Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 282




Chương 282: Phải sinh đứa bé ra T

hời Ngọc Diệp nghĩ một lát thì hỏi: “Cậu vẫn chưa nói chuyện này với Vinh Sở Lâm?”

Mãn Tuyết Nguyệt lắc đầu.

“Nói với anh ta thì sao? Vốn dĩ tớ không có ý định sẽ kêu anh ta chịu trách nhiệm, lại nói chuyện tối hôm đó đều là đôi bên tình nguyện, cũng là do bản thân tớ tự quyết định…”

“Vậy bây giờ tại sao cậu lại lo lắng như vậy?”

“Tớ không biết phải nói với ba mẹ chuyện này như thế nào.”

Thời Ngọc Diệp choáng váng, đồng thời cũng im lặng.

Mặc dù là một cô gái độc lập trưởng thành, Mẫn Tuyết Nguyệt gần như không khác những người phụ nữ mạnh mẽ khác là bao, nhưng thật ra cô ấy vẫn rất nghe lời ba mẹ.

Dù sao đối với cô ấy mà nói, gia đình là số một, cho dù ba mẹ đưa ra bao nhiêu yêu cầu và ý kiến vô lí như thế nào đi nữa thì Mẫn Tuyết Nguyệt cũng sẽ nghe lời làm theo.

Nếu không thì lần trước cô ấy cũng không vì một câu nói của ba mẹ mà kết hôn với nhà họ Lục.

“Nếu ba mẹ mà biết tớ chưa kết hôn đã mang thai nhất định sẽ rất tức giận, có lẽ bọn họ sẽ không đánh tớ nhưng nhất định sẽ ra tay với Vinh Sở Lâm” ghi nhớ từng giây.

Ấn tượng của ba mẹ Mẫn Tuyết Nguyệt đối với Vinh Sở Lâm có thể nói là rất tệ.

Từ nhiều năm trước sau khi Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm chia tay, bọn họ liền có ấn tượng xấu đối với tên đàn ông thối đã tổn thương tình cảm của con gái họ, sau đó, vụ bê bối trong tiệc đính hôn, nó càng khiến Mẫn ba và Mẫn mẹ phản đối gay gảt Mãn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm liên lạc qua lại.

Thời Ngọc Diệp nghĩ răng sau vụ bê bối của tiệc đính hôn thì bọn họ sẽ làm hòa.

Trên thực tế lại không có.

Sau khi Mẫn Tuyết Nguyệt về nhà, dưới áp lực của ba mẹ cuối cùng đã quyết định đường ai nấy đi với Vinh Sở Lâm.

Ngay cả khi cả hai không thể quên đi đối phương nhưng cũng đành ôm chặt nỗi nhớ chôn ở trong lòng.

Bây giờ Mẫn Tuyết Nguyệt không những không nghe theo sự ép buộc của ba mẹ, ngược lại còn mang thai đứa con của Vinh Sở.

Lâm, đây chính là tin xấu lớn nhất đối với các bậc ba mẹ có tư tưởng bảo thủ.

Trong một lúc, Thời Ngọc Diệp cũng không biết nên làm như thế nào.

“Tuyết Nguyệt, cậu nghe tớ nói, giờ đã lỡ có đứa bé rồi, cậu nhất định phải sinh nó ra, nhất định đừng có ý nghĩ sẽ bỏ nó, còn về phía ba mẹ cậu, chúng ta sẽ nghĩ cách khác, dù sao bất luận như thế nào cậu cũng đừng có ý nghĩ sẽ bỏ đứa bé, có biết không?”

Sau khi Mãn Tuyết Nguyệt nghe lời khuyên thì nghiêm túc gật đầu.

“Từ trước tới giờ tớ chưa từng nghĩ sẽ không cần đứa bé, cậu biết tới luôn muốn có một đứa con, tớ thực sự rất hạnh phúc khi biết tin mình có thai, nhưng mà sau đó lại có rất nhiều lo lắng…”

“Tớ nghĩ sẽ tự mình nuôi đứa trẻ trưởng thành, nhưng lại không có đủ tự tin để trở thành một người mẹ tốt, việc tớ lo lắng nhất là đứa trẻ sinh ra trong môi trường không có tình thương của ba, nó có thể sẽ sống không vui vẻ, có thể sẽ hận tớ không?”

“Nhưng tớ lại không muốn liên lụy Vinh Sở Lâm, nếu anh ấy không màng tất cả muốn ở bên tớ, ba mẹ tớ sẽ ra tay với công ty của nhà anh ấy, đến lúc đó có thể sẽ khiến gia đình nhà họ Vinh tán gia bại sản.”

“Tớ không muốn trở thành một người ích kỉ, tình yêu này tớ sẽ chôn cất kĩ ở trong lòng, nhưng tớ lại sợ sau này đứa bé sẽ hận tớ không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh”

Thời Ngọc Diệp im lặng lảng nghe cô ấy nói Mẫn Tuyết Nguyệt luôn là một cô gái rất độc lập, hiếm khi lộ ra vẻ mặt bất lực như vậy trước mặt người ngoài.

Nhưng có vẻ đây mới thực sự là cô ấy.

Cố gắng dùng sự lạnh lùng, vẻ ngoài độc đoán của một người chị đế che đi những nỗi bất an ở trong lòng.

Có lúc Thời Ngọc Diệp mới biết, từ tận xương tủy, Mẫn Tuyết Nguyệt là một người đa sầu đa cảm Chỉ là cô ấy không nói ra.

Đợi sau khi Mẫn Tuyết Nguyệt nói ra những phiền não trong lòng mình thì Thời Ngọc Diệp mới lên tiếng.

“Tuyết Nguyệt, thực ra sự việc cũng không có nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu”

“Việc này còn không nghiêm trọng? Có liên quan đến mạng người đó..”

“Haiz, ý mình là đứa bé không chỉ của một mình cậu, Vinh Sở Lâm cũng có phần, chẳng lẽ cậu không định hỏi anh ta nghĩ gì sao? Nếu như bạn không hỏi, tự mình đưa ra quyết định, đó mới là ích kỉ, tớ cho rằng anh ấy thân là ba của đứa trẻ thì có quyền được biết sự tồn tại của nó, thậm chí còn có quyền quyết định có nên cùng cậu nuôi nó hay không.”

Lời nói của Thời Ngọc Diệp khiến Mẫn Tuyết Nguyệt phút chốc rơi vào một vòng xoáy.

“Nhưng mà…”

“Cậu để anh ấy tự quyết định, anh ấy tự mình nghĩ, ba mẹ bạn ghét Vinh Sở Lâm, bên trong nhất định có nguyên nhân gì đó, nếu nguyên nhân này được giải quyết, việc lấy lại cảm tình của ba mẹ cậu sẽ không là vấn đề khó nữa”

“Cậu biết ba mẹ tớ là người cứng đầu như thế nào mà, họ sẽ không dễ dàng thay đổi cách nhìn với Vinh Sở Lâm.”

“Không đồng ý thử xem sao thì cậu vĩnh viễn cũng không có cơ hội, cậu thậm chí không cho Vinh Sở Lâm một cơ hội, anh ấy muốn chiến đấu vì mọi thứ, bởi vì ngay từ đầu cậu đã dừng bước rồi, nếu không loại bỏ sự sợ hãi trong lòng cậu thì cậu sẽ không bao giờ đạt được kết cục mà cậu mong muốn”

Mãn Tuyết Nguyệt nghe thấy chị em tốt nói vậy thì không nhịn được rơi nước mắt.

Thời Ngọc Diệp thấy cô ấy im lặng lắng nghe bèn nói thêm một câu.

“Trên đời này không có ba mẹ nào lại muốn thấy con mình không hạnh phúc, bọn họ chỉ sợ cậu ở bên Vinh Sở Lâm sẽ không hạnh phúc, sợ cậu chịu tổn thương, đây có lẽ là lí do bọn họ ngăn cậu làm hòa với Vinh Sở Lâm, quan trọng là cậu nghĩ gì về tương lai của mình và Vinh Sở Lâm?”

Thời Ngọc Diệp không có nói sai Từ lúc bắt đầu đều là cô ấy tự nghĩ ba mẹ sẽ không chấp nhận Vinh Sở Lâm, cho nên chưa có bắt đầu mà đã kết thúc, không cho Vinh Sở Lâm tiến lên một bước Bây giờ sự việc diễn ra như vậy.

Mẫn Tuyết Nguyệt không thể không đối mặt với suy nghĩ thật sự ở trong lòng.

Đứa trẻ là của cô ấy và Vinh Sở Lâm, tương lai cũng nằm ở trong chính tay mình, tại sao lại không cho Vinh Sở Lâm một cơ hội, hai người cùng nhau đối mặt với thử thách ở tương lai?

“Nếu Vinh Sở Lâm không chấp nhận đứa trẻ, vậy…

Mẫn Tuyết Nguyệt đột nhiên nghĩ ra nỗi sợ khác thì bị Thời Ngọc Diệp cắt ngang.

“Vậy cậu đừng nói hai lời, đưa đứa trẻ cao.

chạy xa bay, tớ nhất định sẽ giúp cậ xử đẹp tên Vinh Sở Lâm đó, đồng thời cũng sẽ phá hủy công ty của anh ta”

Cô ấy bị lời nói này của chị em tốt chọc cười.

“Ngọc Diệp, cậu không viết tiểu thuyết thật là tiếc”

“Cậu còn sợ cái gì nữa? Sợ không nuôi nổi đứa trẻ sao? Tuy rằng nhà tớ hơi đông con, nhưng nuôi thêm một đứa cũng không phiền, nếu cậu sinh con gái thì đám nhóc nhà mình sẽ rất vui”

“Cái rằm, cậu đang âm mưu cướp con mình đi à, cho dù tớ có một mình làm ba bốn công việc một ngày cũng sẽ nuôi đứa trẻ lớn lên”

Thời Ngọc Diệp thấy Mẫn Tuyết Nguyệt đã hồi phục lại tính tình thì hiểu tâm trạng cô ấy đã bình thường trở lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ vai cô ấy.

“Lại đây chỉ cậu một mẹo”

“Cái gì?”

“Phụ nữ mang thai cần được hạnh phúc, chỉ cần thư giãn, tận hưởng cuộc sống thì sẽ sinh ra những em bé dễ thương.

Mãn Tuyết Nguyệt mắt sáng lên khi nghe thấy những em bé dễ thương: “Thật sao?”

Thời Ngọc Diệp nghiêm túc “Đương nhiên, cậu xem sau đứa trẻ nhà mình, không dễ thương sao? Nghĩ là trong lúc tớ mang thai, ăn uống vui chơi ở Pháp, không có phiền muộn nên mấy đứa trẻ sinh ra vừa thông minh vừa dễ thương.”

“Được, vậy tớ sẽ không lo lắng nữa, quên đi những rắc rối chết tiệt, chúng còn lâu mới bãng con tớ, vì hình hài của con tớ, tớ phải sống những tháng ngày thật hạnh phúc!”

“Trẻ nhỏ dễ dạy”

Thời Ngọc Diệp cũng không biết bản thân là một kẻ ngốc hay một kẻ lừa gạt, dù sao thấy Mãn Tuyết Nguyệt mạnh mẽ trở lại, cô mới thở phào một hơi.

Sau khi ăn sáng, lúc cô và Mẫn Tuyết Nguyệt đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, lại trùng hợp gặp Vinh Sở Lâm đang đến phòng cấp cứu để đăng kí.

Mãn Tuyết Nguyệt sững sờ.

Vinh Sở Lâm ngơ ra Trong lòng Thời Ngọc Diệp sợ hãi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.