Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 344




Chương 344: Một cuộc nguy cơ khác

Cô giáo Vương một lần nữa chứng kiến rằng đoàn kết là sức mạnh.

Bé Ba đã được họ nhẹ nhàng đón lấy. Cô giáo chết lặng.

“Nó thật là tuyệt vời.”

Ở mức độ này, cô ấy nghi ngờ liệu những đứa trẻ có phải đã được huấn luyện trong rạp xiếc hay không. Mọi người đã hạ cánh an toàn.

Sáu đứa trẻ không có thời gian để ăn mừng.

Vì những người ở trên đã phát hiện ra sự việc rồi.

“Báo cáo, bọn họ trốn qua cửa sổ phòng tắm”. “Bắt lấy!”.

Sáu đứa trẻ vội vã hét lên với cô giáo Vương: “Cô ơi, chạy đi” Ngay khi Thu Thiên hạ lệnh thì thuộc hạ vội vàng đi tìm sợi dây.

Nhưng mà họ đã quá muộn.

Anh ta tức giận hét lên: “Đồ ngu! Giết hết bọn chúng nhanh lên!”

Cô giáo Diệp nghe thấy tiếng động thì vội vàng lớn tiếng ngăn cản. “Không được! Ông chủ còn chưa phát lệnh, hiện tại nói muốn người sống!”

“Tất cả đều trốn thoát. Nếu không giết bọn họ tiếp theo chúng ta sẽ bị giết!”

Thu Thiên lo lắng hét lên.

Người của chúng ta hoàn toàn không thể tới sau núi. Để bọn họ trốn vào sau núi tương đương với…” “Chờ đã” Cô giáo Diệp đột nhiên ngắt lời: “Ở sau núi sau không có sự tử và sói sao?” Lời nói của anh ta đột ngột dừng lại, sững sờ trong vài giây. Có một con sư tử và một bầy sói trên ngọn đồi phía sau biệt thự, cả hai đều được nuôi bởi ông chủ.

Thuộc hạ đều biết sau núi là vùng cấm, không được vào, nếu có người làm hại sư tử và bầy sói thì ông chủ sẽ giết chết, nếu chẳng may bị sư tử và sói cắn chết thì đó vẫn là một từ chết.

Lời của cô giáo Diệp khiến Thu Thiên nhớ lại.

Anh ta suy nghĩ một chút sau đó quay đầu nhanh chóng ra lệnh. “Đi thông báo với ông chủ!”

“Được!”.

Cô giáo Vương và những đứa trẻ chạy hết sức có thể.

May mắn thay, ngọn núi phía sau là một khu rừng rộng lớn, không phải là đồng cỏ trống trải.

Nếu không thì chỉ cần tìm một tay bắn tỉa đi qua thì họ sẽ có thể tiêu diệt tất cả.

Nhưng mà điều này không có nghĩa là họ đã thoát khỏi nguy hiểm và đến nơi an toàn.

Ngay khi họ bước vào rừng, thì sáu đứa trẻ cảm thấy một hơi thở khác, nguy hiểm hơn đang phả ra trong không khí.

Bé Sáu đột nhiên dừng lại.

“Trời tối quá..” “Bé Sáu, bây giờ không phải là lúc sợ bóng tối, chúng ta phải trốn đi.” Bé Năm vừa nói xong lời này liền thấy Bé Sáu chỉ tay về phía mọi người, vẻ mặt có chút kinh hãi.

“Sau lưng mọi người, một tầng mây mù màu đen dày đặc bao quanh chúng ta.”

ở đây gần như không thấy được năm ngón. Không ai hiểu Bé Sáu làm sao thấy được. Nhưng mọi người đều nghe thấy điểm chính.

Bé Sáu có thể nhìn thấy những vận rủi quấn quanhh người và nhóm năng sương mù đen này là vận rủi.

“Có điều gì đó sắp xảy ra, phải không?”

Bé Sáu cắn ngón tay, cố gắng tìm thành ngữ.

Mọi người im lặng và bầu không khí trở nên nghiêm túc.

Cô giáo Vương thấy bọn họ đột nhiên nói những điều kỳ lạ, nhưng mà không biết tại sao.

“Các con đang nói cái gì vậy? Sao đột nhiên dừng lại? Còn không mau chạy đi?”

Vào lúc này thì Bé Sáu đột nhiên nói.

“Mọi người sẽ bình an vô sự! Đại cát đại lợi, sức khỏe trường thọ, vạn sự như ý, chúc các bạn làm ăn phát tài, phát lộc hơn mọi năm..”

“Xong rồi, lại sai nữa”

“Thành ngữ của Bes Sáu vẫn còn quá ít”

Cô giáo Vương bối rối nói: “Rốt cuộc là các con đang làm cái gì vậy? Cô ôm Ngọc Nhi lâu đến nỗi tay sắp đứt rồi, các con nên tìm cách thoát thân để chúng ta mau chóng về nhà”

Sáu đứa trẻ nhìn cô ấy với ánh mắt rất khinh thường.

“Cô giáo, cô là người lớn rồi lại phải dựa vào con nít để dẫn đường thoát thân. Chao ôi, cô nên ngẫm lại đi”

Cô ấy lại bị xúc phạm.

Đám trẻ con này đánh trúng chỉ số IQ của người khác là quá đáng lắm rồi, vậy mà còn tùy tiện tấn công vào độ tuổi của cô ấy!

Có chỉ số IQ cao là ghê gớm lắm phải không? “Cô giáo cho rằng mọi người nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi đến rạng sáng mới đi ra ngoài”

“Cô giáo, cô định qua đêm trong rừng à, cô không sợ sao?” “Có một chút.”

“Vậy nếu bọn con nói rằng trong khu rừng này có thể có nguy hiểm, cô còn muốn ở lại sao?”

Nguy hiểm? Nguy hiểm là gì? Chẳng lẽ còn có động vật như hổ và sư tử nữa sao? Không đúng, không đúng, loại động vật này đã bị bắt từ lâu, làm sao có thể xuất hiện ở đây được. Sẽ không trùng hợp như vậy.”

Cô giáo Vương vừa nói xong.

Một giây tiếp theo, một âm thanh rùng rợn đột nhiên vang lên bên tai họ.

“Gầm grừ…”

“Hú hú…”

Cô ấy cảm thấy cả người không ổn.

“Cái đó… những âm thanh vừa rồi hắn là do con người đang giả vờ đúng không? Hắn là vậy rồi, nhất định phải như vậy, đây không phải là một khu rừng hoang dã. Trong thành phố của chúng ta chưa bao giờ nghe thấy những động vật hoang dã xuất hiện”

Khả năng tự thôi miên của cô giáo Vương thực sự là đỉnh cao.

Bé Hai bất lực lắc đầu nói: “Thật thần kỳ, với chỉ số IQ này mà có thể sống lớn như vậy.”

Trọng tâm của Bé Năm là Bé Sáu.

“Bé Sáu, chúng ta có sương mù đen?”

“Còn có, một chút… nhưng mà trên người của Đường Ngọc Nhi và em chưa bao giờ xuất hiện cái đó, điều đó thật kỳ lạ”

Đúng là người có vận may lớn, kể cả trong trường hợp này thì vận đen sẽ không đến. Bé Lớn nhìn Bé Ba và hỏi: “Em nghĩ sao?”

Bé Ba đáy mắt thâm thúy, không biết đã trôi qua bao lâu, liền mờ mịt tổng kết.

“Những con sư tử và chó sói trong khu rừng này có lẽ đã được thuần hóa”

Mấy người đã ngạc nhiên trước lời nói của cậu bé.

“Làm sao em có thể xác định được vậy Bé Ba?”

“Nghe âm thanh và đưa ra suy luận”

“m thanh?”

“Vừa rồi anh không nghe thấy tiếng còi à?”

Không chỉ năm anh em mà ngay cả cô giáo Vương cũng lắc đầu ngơ ngác.

“Vừa rồi làm gì có tiếng còi?”

Bé Ba thu lại ánh mắt, vẻ mặt thờ ơ.

“Đó có lẽ là do thính giác của em tốt hơn. Những con sói và sư tử chỉ phát ra âm thanh của chúng sau khi tiếng còi vang lên”

“Bây giờ đã là đêm, những con sói chỉ hét lên khi chúng nhìn thấy mặt trăng, nhưng hôm nay là trăng non và sẽ không có mặt trăng nào ló dạng”

“Con sư tử sẽ nghỉ ngơi sau khi màn đêm buông xuống, sẽ không ra ngoài để tham gia các hoạt động kiểm ăn.”

“Tiếng hú và gầm rú mà chúng ta nghe thấy vừa rồi thực ra là phản ứng mà chúng đưa ra khi nhận được lệnh của chủ nhân”

Sau khi Bé Ba nói xong, mọi người chợt hiểu ra.

Nhưng mà Bé Hại vẫn có chút lo lắng.

“Tuy rằng đã bị người thuần hóa, nhưng hắn là không có lợi cho chúng ta. Rất có thể người thuần hóa cùng kẻ bắt cóc chúng ta là cùng một người”

“Đúng là không thể loại trừ khả năng này” Bé Ba dừng lại và tiếp tục nói: “Nhưng mà trọng tâm của em không phải là danh tính của người chủ, mà là sự thật rằng sói và sư tử đã được huấn luyện. Nếu ai trong chúng ta biết cách thuần hóa chúng thì khi đó chúng ta sẽ bớt nguy hiểm hơn”.

Sau khi Bé Ba nói xong thì mọi người trở nên im lặng hơn.

Không ai trong số sáu người trong số họ biết cách thuần hóa động vật!

“Khả năng thuần hóa động vật nói chung là bẩm sinh đã có tài năng này, dù không có nhiều kinh nghiệm cũng có thể làm được.”

Sau khi Bé Ba nói xong, những người khác đột nhiên quay lại nhìn cô giáo Vương.

Trái tim cô giáo rung động, cô ấy vội xua tay.

“Sao lại nhìn cô? Cô, cô không biết thuần hóa động vật, nếu biết chuyện này thì cô đã không đi dạy học rồi”

Người huấn luyện động vật là một công việc rất rủi ro nhưng mà được trả lương cao. Nếu cô ấy có thế mạnh này thì làm sao cô ấy có thể làm giáo viên mẫu giáo? Bé Ba khẽ liếc nhìn Đường Ngọc Nhi trong vòng tay của cô giáo Vương. “Khi nào Đường Ngọc Nhi tỉnh lại, hãy hỏi cậu ấy một lần nữa”

“Con nghi ngờ Đường Ngọc Nhi có khả năng thuần hóa động vật sao? Chuyện này sao có thể..”

Cô giáo Vương không tin.

Lời nói của sáu đứa trẻ này luôn luôn kỳ quặc.

Mặc dù nghe có vẻ phi logic nhưng điều kỳ diệu vẫn thường xảy ra trong tình huống này.

Tại thời điểm này.

Bé Sáu cuối cùng cũng quyết định ngừng đấu tranh, chủ động ngẩng đầu lên nói với mọi người.

“Em nghĩ em có thể thử nó”

“Hả?”

“Em dường như hiểu những gì những con sói và sư tử đang nói” Khi mọi người nghe thấy Bé Sáu nói thì ánh mắt của họ sáng lên tại chỗ. Nghe thấy rồi? Chúng đang nói về cái gì vậy?”

“Đúng như Bé Ba nói, chủ nhân đã ra lệnh cho họ. Họ hiện đang tích cực tìm kiếm xung quanh để xem chúng ta có ở đó không. Có lẽ, không lâu nữa, chúng ta sẽ thực sự gặp nguy hiểm”

Mà bên kia.

Thu Thiên đang thổi còi và nhận được phản hồi từ bầy sói và sư tử nên yên tâm quay lại làm những việc khác.

Nhưng mà cô giáo Diệp vẫn có chút lo lắng.

“Anh Thu, chúng ta có hành động quá hấp tấp không? Điện thoại của ông chủ không liên lạc được, nếu chúng ta hấp tấp ra lệnh cho bầy sói và sự tử đuổi bắt họ, nếu tất cả đều chết thì chúng ta có bị ông chủ trách móc không?

Thu Thiên trừng mắt nhìn cô ta.

“Nói nhảm gì đó? Rõ ràng những đứa trẻ đó tự mình trốn đi, sau núi là khu vực cấm của ông chủ. Nếu có trách thì phải trách họ tự mình đưa tới cửa, chỉ có thể trách bọn họ tự tìm khổ, tự làm tự chịu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.