Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 343




Chương 343: Đường lui của tôi là các người

Không, chính xác mà nói, đó là cánh cửa của một căn phòng khác đã mở ra.

Có tiếng mở khóa và tiếng xích sắt ngoài cửa.

Cô giáo Vương sợ đến mức tái mặt, cầm sợi dây trên tay chạy đến cái lỗ dưới góc tường, khi cô ấy rời đi thì cô ấy đã khôn ngoan dùng ghế chặn lỗ.

Bé Sáu cũng đã nghe thấy âm thanh, phối hợp với cô giáo Vương nhanh chóng lắp lỗ trên tường.

“Em vừa khóa cửa phòng ngủ lại rồi, một lúc nữa bọn họ cũng không thể qua được. Mọi người hãy nhân lúc họ chưa kịp huy động người đi tuần thì nhanh chân chạy đi”

Sau khi Bé Ba nói xong, mọi người vội vàng vào phòng tắm. Lúc này, họ rất muốn cảm ơn bọn bắt cóc đã trói họ bằng sợi dây.

Đặc biệt, họ còn lo sợ dây thừng không đủ chặt khi trói mọi người nên họ cũng dùng một hoặc hai mét dây.

“Dây thừng được thắt nút, một đầu quấn ngang thắt lưng, đầu còn lại để người khác đỡ. Bệ cửa sổ là điểm tựa, khi đưa người xuống phải nhớ mắc kẹt ở điểm mù này”

Bé Ba hướng dẫn, họ làm theo từng bước một.

Người đầu tiên đi xuống là cô giáo Vương.

Tại sao?

Tất nhiên là vì cô ấy là người nặng nhất và cần sự giúp đỡ của mọi người.

Hơn nữa, cô ấy và Đường Ngọc Nhi là những người vô ích nhất.

Những đứa trẻ đã dùng hết sức bú sữa mẹ để thả cô giáo Vương và Ngọc Nhi xuống trước.

Cô ấy sợ hãi run rẩy và gần như không thể giữ chặt Đường Ngọc Nhi. Quỳ xuống đất và sau khi xác nhận rằng khu vực xung quanh là an toàn thì cô ấy tháo dây và để các cậu bé kéo nó về.

Các hành động của sáu đứa trẻ tiếp theo rất nhanh chóng và ẩn ý.

Hầu như không cần đến sự giáo dục của con người, chúng đã biết cách hợp tác vừa nhảy vừa kéo.

Cô giáo Vương nhìn mấy đứa trẻ thành công hạ cánh vững vàng thì sợ ngây người.

“Các con… ở nhà không phải là đã thường xuyên luyện tập kiểu này chứ?”

Trong lòng Bé Năm đột nhiên muốn chọc ghẹo cô giáo một lúc nên giả vờ bất đắc dĩ thở dài.

“Cô giáo Vương, cô không hiểu cuộc sống của những đứa con nhà giàu như bọn con đâu.

Chúng con đã bị buộc phải nhận các khóa huấn luyện khác nhau từ khi có thể đứng dậy đi lại và nói chuyện, học cách thoát thân, học cách tự vệ … thật khốn khổ”

“Thực khổ sở..”

Những lời của Bé Năm nửa thật nửa giá.

Cô giáo Vương ngây thơ đã tin tất cả.

Tình hình trên càng ngày càng nguy cấp, Khi cô giáo Diệp mở cửa phòng chứa đồ và thấy Bé Ba và Đường Ngọc Nhi đáng lẽ bị nhốt ở đây đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại vài sợi dây thừng thì cả người khó chịu.

“Không xong rồi, hai đứa nhỏ đi rồi!”

Nghe thấy tiếng động, người áo trắng bước nhanh vào, lập tức nhìn thấy góc tường bị đục lỗ khiến anh ta nắm chặt tay vì tức giận. “Đi mở cửa bên cạnh!”

Vì vậy, cô giáo Diệp bảo người ta nhanh chóng mở cửa của căn phòng nhỏ bên cạnh.

Đột nhiên họ hối hận vì đã dùng gông cùm và xiềng xích quá nhiều.

Chỉ cần tháo khóa và xích sắt thì mất rất nhiều thời gian. Người đàn ông mặc áo choàng trắng đẩy vào gần như ngay lập tức anh ta có thể mở cửa.

Căn phòng cũng trống rỗng.

Lần này cũng không còn sợi dây nào.

Khuôn mặt của cô giáo Diệp và người đàn ông mặc áo choàng trắng đó xanh mét.

“Anh Thu, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tìm nhanh đi, bọn họ nhất định đã trốn ở đâu đó rồi. Dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm được người.”

Vì vậy, cô giáo Diệp đã gọi người đến hỗ trợ tìm kiếm, phải mất một lúc mới tìm ra lỗ hổng trên bức tường bị chiếc ghế chặn lại. Người đàn ông mặc áo choàng trắng được gọi là anh Thu tức bốc khói.

“Họ đều là những con chuột sao? Chỗ này mà họ cũng có thể chui! Đi, đi mở tất cả các phòng bên cạnh! Nhất định phải bắt được họ, ngoài ra, mọi người nhanh chóng đi tuần tra xung quanh, bọn họ nhất định là đi không xa! Nhất định là phải tìm được”

Bé Bảo quả thực là một nhà chiến lược trời sinh có tầm nhìn xa trông rộng nhất.

Rất may là cửa đã bị khóa và chặn từ bên trong từ lâu, thậm chí lỗ thủng ở góc nhà cũng bị mọi người bịt lại, một lúc nữa bọn bắt cóc không vào được.

Thu Thiện nghĩ rằng họ đã trốn sang phòng bên cạnh nên nhanh chóng nhờ người mở cửa.

“Anh Thu, không có ai ở đây!” Cô giáo Diệp quay đầu báo cáo. Anh ta cau mày nói: “Đập một cái lỗ từ phòng này sang phòng bên cạnh! Chắc bọn chúng vẫn còn ở bên trong!”

Được lắm.

Bây giờ anh ta vậy mà lại sử dụng tất cả các thủ đoạn của con nít kia.

Mấy người cầm dụng cụ vào và đập vào góc tường.

Kết quả.

“Báo cáo, bức tường này kiên cố, anh không thể xuyên qua!”

Toàn bộ khuôn mặt của Thu Thiên nứt ra, và anh ta không thể không hét lên. “Chẳng lẽ các người không đập từ phòng nhỏ đó qua sao?”

Thuộc hạ ngượng ngùng cười.

Cô giáo Diệp hơi bối rối khi nhìn thấy tình hình này.

“Anh Thu, chúng ta có nên gọi điện cho ông chủ không? Ông chủ đã mai phục sẵn ở bàn giao dịch, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, đề phòng có chuyện.”

“Chờ bắt được mấy người kia rồi lại nói đến mấy đứa nhỏ này”

Anh ta nói chắc nịch.

Cô giáo Diệp muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói.

Cô ta biết rằng Thu Thiên rất sợ ông chủ.

Dựa theo tính cách của ông chủ thì chuyện ông chủ không thích nhất là nhiệm vụ thất bại, nếu thất bại thì Thu Thiên có khả năng sẽ bị ông chủ giết chết.

Nghĩ đến điều này, ngay cả cô ta cũng cảm thấy sợ hãi…

Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy không thể tin được.

“Những đứa trẻ cũng giống như người lớn, tất cả chúng đều vô cùng thông minh. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thể nghĩ ra cách trốn thoát như thế này”

Cô ta nói với Thủ Thiên bên cạnh.

“Nó có thể là do đồng nghiệp của cô đã làm điều đó?”.

“Ý anh là cô giáo Vương? Không, cô ấy không có khả năng đó. Tôi đã quan sát rất lâu, cô ấy thật sự rất ngốc. Cô ấy không thể tự chăm sóc bản thân nữa, cô ấy có chỉ số IQ thấp và là người dễ bị lừa gạt nhất . Với tính cách và chỉ số IQ của cô ấy khi bị vậy thì hẳn sẽ ở nguyên vị trí của mình chờ người đến cứu”

Cô giáo Diệp xứng đáng là “bạn tốt” với cô giáo Vương, cô ta đúng là biết rõ suy nghĩ của cô giáo Vương.

Nếu bạn trẻ nghe lời này thì chúng phải giơ ngón tay cái lên cho cô giáo Diệp.

Thật không may, những đứa trẻ bây giờ đang bận trốn thoát.

Còn lại Bé Ba và Bé Lớn vẫn chưa nhảy.

Bé Lớn suy nghĩ một chút, quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nhảy xuống trước đi, anh là anh cả, anh sẽ làm hậu thuẫn”

Tất nhiên Bé Ba biết cậu bé đang nghĩ gì.

“Đừng lo lắng cho em, anh đi xuống đi, em đi cuối cùng là được rồi.”

“Không có ai ở trên đó khi em nhảy xuống, hãy nói cho anh biết em sẽ nhảy như thế nào?”

Bé Lớn hiếm khi nói một cách kích động như vậy.

Tình anh em cũng giống như tay chân, đối với cậu bé mà nói thì sáu anh em của họ là một một, chúng không thể thiếu một người nào. Nếu bây giờ Bé Lớn đi xuống và khi Bé Ba nhảy, không có ai nắm dây thì cậu bé thì sẽ không khác gì tự sát.

“Bé Ba ngốc! Làm sao còn không nghĩ tới đường lui cho chính mình?”

Bé Lớn lo lắng đến mức mắt cậu bé đỏ hoe. Bé Ba nhìn anh mình, vẻ mặt vẫn bình thản.

Thật lâu sau mới thấy cậu bé nhàn nhạt nói: “Bởi vì ta sau lưng em là anh”

Bé Lớn đã bị choáng trong vài giây.

Nếu không phải vì nghe thấy có người bên ngoài đang phá cái lỗ thì cậu bé đã muốn khóc cùng Bé Ba tại chỗ.

Bé Ba nhanh chóng đẩy cậu bé về phía cửa sổ.

“Đừng chậm trễ, anh đi xuống trước đi, năm người các anh đón em, em tin tưởng mình sẽ không ngã chết”

Cậu bé thực sự đã đem mạng sống của mình giao cho những người anh em của mình.

Bé Lớn mang theo tâm trạng nặng nề trèo lên cửa sổ, hít thở sâu và nhảy xuống.

Có lẽ là do thần giao cách cảm của các sáu đứa trẻ quá mạnh nên bốn cậu bé khác bên. dưới đột nhiên tăng lên khả năng hiểu ngầm của mình.

Khi Bé Lớn nhảy xuống đất, thì đã thấy mấy người họ tập hợp lại thành một vòng tròn, giơ tay ra phía trước, cuốn lấy cánh tay của nhau, đan thành một tấm lưới, vững vàng bắt được Bé Lớn.

Ngồi bên cạnh cũng không giúp được gì nhiều, cô giáo Vương cũng chỉ có thể chăm sóc cho Đường Ngọc Nhi đang hôn mê, cằm suýt rơi xuống đất.

“Những đứa trẻ này… chúng đã được đào tạo đặc biệt sao? Tôi không thể tin rằng bạn trẻ thậm chí có thể làm được như thế này”

Tính hợp tác của mọi người là cực kỳ cao. Dù sao thì cô ấy cũng không thể nhìn ra được ai là người chỉ huy, họ chỉ có sự hiểu ngầm với nhau mà thôi, sau đó mọi người sẽ cùng nhau thực hiện.

Cô giáo Vương gần như vì sáu người anh em họ mà cảm động đến phát khóc.

Sau khi Bé Lớn xuống, cậu bé tháo dây và hòa vào lưới hình người của mấy anh em mình tạo thành một mảng năm sao rất vững chắc.

Lúc này, nhân lực của Thu Thiên đã bố trí xong, đồng thời đập cửa và tường.

Bang Bang!

“Mau đi vào tìm! Xem bọn họ có trốn trong phòng tắm không?

Tiếng bước chân dồn đập bước vào phòng ngủ.

Bé Ba đứng trên bệ cửa sổ của phòng tắm và liếc nhìn cánh cửa phòng tắm bị khóa sau lưng.

Cậu bé thu hồi ánh mắt, nở một nụ cười rạng rỡ hiếm hoi với những người anh em đang đón mình.

“Giao cho mọi người”

Dứt lời, bóng dáng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.