Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 322




Chương 322: Thành phố sắp phải đón nhận cơn bão đẫm máu

Thời Ngọc Diệp sửng sốt.

“Sao đột nhiên lại có sát thủ chuyên nghiệp xuất hiện vậy chứ?”

“Có thể là anh ta muốn nhăm đến Lâm Bảo Tâm”

Nghe Phong Thần Nam nói như vậy, cô mới bừng tỉnh ra.

“Nằm trong danh sách truy nã sát thủ toàn cầu sao, phải làm thế nào mới có thể thoát ra vậy?”

“Không có cách nào khác, chỉ khi người đó bị giết thì mới có thể biến mất khỏi danh sác.”Có chuyện gì vậy? Em muốn giúp anh ta sao?”

“Không phải vậy, em chỉ cảm thấy hai mẹ con Vương Thanh Tâm rất đáng thương thôi”

“Anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng mà về chuyện này, em có muốn giúp cũng không thể giúp gì được. Chuyện của Lâm Bảo Tâm không hề đơn giản như vậy” Phong Thần Nam bình tĩnh nói.

Thời Ngọc Diệp dường như nghe ra được chút manh mối nào đó.

“Anh đã biết gì sao?”

“Không”

Anh sẽ không nói với cô.

Trong vòng tròn sát thủ này, cho dù là xảy ra chuyện gì thì mức độ nguy hiểm cũng đều rất cao, Phong Thần Nam không hy vọng lúc nào đó Thời Ngọc Diệp bị cuốn vào trong tranh chấp của vòng tròn kia.

“Những chuyện đó đều là do người khác tự mình lựa chọn, em bớt lo lắng cho người khác đi, đó chính là cách tốt nhất để bảo vệ cho bản thân mình”

Lời cảnh cáo cuối cùng của Phong Thần Nam làm cho Thời Ngọc Diệp càng lúc càng khẳng định anh chắc chän đã biết bí mật gì rồi.

Cô suy nghĩ lúc, nhưng cuối cùng cũng không hỏi tiếp.

Những chuyện này thực sự không phải là chuyện của cô.

Mặc dù cô có muốn giúp đỡ thì chưa chắc Lâm Bảo Tâm và Vương Thanh Tâm sẽ sẵn sàng chấp nhận ‘Vương Thanh Tâm tỉnh dậy, lúc này cô ta mới phát hiện mình được sắp xếp vào ở trong phòng bệnh cao cấp, con trai và cô ta ở cùng phòng bệnh.

Nhưng cô ta cũng không nhìn thấy được người đàn ông mà mình muốn gặp nhất.

Cảm giác trống rỗng trong lòng khiến cô ta lại rơi vào sự tuyệt vọng một lần nữa.

Ba của đứa trẻ rõ ràng không chết, nhưng anh ta lại không chịu đi ra ngoài để gặp nhau.

Nếu như không phải là cô ta cùng con trai bị hãm hại thì có phải là cả đời này anh ta cũng sẽ không xuất hiện đúng không?

“Mẹ…”

Đột nhiên giọng nói của đứa trẻ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Thanh Tâm.

Cô ta vội vàng vén chăn lên, cố gắng bò đến giường bệnh của đứa trẻ, nằm lấy tay nó.

“Mẹ ở đây, con cảm thấy như thế nào rồi?”

Đứa trẻ cau mày, đôi mắt còn chưa mở ra, tiếp theo đứa trẻ lại yếu ớt kêu lên: “Ba..”

Đáp lại đứa trẻ là một sự im lặng Đứa trẻ mở mắt ra một cách mơ hồ.

Đứa trẻ không thấy được người mình muốn nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, vì thế lại gọi thêm một tiếng nữa.

“Ba..”

Trái tim của Vương Thanh Tâm dường như bị bóp chặt lại “Con trai, con có đau ở đâu không? Để mẹ gọi bác sĩ đến khám cho con nhé”

“Không, con muốn… Ba ơi”

Đứa trẻ bị bệnh luôn đặc biệt thích khóc, mặc dù đứa trẻ này rất hiểu chuyện, nhưng sau khi bị thương, nó cũng không thể kiểm soát tốt được cảm xúc của mình.

‘Vương Thanh Tâm có chút luống cuống tay chân.

“Ba con… Ba con đang đi mua sắm”

Cô ta đã có thể lừa dối đứa trẻ rằng ba đứa trẻ sẽ không bao giờ xuất hiện.

Nhưng lời nói đến miệng, cô ta lại không đành lòng nhìn đứa bé thất vọng, vì thế đành cho nó một chút hy vọng, “Thật vậy sao?”

Đứa nhỏ quả nhiên tin là thật, trong đôi mắt tràn ngập sự chờ mong.

Trong lòng Vương Thanh Tâm có vài phần áy náy, nhưng vẫn tiếp tục lời nói dối “Tất nhiên rồi. Con phải nhanh chóng khỏe mạnh trở lại, ba con bảo con phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, và khi con được chữa.

khỏi bệnh, ba con sẽ trở lại để thăm con.”

Đứa bé gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Con chắc chẳn sẽ ngoan ngoãn và làm theo lời ba nói, chắc chẳn ba sẽ trở lại để thăm con”

Trong đầu đứa bé tràn ngập những lời nói của ba.

Ba là một người đàn ông hay nói chuyện.

Nó rất tin tưởng ba mình ‘Vương Thanh Tâm không biết rằng đứa bé vì chưa hoàn tất được thủ tục nhập viện mà việc phẫu thuật đã bị kéo dài rất lâu, cô ta lại càng không biết rằng ba đứa bé vì chuyện này mà đã đi cầu xin rất nhiều bác sĩ.

Cô ta chỉ nghĩ rằng đứa trẻ chỉ đang tưởng tượng và khao khát ba mình.

Sau khi trấn an cảm xúc của đứa bé, Vương Thanh Tâm rũ mắt xuống, tâm tình cô †a vô cùng nặng nề.

Ngày hôm sau.

Đến thăm đứa nhỏ cũng không phải là ba của nó, mà là Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam.

Đối với sự xuất hiện của họ, Vương Kim Thu có chút kinh ngạc, nhưng việc này cũng nằm trong dự liệu trước đó của cô ta.

Đôi vợ chồng xuất hiện với một giỏ trái cây.

“Vết thương còn đau không? Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”

“Cám ơn cô đã quan tâm, tôi và đứa bé đều đã có thể xuống giường, bác sĩ nói chúng tôi hồi phục khá tốt”

Phong Thần Nam cũng chủ động mở miệng.

“Cảnh sát đã từng đến đây chưa?”

“Hôm qua họ có tới đây làm bản lấy lời khai của chúng tôi, họ nói rằng hung thủ là một tên bị bệnh thần kinh, có khuynh hướng nhân cách chống đối xã hội, khả năng cao là gã ta sẽ không bị kết án tù”

Giọng điệu của Vương Thanh Tâm mang theo vài phần bực bội cùng thất vọng.

Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Nhất định gã ta sẽ nhận được hình phạt đáng có, hiện tại mấu chốt nhất chính là hai mẹ con các cô không có việc gì”

“Cảm ơn cô. Còn có chuyện này nữa, nghe nói đứa nhỏ cũng là do cô chịu trách nhiệm cứu nó?”

“Đúng vậy”

“Cô Thời, là tôi nợ cô ân tình này. Từ bây giờ, tôi sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn cô”

‘Vương Thanh Tâm nghiêm túc nói Thời Ngọc Diệp có chút bối rối “Không cần phải vậy, cứu người là nghĩa vụ của người làm bác sĩ, cô không nợ tôi bất cứ thứ gì cả”

Lời nói của cô làm cho sống mũi của ‘Vương Thanh Tâm chua xót.

“Anh Phong, vì sao các người luôn giúp đỡ tôi vô điều kiện vậy chứ?”

Phong Thần Nam mím môi, nói thật.

“Cũng không phải là hoàn toàn giúp đỡ cô vô điều kiện, ngày đó cô đã nói cho chúng tôi biết được chuyện trong quá khứ, vậy là cũng đã đủ rồi”

Bọn họ đến thành phố Hải Châu tìm Vương Thanh Tâm, chính là để điều tra Lâm Bảo Tâm, sau đó †ìm ra anh ta.

Bây giờ mọi thứ đã được tìm thấy, mọi chuyện đã rõ ràng.

Vương Thanh Tâm cũng không phải không có công lao, chẳng qua cô ta không biết mà thôi.

“Cho dù là như thế nào đi nữa, sau này tôi cũng không thể tiếp tục nhận sự trợ giúp của các người nữa, thật lòng cảm ơn hai người!”

Thời Ngọc Diệp biết Vương Thanh Tâm có sự kiên trì của riêng mình, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản chào hỏi vài câu, sau đó rời đi, cô đi thăm Mẫn Tuyết Nguyệt cùng Vinh Sở Lâm.

Khi Mẫn Tuyết Nguyệt nghe rãng Ngọc Diệp muốn trở về thành phố Hải Phòng sớm hơn, cả gương mặt cô ấy đều xụ xuống.

“Vê thành phố Hải Phòng sớm ư? Vậy chẳng phải những nơi mà chúng ta đã lên kế hoạch để đi đều tan thành mây khói hay sao?”

‘Vinh Sở Lâm nhịn không được gõ đầu cô ấy.

“Em đã bị thương thành như vậy rồi mà còn muốn ra ngoài chơi hả?”

“Cũng không phải là em tự mình chơi đến bị thương”

Vẻ mặt cô ấy vô cùng đau khổ, Phong Thần Nam nhàn nhạt nói: “Mấy ngày gần đây ở thành phố Hải Châu xuất hiện khá nhiều sát thủ chuyên nghiệp, hình như sắp xảy ra chuyện lớn nào đó, nếu muốn sống sót thì nhanh chóng trở về thành phố S để tĩnh dưỡng”

Vinh Sở Lâm cùng Mãn Tuyết Nguyệt đều sững sờ.

“Sát thủ chuyên nghiệp? Quả thật là có loại nghề nghiệp này trên đời”

“Thế giới còn rất nhiều điều đáng ngạc nhiên, rất nhiều thứ đều âm thầm phát triển”

Phong Thần Nam nói xong, Vinh Sở Lâm nhịn không được hỏi.

“Mục tiêu của họ là ai vậy?”

“Lúc trước tôi đoán là Lâm Bảo Tâm, nhưng hôm nay phát hiện số lượng sát thủ nhập cảnh tựa hồ càng ngày càng nhiều, nhìn tình hình này của bọn họ, sợ là sắp xảy ra chuyện lớn. Tuy răng Lâm Bảo Tâm trở thành nhân vật bị truy nã của sát thủ chuyên nghiệp, nhưng anh ta còn chưa có sức ảnh hưởng lớn để thu hút nhiều người đến thành phố Hải Châu ra tay với anh ta như vậy”

Thời Ngọc Diệp cũng là mới được nghe Phong Thần Nam phân tích, không thể không ngạc nhiên.

“Chẳng lẽ nơi này còn có người hấp dẫn bọn họ hơn sao? Đó là ai vậy?”

Hai tay Phong Thần Nam ôm trước ngực, suy nghĩ rồi trả lời: “Đại khái là một nhân vật đặc biệt được trả tiền thưởng cao”

Một khi được đưa vào danh sách truy nã, tiền thưởng sẽ được ghi chú.

Sát thủ chuyên nghiệp đều là những con bạc liều mạng, thích theo đuổi kích thích, cho nên phần lớn họ đều chỉ nhìn chăm chằm vào nhân vật truy nã nào có nhiều tiền thưởng nhất để theo dõi.

“Bình thường, nhiệm vụ truy nã có tiền thưởng càng nhiều thì đó cũng là nhiệm vụ có mức độ khó khăn càng cao. Cho nên có một số sát thủ sẽ tập hợp thành từng nhóm với quy mô lớn, lên kế hoạch cho một vụ ám sát lớn, sau đó hoàn thành được nhiệm vụ và chia tiền thưởng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.