hắn ta căn bản cũng không sợ người khác uy hiếp.

Người này ngàn vạn lần không bao giờ được phép đắc tội.

Nghĩ đến cảnh thủ đoạn của hắn hung tợn cay độc như thế nào, Tô Cẩm Tú không khỏi nuốt nước bọt khan. Nếu không cầu cứu hắn ta, cô sẽ không bao giờ muốn liên lạc với loại người như hắn ta nữa.

“Lệnh Hồ Hải, tôi sẽ không truy cứu những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng anh vẫn phải dạy cô ta cho tôi.”

“Cô Tô, cô phải biết, tôi đã thu tiền rồi, cho dù tôi không làm chuyện này cho cô, thì cô cũng không thể làm gì tôi nữa”

Lệnh Hồ Hải cười như không cười nói, nhưng Tô Cẩm Tú chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

“Anh lẽ nào không muốn báo thù sao?”

“Tôi không thù không oán với cô ấy”

“Hoa sen băng giá ngàn năm đó, anh không muốn sao?”

Nụ cười của Lệnh Hồ Hải dường như đông cứng lại. Hắn ta cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến việc thua liên tục đêm nay, hắn ta chưa bao.

giờ không đạt được điều mình muốn.

“Cô có cách sao?”

Nhìn thấy phản ứng của hắn ta, Tô Cẩm Tú biết rằng bản thân vẫn còn có thể mặc cả nên chớp lấy cơ hội lấy lòng: “Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác. Anh sẽ loại bỏ người phụ nữ đó cho tôi.

Lúc đó Phong Thần Nam sẽ là người của tôi. Đến lúc đó, tôi chỉ cần một tiếng chẳng lẽ hoa sen hàn băng ngàn năm còn không thể lấy được sao?”

Lệnh Hồ Hải cũng không phải là một kẻ ngốc, sau khi nghe cô ta nói, hắn ta vẫn còn rất nghi ngờ.

“Hừ, nghe thì hay đấy. Làm sao có thể đảm bảo Phong Thần Nam sau khi thoát khỏi cô ta sẽ là người của cô? Nếu như bản thân cô có năng lực này, thì sao suốt bao nhiêu năm nay vẫn không thành công mà cô rốt cuộc vấn phải đến nhờ sự giúp đỡ của tôi?”

Tô Cẩm Tú bị làm cho kích thích hai nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sự cố chấp cùng hận thù không thể che giấu, Lệnh Hồ Hải tưởng cô ta lại mất bình tĩnh, nhưng không ngờ lại không như vậy.

“Tôi thừa nhận, tôi thực sự không thể đảm bảo điều đó. Nhưng nếu anh có thể lôi kéo một người khác tham gia vào kế hoạch của chúng tôi, mọi chuyện sẽ khác.”

Lệnh Hồ Hải cau mày bối rối và hỏi: “Ai?”

“Người chuyên môn tẩy não uy tín của thế giới, Diêm Mạnh Tùng.”

Căn hộ tại khu biệt thự Hải Lâm.

Trong phòng khách, Thời Ngọc Diệp đã tẩy trang và đi tắm, cô mặc bộ đồ ngủ thoải mái rồi ngồi trên ghế sô pha để ngâm chân. Các con trai của cô thay nhau đấm lưng, rửa chân, thoa kem mặt nạ và xoa bóp thái dương cho cô.

Loại đãi ngộ này chỉ đơn giản là không quá tuyệt.

“Mẹ đã nói với các con rồi, đừng giao cho mẹ một nhiệm vụ khó khăn như vậy lần sau, nó rất là mệt mỏi”

Thời Đăng Kỳ: “Tất cả chúng con đã xem phát sóng trực tiếp theo thời gian thực ngày hôm nay, và hôm nay mẹ đã phát huy rất tốt”

Thời Hoàng Anh: “Vâng, mẹ thật tuyệt vời, xuât sắc, và đáng được khen ngợi!”

Thời Trạch Minh: “Bé sáu thích mẹ như vậy nhất!”

Thời Bảo Thiên: “Dựa trên biếu hiện của mẹ hôm nay, con nghĩ sẽ không có vấn đề gì khi làm loại nhiệm vụ kích thích và rủi ro cao này thêm vài lân nữa”

Thời Ngọc Diệp sợ đến nôi miếng dưa chuột trên mặt cô gần như bị bong ra.

“Đừng, mẹ chỉ muốn trở thành một nhân viên văn phòng bình thường, một bà mẹ đơn thân xinh đẹp, và dân dät các con trai của mình sống một cuộc sống bình thường.”

Thời Tử Long vân lạnh lùng bổ thêm một đao.

nói: “Nhưng bác đã biết được chuyện mẹ đã đến Hải Phòng rồi, và cuộc sống nhàn rỏi tốt đẹp của mẹ đã gần đến lúc kết thúc rồi.”

“Vừa nhắc đến chuyện này là đã tức giận!”

Thời Ngọc Diệp giơ năm đấm lên, ngồi thảng dậy nhìn các con trai, lần lượt tra hỏi: “Mẹ đang hỏi các con, vừa rồi ai gọi cho Vân Mặc Tích vậy?

Sau khi sáu đứa trẻ nhìn nhau rồi chúng đồng loạt giơ tay.

“Là chúng con”

Thời Ngọc Diệp muốn măng nhưng không nói ra được, chỉ thấy nghẹn ngào: “Mấy đứa là đang muốn mẹ lập tức bị bät quay về nước Pháp, ngày ngày đêm đêm chỉ ở nước Pháp để xử lý việc gia tộc đúng không?”

Các em bé đều đồng loạt lắc đầu.

“Vậy các con muốn giải thích chuyện Vân Mặc Tích như thế nào?”

Bọn trẻ im lặng một lúc lâu thì Thời Tử Long mới đứng lên giải thích.

“Thực ra, bác ấy đã biết chuyện này từ rất lâu rồi, từ trước khi chúng ta lên máy bay quay lại, nhưng chỉ là mọi người thấy mẹ kiên trì như vậy nên mới không muốn ngăn lại, và để bác Vân Mặc Tích đưa người đến Hải Phòng, lúc nào cũng sẵn sàng đợi lênh”

Thời Ngọc Diệp không ngờ sự thật lại là như vậy, giật mình sửng sốt nói: “Cũng đúng, với thực lực của bác và ông ngoại các con, không có lý do gì mà lâu như vậy lại không tìm được mẹ.”

Là cô đã bất cẩn rồi.

“Bác nói, tuy rằng mẹ chưa từng nhắc tới mấy chuyện này, nhưng bọn họ đều biết sự cố chấp trong lòng mẹ từ lâu, miệng luôn nói là chán ghét cuộc sống vinh hoa phú quý và ồn ào vội vã và muốn sống một cuộc sống bình thường, nhưng thật ra là mẹ muốn đi tìm lại phần ký ức đã mất của bản thân mà thôi.”

Nói tới đây, Thời Tử Long nhìn trộm biểu cảm trên mặt của mẹ mình một cái trước rồi mới tiếp tục.

“Vì vậy, tất cả mọi người đều đã giúp mẹ đạt được điều ước này. Ví dụ, ông ngoại không cử ai đưa chúng con trở lại Pháp và cả bông hoa sen hàn băng ngàn năm mà mẹ đấu giá được hôm nay nữa, đều là để chế thuốc hồi phục các tế bào thần kinh ở đại não cho mẹ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.