Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 283




Chương 283: Trong phút chốc ba trở thành oán phu

Vinh Sở Lâm trong nháy mắt đã nhìn thấy bóng dáng của Mãn Tuyết Nguyệt.

Anh ấy sững sờ trong giây lát, sau đó anh ấy giấu thẻ số đã đăng kí vào trong người, nhưng đã bị Mẫn Tuyết Nguyệt nhìn thấy từ trƯỚc.

Thời Ngọc Diệp lo liệu, ý nghĩ gặp người quen mà không chào hỏi thì rất ngại’, bèn kéo.

Mãn Tuyết Nguyệt đi qua chào hỏi.

Mãn Tuyết Nguyệt nở một nụ cười không mấy tự nhiên.

“Chào, trùng hợp vậy.”

“Chào.”

Thời Ngọc Diệp đứng ở bên cạnh rất ngại ngùng, sau đó bèn thay Mẫn Tuyết Nguyệt hỏi: “Vinh Sở Lâm, sao anh cũng đến bệnh viện vậy?”

“Không có gì, chỉ là bệnh vặt thôi.”

283-3.jpg

đúng giờ có phải không, bây giờ bụng đau đến không chịu được rồi?” Giọng điệu của cô ấy giống như đang hỏi tội.

Vinh Sở Lâm hơi xúc động bởi mấy câu nói của cô ấy.

Chỉ thấy hầu kết của anh ấy nhấp nhô, nói: “Em vẫn rất quan tâm anh, vậy tại sao hôm đó lại nói với anh những lời tuyệt tình như vậy?”

Thời Ngọc Diệp ở bên cạnh hóng chuyện, mắt không khỏi sáng lên.

Cảnh này có một chút kịch tính.

Quay đầu nhìn Mẫn Tuyết Nguyệt chỉ thấy cô ấy mím môi, trong phút chốc không nói một lời giải thích giống như đã chịu nỗi uất ức rất lớn.

Vinh Sở Lâm rất nghiêm túc chờ đợi câu trả lời, tuy nhiên sau nửa phút chỉ đợi được.

Mãn Tuyết Nguyệt quay lưng rời đi.

“Chào hỏi xong rồi, Ngọc Diệp chúng ta đi”

Bị kéo đi không bao lâu, Thời Ngọc Diệp không nhịn được hỏi chị em: “Rõ ràng là trùng hợp gặp nhau ở bệnh viện như vậy, vậy tại sao lại không tận dụng cơ hội nói rõ ràng với anh ấy?”

Sắc mặt của Mãn Tuyết Nguyệt không được tốt.

“Sau đêm đó tớ đã nói với anh ấy từ nay về sau xem nhau như người xa lạ, không liên lạc nữa”

Kết quả sau đó cô ấy lại mang thai đứa trẻ, ở bệnh viện lại gặp phải Vinh Sở Lâm, lại bị Thời Ngọc Diệp kéo qua chào hỏi, có thể nói không thể nào ngượng ngùng hơn được nữa.

“Chuyện của đứa bé sớm muộn gì cũng phải nói với anh ấy” Thời Ngọc Diệp nhắc nhở.

283-1-2.jpg

Mẫn Tuyết Nguyệt đi cùng với Thời Ngọc Diệp làm kiểm tra, lấy kết quả, quả thực đã mang thai.

Mặc dù nếu để Thời Ngọc Diệp bắt mạch khám cho Mẫn Tuyết Nguyệt cũng có thể chắc rằng cô ấy đã mang thai, nhưng giấy báo kết quả từ bệnh viện càng có khả năng thuyết phục người khác hơn, đặc biệt là ba mẹ của Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm.

Kiểm tra xong, bác sĩ phổ cập một số kiến thức thông thường cho bà bầu, nhận thuốc xong đã là chuyện của một vài giờ sau đó.

Lúc rời khỏi bệnh viện, Vinh Sở Lâm đã không còn xếp hàng nữa.

“Cái dáng vẻ vừa muốn gặp lại vừa không muốn của cậu thật khiến người ta cảm thấy lo lắng” Thời Ngọc Diệp không nhịn được chế nhạo.

Mẫn Tuyết Nguyệt thu hồi tầm mắt.

Cô ấy cũng nhận ra được sự quái dị của mình, càng nghĩ càng thấy bản thân thật thua kém.

“Tớ định sáng mai sẽ đến công ty anh ấy nói rố rằng”

“Cậu nghĩ xong rồi?”

“Có lẽ vậy”“

“Vậy bây giờ cậu có thế gọi điện thoại báo với anh ấy một tiếng, ngày mai đến công ty gặp người.”

Khi điện thoại được kết nối, những mối lo lắng trong lòng cô ấy cũng được đặt xuống.

May thay.

May thay anh ấy không có block cô.

“Alo?”

Một giọng nói lành lạnh từ trong điện thoại phát ra.

Mẫn Tuyết Nguyệt không kiềm được hơi lo lắng, suýt nữa đã cúp điện thoại.

“Em có chuyện muốn nói với anh, ngày mai em đến công ty anh gặp mặt nói chuyện có được không?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.

Mãn Tuyết Nguyệt không nghe thấy đầu bên kia trả lời, tâm trạng không khỏi thấp thỏm lo âu, không nhịn được bèn lên tiếng: “Alo?”

“Được”

Vinh Sở Lâm ở đầu bên kia trả lời có chút kì lạ.

Còn chưa đợi Mẫn Tuyết Nguyệt nói tiếp, giây tiếp theo Vinh Sở Lâm đã cúp điện thoại khiến cô ấy trong phút chốc cả người đần ra.

“Nói xong rồi?” Thời Ngọc Diệp hỏi.

“Xong rồi, anh ấy chỉ trả lời một câu sau đó cúp điện thoại”

“Nếu đã hẹn nhau rồi vậy sao nhìn cậu trông như mất hồn vậy?”

“Tớ…

Trong phút chốc không nói được gì.

Vinh Sở Lâm chưa bao giờ dám cúp điện thoại của Mẫn Tuyết Nguyệt như vậy.

Mỗi lần gọi đều là cô ấy, cúp điện thoại trước cũng là cô Đây là lân đầu tiên cô ấy nếm mùi bị Vinh Sở Lâm cúp điện thoại, không ngờ nó lại tẻ nhạt như vậy.

Thời Ngọc Diệp cho là Mẫn Tuyết Nguyệt còn đang bị những suy nghĩ vướng bận thì vỗ nhẹ vào vai cô ấy an ủi: “Không sao đâu, cậu đừng nghĩ quá nhiều, nếu thực sự cậu không biết phải nói như thế nào thì ngày mai chỉ cần cho anh ấy xem bản báo cáo kết quả là được rồi “Tớ chỉ cảm thấy sợ…cô đơn”

Ngày hôm nay gặp mặt Mẫn Tuyết Nguyệt, Thời Ngọc Diệp có thể nhìn ra được chị em tốt sau khi mang thai tâm trạng có biến chuyển rất lớn.

Mặc dù phụ nữ mang thai do quan hệ của nội tiết tố nên rất dễ xúc động Nhưng dù sao điều này cũng không tốt cho sức khỏe của đứa trẻ.

Thân là một bác sĩ, Thời Ngọc Diệp cũng rất lo lắng cho Mẫn Tuyết Nguyệt, nghiến răng nói: “Hay như vậy đi, đêm nay tớ đến nhà cậu ở cùng với cậu, ngày mai lại đưa cậu đến công ty của Vinh Sở Lâm. Dù sao tớ sẽ làm người tốt đến cùng, giúp cậu với anh ấy giải thích rõ ràng cũng không phải là không được”

Mãn Tuyết Nguyệt suy nghĩ một lúc.

“Cậu ở bên tớ đêm nay là tốt rồi, ngày mai tớ tự đi, đích thân nói với anh ấy”

“Được”

Khu biệt thự Hải Lâm.

Phong Thần Nam hôm nay trở về nhà với tâm trạng khó chịu, khố sở đợi vợ trở về nhà, mong đợi ban đêm hai người có thể làm các hoạt động của người trưởng thành.

Kết quả đợi được lại là điện thoại báo.

không trở về của Thời Ngọc Anh: ?22 “Cô ấy bảo cô đơn nên em đồng ý ở bên cô ấy, vậy nếu chồng em cũng cảm thấy cô đơn vậy em có đến không?”

“Đừng như vậy, cô ấy là thai phụ, thai phụ tâm trạng không dễ chịu, anh thông cảm một tí đi, ở nhà có ba em và lão tổ tông trông coi mấy đứa trẻ rồi, cũng không cần anh tự mình chăm sóc, như vậy đi, ngày mai em sẽ trở về, em cúp đây”

Thời Ngọc Diệp phân phó xong xuôi thì cúp điện thoại.

Phong Thần Nam cảm thấy cả người không tốt.

Không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân oán trách sáu đứa con của mình quá có bản lĩnh.

Nếu là con của gia đình bình thường, vừa nãy nếu Phong Thần Nam có đủ tự tin và lí trí, mang lí do ‘nột mình không thể chăm sóc nhiều đứa trẻ như vậy’ kêu vợ về nhà.

Nhưng mà…

Từ nhỏ đã là thiên tài, thông minh lại hiểu chuyện, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, căn bản không cần bảo mẫu và quản gia, càng không cần cái gọi là “sự chăm sóc” của ba.

Mấy đứa trẻ đang năm trên sô pha xem tivi nhìn anh với ánh mắt chế giễu.

“Ông trời có mắt, có lẽ không chịu được hành vi ba lừa gạt con cái nên đã cho ba một bài học”

“Mẹ có nhà không về, ba trở thành oán lều phụ “Ha ha ha”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.