Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 305




Chương 305: Chỉ từ một miếng bánh chanh mà dẫn tới tranh chấp

Bà Vương buông đồ trong tay xuống mâm, quay đầu lại, đang muốn mở miệng phê bình Mẫn Tuyết Nguyệt và Thời Ngọc Diệp với những người xung quanh, mới chỉ nói “Tội lỗi” thì ngay lúc này Kim Nữ đã đi đuổi kịp đến.

“Đã có chuyện gì xảy ra với mấy người vậy?”

Thời Ngọc Diệp lắc đầu, bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười: “Tú tài gặp binh, bất đồng ngôn ngữ.

Bởi vì cô ấy nói một thành ngữ Trung Quốc mà trình độ tiếng Trung Quốc của Kim Nữ lại không được tốt lắm, nên trong nhất thời đã rơi vào hoang mang khó hiểu.

Mãn Tuyết Nguyệt bị bà Vương này chọc tức, kéo Kim Nữ lại hỏi bằng tiếng Pháp: “Kim Nữ, sao cậu lại mời loại người như vậy tới chứ? Đúng là người phụ nữ đanh đá thích gây rắc rối”

“Bà ta là ai?”

“Đây không phải là khách mời tới tham dự lễ ra mắt công ty của cậu sao? Sao cậu lại hỏi lại tớ chứ?”

“Chờ chút đã, tớ đi hỏi người phía dưới.”

Kim Nữ còn chưa kịp xoay người lại, bà ‘Vương đã vội vàng kéo cánh tay cô ấy, sau đó dùng một tràng ngôn ngữ bản xứ để khiếu nại hai bọn họ.

“Cô là người quản sự ở đây đúng không?

Sao cô có thể mời hai cô gái không biết lễ phép như vậy tới đây chứ? Chẳng lẽ công ty các người không cần tới danh dự nữa hay sao? Tôi móc tiền ra để đều tư cho công ty các người, cũng không phải để cho loại phụ nữ không có giáo dục như vậy kiếm cơm ở trong công ty đâu. Bây giờ cô mau yêu cầu mấy cô ta rời khỏi đây đi”

Đầu óc Kim Nữ bối rối hoang mang.

Tốc độ nói chuyện này cũng quá nhanh, cô ấy rất khó khăn mới nghe được mấy chữ thôi.

“Bà là tư nhân đầu tư cho công ty của chúng tôi sao? Sao tôi chưa từng gặp bà vậy?”

Tuy nói là công ty chỉ nhánh nhưng Kim Nữ vẫn luôn đích thân tham gia vào tiến độ phát triển của công ty này.

Thương hiệu của cô ấy đã được sáng lập vào mấy năm trước, cũng đã sớm đưa ra thị trường, cô ấy biết hết tất cả tư nhân góp vốn đầu tư cho thương hiệu của mình Nhưng lại chưa từng thấy qua cái bà cô nói chuyện sắc bén khắc nghiệt kia.

Bà Vương cũng chưa từng gặp Kim Nữ. Bà ta nhìn thấy cô ấy nói chuyện với Thời Ngọc Diệp và Mẫn Tuyết Nguyệt như quen biết, theo bản năng, bà ta lập tức cho rằng cô ấy chỉ là một nhân viên có vị trí có chút quyền lực mà thôi. Ví vậy đã bày ra dáng vẻ “Tôi chính là nhà đầu tư lớn” trước mặt Kim nữ.

“Thân phận của nhà đầu tư là thân phận gì cơ mà các cô muốn thấy là có thể thấy sao?

Tôi mặc kệ đấy, bây giờ cô mau gọi quản lý ra đây, đuổi hai cô gái đi đi, băng không tôi sẽ gọi giám đốc công ty các người tới, ngay cả cô cũng sẽ bị đuổi đi luôn đấy”

Giám đốc thực sự là Kim Nữ đang đứng ở đây cũng không giải thích được, cảm thấy rất dở khóc dở cười.

Nhưng từ trước đến giờ Kim Nữ vẫn luôn được hưởng nền giáo dục cao, cũng không định trực tiếp nổi giận xung đột với bà Vương, mà chỉ kiềm lại để hỏi rõ tình hình.

“Bà có thể cho tôi hỏi một chút là có chuyện gì mới xảy ra không? Sao bỗng dưng các người lại xung đột với nhau vậy?”

“Còn có thể là có chuyện gì nữa? Tôi đã chọn trước miếng bánh chanh kia rồi, mấy cô †a còn định cướp đi, tôi giành lại được thì mấy cô ta còn không phục, nói xấu sau lưng tôi”

“Chuyện là vậy sao?”

“Gì mà chuyện là như vậy chứ? Vậy còn chưa đủ sao? Lễ ra mắt công ty mấy người mời toàn người kiểu gì vậy? Sao cả loại chó mèo không có lễ phép này cũng mời tới được thế?”

Trong nháy mắt, Kim Nữ không biết nói gì hơn.

Mãn Tuyết Nguyệt đứng ở phía sau nghe thấy bà Vương nói vậy, không nhịn được trợn tròn hai mắt, nói lẩm bẩm.

“Ai mới là loại chó mèo hả? Còn dám nói mình là nhà đầu tư sao, kết quả là ngay cả bà chủ là ai cũng không nhận ra”

Những người xung quanh đứng xem cũng hơi im lặng.

“Còn tưởng là phát sinh chuyện gì chứ, tất cả chỉ vì miếng bánh chanh thôi mà, có cần đến mức vậy không?”

“Sao tôi thấy hai cô gái kia đã nói gì đâu nhỉ? Toàn bộ quá trình diễn ra đều chỉ thấy bà kia tự mình biên diễn mà”

“Cô nhỏ tiếng lại đi, cả người bà ấy đều mặc quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng, giá của túi xách trong tay có thể bãng cả một chiếc xe đó. Chúng ta không thể chọc vào người như vậy được.”

“Hình như tôi biết bà ấy là ai. Chính là bà Vương của nhà họ Vương ở thành phố Hải Châu. Quả thực chúng ta không thể chọc vào đâu”

Giọng nó Thời Ngọc .

Cô nhíu mày lại. Vốn là muốn sắp xếp ổn thỏa nhưng nhìn quá tình hình hiện tại có vẻ là không có cách nào rồi.

Trước đó gặp mặt bà ta hai lần thì cô không thèm quan tâm, nhưng hôm nay cô không muốn ở trong lễ ra mắt công ty của Kim Nữ làm cho Kim Nữ cảm thấy khó chịu “Quý bà, hay là như vậy đi, bà nói xem chuyện này nên xử lý như thê nào mới khiến bà cảm thấy hài lòng vậy?”

“Bây giờ tôi nhìn thấy hai cô là thấy khó chịu, hai cô mau xin lỗi bù đắp cho tôi, sau đó bàn tán xì xào truyền tới tai của cút đi”

Lửa giận của Mãn Tuyết Nguyệt lại bùng lên, mở miệng phản bác: “Nhìn thấy chúng tôi khó chịu thì chúng tôi phải mở miệng xin lỗi bù đắp cho bà sao? Vậy bây giờ tôi nhìn bà cũng thấy khó chịu đấy, bà mau dập đầu cho tôi, hơn nữa bồi thường một chiếc xe cho tôi được không?”

Sắc mặt bà Vương biến đổi, móng tay nhọn chỉ vào lỗ mũi Mẫn Tuyết Nguyệt, mắng mỏ: “Sao cô có thể nói nói ra những lời như vậy chứ? Mới vừa rồi, rõ ràng là cô muốn cướp đồ của tôi”

Mãn Tuyết Nguyệt và Kim Nữ cùng muốn mở miệng nói chuyện nhưng đã bị Thời Ngọc.

Diệp ngăn cản.

Cô dùng ánh mắt tỏ ý muốn hai người tỉnh táo lại, sau đó tự mình đứng ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà Vương.

Trong lúc nhất thời, dáng vẻ của cô đã khiến bà Vương hơi sợ hãi.

“Bà nói rõ ràng xem, vừa rồi là ai cướp đồ, ai chen vào hả? Nếu như bà không thể nói rõ được ra thì tôi không ngại để cho những người đang đứng xung quanh đây nói rõ tình hình lúc đó, hoặc là điều động camera theo dõi cũng được”

“Đây là cô đang uy hiếp tôi sao? Cô biết tôi là ai không hả?”

“Tôi mặc kệ bà là ai, nếu như bà là người có địa vị không thấp thì cũng là chuyện tốt.

Chuyện này tôi muốn làm lớn lên, tốt nhất là gọi cả cảnh sát tới đây, rồi mời cả ký giả truyền thông nữa. Đến lúc đó, toàn bộ thành phố Hải Châu cũng sẽ biết đến việc chỉ vì miếng bánh chanh này mà bà gây sự ở lễ ra mắt của công ty người khác. Không biết như vậy có gây ảnh hưởng tới danh tiếng của bà không?”

Thời Ngọc Diệp nói vô cùng sắc bén khiến cho sắc mặt bà Vương thay đổi liên tục.

Cô nhìn ra được, bà ta không chỉ là là người phụ nữ không biết nói lý, mà còn là muốn mặt mũi nữa. Cho nên cô cố ý nói tới cảnh sát và truyền thông để cảnh cáo bà ta.

Bà Vương vốn chỉ định thẳng cuộc trong vụ ồn ào này thôi, với cả định lừa bịp lấy ít tiền bồi thường, không nghĩ rằng đối phương lại muốn làm lớn chuyện này lên, thậm chí còn báo cảnh sát ầm ï.

“Cứ đế cho tớ, dù gì tớ cũng là bà chủ công ty, phát sinh ra chuyện như vậy, tớ phải đứng ra để xử lý mâu thuẫn này”

Vừa dứt lời, Kim Nữ trực tiếp gọi điện thoại đi, đầu tiên là gọi là cấp dưới điều động bộ an ninh theo dõi camera, sau đó nhờ người của phòng Quan hệ công chúng của bộ Tư pháp tới, rồi chuẩn bị báo cả cảnh sát.

Bà Vương nhìn thấy cô ấy hành động thật, lập tức cảm thấy vô cùng sửng sốt.

“Chờ một chút, chuyện này, chúng ta không thể xử lý như vậy được”

“Đúng vậy, chúng ta không thể cứ làm như vậy được. Cho nên bây giờ chúng tôi sẽ mời người của bộ Tư pháp tới, còn báo cảnh sát nữa”

Sắc mặt bà Vương tái xanh, lập tức bật thốt kêu lên: “Không được báo cảnh sát, ai bảo các cô báo cảnh sát chứ? Chuyện này, tôi chỉ cầm các cô đưa tiền bồi thường cho tôi thôi, không cần báo cảnh sát”

Thời Ngọc Diệp vừa tức giận vừa buồn cười nhìn lại bà ta.

“Vậy ngược lại bà nói cho tôi biết tôi nên bồi thường bao nhiêu tiền và lý do gì tôi phải bồi thường”

Cho tới bây giờ, cô mới chỉ thấy phụ nữ không biết nói lý ở trên mạng, không nghĩ răng chính mình có thể gặp ở ngoài đời.

Cũng không biết bà Vương này từ đâu tới, sau khi nghe được Thời Ngọc Diệp nói vấn đề này, há mồm trả lời cãi cố.

“Không nhiều, mỗi người chỉ cần bồi thường cho tôi mười lăm triệu. Lý do phải bồi thường vì hai cô đã làm nhục, phỉ báng tôi.

Đúng vậy, hai cô đã phi báng tôi. Hai lần trước đó chạm mặt mâu thị so đo nhưng chuyện ngày hôm nay tôi phải kết thúc rõ ràng. Mỗi người đưa cho tôi mười lăm triệu đi”

Lửa giận của Mãn Tuyết Nguyệt tới đỉnh điểm.

“Mười lăm triệu sao? Sao bà không đi cướp tiền luôn đi? Tôi chỉ muốn ăn bánh chanh mà phải bồi thường cho bà mười lăm triệu sao? Này, chúng ta báo cảnh sát đi, bà cô này rõ ràng muốn lừa gạt vơ vét tài sản”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.