Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 297




Chương 297: Rất nhân từ với anh

Khóe miệng Vinh Sở Lâm khẽ co giật.

Chỉ vì điều này mà anh ta bị chán ghét sao?

“Mấy ngày nay đi ra ngoài không an toàn, em tạm thời đừng đi ra ngoài. Anh thật sự lo lắng cho sự an toàn của em”

“Tại sao em lại gặp nguy hiểm? Em không giống Phong Thần Nam, khắp nơi gây thù chuốc oán, đưa tới họa sát thân…”

Mẫn Tuyết Nguyệt nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó nên hoảng sợ nhìn Vinh Sở Lâm.

“Anh và người phụ nữ họ Tân kia chia tay rồi à?”

“Chưa từng ở bên nhau.”

“Vậy bây giờ anh và cô ta thế nào?”

“Anh bảo cô ta cuốn xéo, đừng làm phiền anh nữa”

Cô ấy che miệng và kêu lên: “Xí nghiệp nhà họ Vinh thì sao?”

“Anh đã thu thập tất cả chứng cứ, chờ thời cơ thích hợp rồi một lưới bắt hết. Cho dù hiện tại anh không kết hôn, kế hoạch của anh cũng không bị ảnh hưởng”

297.jpg

Ngay cả việc như xếp vào nội gián cũng làm được thì việc giải quyết một Mãn Tuyết Nguyệt rất khó khăn ư?

Vinh Sở Lâm nói xong những lời này, Mẫn Tuyết Nguyệt cũng có chút lo lắng cho bản thân mình.

Dù sao lần trước cô ấy đã giao thủ với Tân Băng Như, biết rõ bản lĩnh của cô ta. Cô ta không chỉ khéo ăn khéo nói, nói chuyện mạch lạc rõ ràng, còn đặc biệt tự biết khả năng của bản thân.

Cô ta nghi ngờ Mẫn Tuyết Nguyệt, nếu là cô ta thì thật sự có khả năng tìm người để làm điều đó.

“Anh sẽ sớm giải quyết việc của công ty.

Về phần Tần Băng Như, anh sẽ sắp xếp vài người đến đây bảo vệ em, không cho người của cô ta có cơ hội ra tay. Như vậy, em vừa có thể ra ngoài, vừa được đảm bảo an toàn”

Mẫn Tuyết Nguyệt vốn dĩ muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn bỏ qua.

Trước kia cô ấy luôn mỉm cười và nói khoa trương rằng đi đâu cũng phải có vệ sĩ, hiện giờ cô cũng thành người như vậy.

Điều đó có phải nói là cô ấy cũng coi như mẹ vinh nhờ con?

Tân Băng Như phái người theo dõi vài ngày cũng không bắt được Mãn Tuyết Nguyệt.

Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là Vinh Sở Lâm đã sống trong nhà Mẫn Tuyết Nguyệt.

Mỗi ngày sau khi tan làm, anh ta đều mua đồ ăn ngon về nhà, nụ cười trên mặt là vẻ dịu dàng mà Tân Băng Như chưa từng thấy, sáng hôm sau mới rời khỏi căn hộ đi làm.

Sau đó, Tân Băng Như nhận được tin từ người dưới tay rằng Vinh Sở Lâm đã phái vệ sĩ canh giữ gần căn hộ của Mẫn Tuyết Nguyệt, cho nên càng không tiện ra tay.

Cô ta tức giận đến nghiến răng.

“Tân tiểu thư, như vậy chúng ta còn ra tay với cô ấy không?”

Ra tay cái gì, anh có biện pháp để bắt được cô ấy không?”

“Không có”

Tân Băng Như không cần hỏi cũng biết, Vinh Sở Lâm nhất định là đã biết cô ta phái người nằm vùng ở gần nhà Mẫn Tuyết Nguyệt, cho nên mới tìm đến vệ sĩ.

Nếu cô ta tiếp tục kế hoạch, chỉ sợ sự việc bại lộ, cô ta không thể rút lui.

Tân Băng Như suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ý tưởng thoáng hiện, hai mắt sáng lên, nói với người dưới tay: “Ngày mai anh ở lại chỗ đó, nhớ chụp thêm vài tấm ảnh. Tôi muốn có chứng cứ Vinh Sở Lâm sống trong căn hộ của Mẫn Tuyết Nguyệt”

“Vâng”

Vài ngày sau Khi ba của Mẫn Tuyết Nguyệt nhìn thấy bức ảnh của bưu kiện nặc danh, ông ấy tức giận đến mức đập bàn.

“Tên lưu manh họ Vinh này vẫn còn quấn lấy con gái của tôi không buông tha! Chẳng lẽ tôi không đủ sức để trấn áp công ty của anh ta hay sao?”

“Chủ tịch bình tĩnh…”

“Bức ảnh này có nguồn gốc như thế nào?

Anh đã kiểm tra độ tin cậy của nguồn tin chưa?”

“Thưa chủ tịch, tôi không tìm ra nguồn gốc của bưu kiện, nhưng tôi đã tìm người thẩm định, bức ảnh này không qua chỉnh sửa, có lẽ không sai”

Ba Mẫn nghiến răng, mặt đỏ bừng.

“Lần trước bữa tiệc đính hôn của Tuyết Nguyệt đã bị phá hỏng vì tên khốn nhà họ Vinh. Tôi vẫn bị chế nhạo khi tôi đi ra ngoài.

‘Vậy mà anh †a còn có dũng khí để tiếp cận con gái của tôi, có phải anh ta cảm thấy tôi xuống tay quá nhẹ với công ty của anh ta?”

Trợ lý nhìn chủ tịch nổi giận đùng đùng, mấp máy môi.

“Chủ tịch có cần tôi säp xếp người để gây thêm áp lực cho xí nghiệp nhà họ Vinh không?”

“Tất nhiên là có!” Ba Mẫn đập bàn nói: “Trước kia tôi quá nhân từ với anh ta, lần này nhất định phải làm cho anh ta nếm thử mùi vị phá sản mới được! Tôi không chấp nhận loại đàn ông này tiếp tục qua lại với con gái của tôi!”

“Vâng… Vâng… Vâng, tôi sẽ sắp xếp, chủ tịch xin bớt giận”

Trợ lý thấy chủ tịch rất tức giận, nói xong lúc sau nhanh chóng đi xuống làm việc.

Ba Mẫn vẫn còn tức giận, sau khi suy nghĩ, cuối cùng ông ấy quyết định gọi điện thoại cho Mẫn Tuyết Nguyệt.

“Alo, ba?

“Tuyết Nguyệt, gần đây có phải con qua lại với tiểu tử thối nhà họ Vinh không?”

Điện thoại bên kia im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Ba, có phải ba lại cử người theo dõi con?

Không phải con đã nói với ba rằng con không thích bị quấy rây cuộc sống sao?”

Ông ấy vừa nghe đã biết con gái của ông ấy cố ý chuyển chủ đề.

“Điều đó có nghĩa là đúng, phải không?”

Mãn Tuyết Nguyệt đồng ý.

Ba Mãn tức giận đến không tự chủ được đề cao âm lượng, hét lên vào điện thoại.

“Tuyết Nguyệt, sao con càng ngày càng nổi loạn không nghe lời! Ba đã nói với con bao.

nhiêu lần, con muốn †ìm người đàn ông như thế nào thì ba sẽ tìm cho con, chỉ cần con rời xa anh ta, mọi chuyện đều dễ dàng. Vì sao con không chịu nghe lời? Con muốn ba xấu hổ khi đi ra ngoài đúng không?”

Ông ấy hiếm khi trách cứ Mẫn Tuyết Nguyệt.

Từ trước đến nay, cuộc sống của cô ấy đều tùy ý theo mong muốn của cô ấy.

Cô ấy không muốn tiếp quản công ty, ông ấy không thúc ép.

Cô ấy muốn du học, ông ấy tìm một trường học tốt cho cô ấy mà không nói một lời Cô ấy nói rằng cô ấy muốn mở công ty, ông ấy rất ủng hộ.

Nhưng tại sao con gái không sẵn lòng nghe theo hôn nhân mà ông ấy sắp đặt?

Mãn Tuyết Nguyệt bị ba mắng, sau vài giây im lặng, cô ấy đột nhiên thay đổi giọng điệu, giọng nói có chút ủy khuất.

“Ba, vì sao ba chưa bao giờ hỏi con cảm thấy thế nào? Ba chưa bao giờ hỏi con thật sự thích ai, luôn muốn quyết định con chung sống với ai trong tương lai… Ba không để ý hạnh phúc của con sao?”

“Hôn nhân của con cái là do ba mẹ sắp xếp, đây là chuyện đương nhiên. Ba và mẹ con thay con chọn vị hôn phu, là suy nghĩ cho.

hạnh phúc của con, hy vọng con nửa đời sau có thể có người dựa vào, cuộc sống thoải mái, mà không phải hy vọng con gả cho một người đàn ông làm con ủy khuất khóc mỗi ngày”

Ba Mãn là người đàn ông cổ hủ với suy nghĩ rất bảo thủ.

Theo ông ấy thấy, Vinh Sở Lâm không xứng làm chồng của Mẫn Tuyết Nguyệt, bởi vì trước kia Mãn Tuyết Nguyệt luôn khóc vì người đàn ông này.

Trong quá khứ, tình yêu của hai người bọn họ cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, bảy ngày thì cãi nhau một trận lớn.

Cuộc sống như vậy làm sao có thể tồn tại được?

Làm người lớn hơn, đặc biệt là ba mẹ, đương nhiên không hy vọng hạnh phúc cả đời của con gái mình bị một người đàn ông như vậy làm chậm trễ.

Sau khi nghe ba nói xong, Mẫn Tuyết Nguyệt cười nhẹ, giọng điệu có chút mỉa mai.

“Ba đang nghĩ cho công ty của ba, cho đường công danh của dòng họ phải không?

Ba dám nói khi ba chọn vị hôn phu cho con, ba đã không tính đến việc dòng họ người khác hỗ trợ cho sự nghiệp của bố?”

Câu nói của cô ấy làm ba của cô ấy không thể nói điều gì Ba Mẫn nghiến răng, hoàn toàn nổi giận.

“Được, con không muốn nghe lời của ba đúng không? Con cứ sống chung với anh ta theo ý muốn của con. Đừng trách ba không nhắc nhở con, khi anh ta không còn một đồng, con sẽ biết cái gì quan trọng hơn, bánh mì hay tình yêu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.