Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 273




Chương 273: Lão tổ tông sẽ đến

Ngay sau khi nghe thấy những lời này thì phản ứng đầu tiên của bé lớn chính là chạy lại thay mẹ bắt lại mạch cho Phong Thần Nam.

Quả nhiên tình trạng của Phong Thần Nam giống như những gì mà Thời Ngọc Diệp đã nói, anh đã bị trúng độc.

Ngay khi nghe những lời mà bé lớn nói thì những đứa trẻ khác ngay lập tức cũng có biểu lộ ngưng trọng, cũng có thể đoán được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Độc này có phải là rất khó để có thể giải được phải không?”

“Rất phức tạp” Thời Ngọc Diệp đảm chìm trong vài giây suy nghĩ.

Trên người của Phong Thần Nam có chất độc này, lúc trước khi bắt mạch cho anh tại phòng mổ thì căn bản là không thể phát hiện được.

“Đây giống với dấu hiệu của việc thuốc độc hiện giờ mới bắt đầu khuếch tán, phát huy tác dụng. Nếu như con đoán không sai thì nếu như càng kéo dài thời gian thì độc tính trên người của ba sẽ ngày càng phát huy mãnh liệt hơn”

Bé Hai có chút sợ hãi hỏi: “Vậy bây giờ giải độc thì có kịp không?”

“Không phải vấn đề là có kịp hay không mà vấn đề ở đây chính là căn bản không thể biết được đây chính là loại độc gì.”

‘Sau khi nghe xong thì tất cả mọi người đều lộ ra gương mặt mang cảm xúc kinh ngạc.

Nhìn nhìn Thời Ngọc Diệp nói, nhưng mà cô lại từ chối cho ý kiến, điều này càng khiến cho mọi người có cảm giác giống như đang bị một tảng đá đè nặng vậy.

Ngẫm nghĩ trong giây lát, ngay cả mẹ và bé lớn đều không thể nhận biết đây là độc gì sao?

“Anh cả lúc trước thường luyện chế thuốc đặc hiệu chuyên giải bách độc, mà bây giờ cũng không thể dùng được sao?”

“Việc giải độc tuyệt đối không thế thử như vậy được nếu không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ khiến độc tính tăng mạnh lan tràn khắp cơ thế nhanh hơn”

“Vậy thì còn có cách nào khác không?”

Bé Lớn lại rơi vào trầm mặc.

Cho dù từ trước đến nay cậu bé vấn luôn là người anh cả trầm ổn có thể giải quyết được hầu hết mọi vấn đề nhưng bây giờ cũng khó có thể †ìm được cách giải quyết.

Tất cả những bé cưng đều không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Thời Ngọc Diệp.

“Mẹ ơi, chắc mẹ sẽ có biện pháp giải quyết phải không?”

Đôi mắt của cô rủ xuống: “Chỉ còn cách chờ lão tổ tông đến cứu người mà thôi”

“Hả?”

Tất cả những bé cưng đều trợn to đôi mắt, hai mặt nhìn nhau.

Trong ánh mắt của bọn trẻ xen lẫn tia khiếp sợ và sợ hãi, phẳng phát giống như khi Thời Ngọc Diệp nhắc đến người này thì tất cả bọn trẻ đều sợ hãi.

“Lão tổ tông… sẽ tới đây sao?”

“Ừ. Ông ngoại của các con đã đi đến đón rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ông ấy rất nhanh sẽ đưa lão tổ tông tới đây thôi.”

Có thể nói việc này so với việc ba của bọn trẻ hôn mê còn trông đáng sợ hơn rất nhiều.

‘Sáu đứa trẻ hít vào một hơi thật sâu.

‘Sau nửa ngày, bọn trẻ trăm miệng mà như một lời nói: “Mẹ ơi, chúng con về nhà làm bài tập trước đậy!”

Ở trên xe.

Thời Văn Nghĩa liếc nhìn một lúc lâu, một người mà rất lâu rồi ông không gặp, đó chính là Công Tôn Thanh, cảm thấy vô cùng xúc động.

‘Đã nhiều năm không gặp rồi mà dung nhan của Tôn Thanh bà vẫn không hề thay đổi một chút nào, thoạt nhìn vẫn trẻ như ngày xưa”

Công Tôn Thanh đang mặc một bộ váy màu trắng khuôn mặt xinh đẹp như được vẽ ra, không trang điểm một chút phấn son nào.

Với dung nhan như vậy thì nhìn thật giống với nhan sắc của một người phụ nữ mới ba mươi tuổi, vô cùng ưu nhã, cao quý. Mặc kệ cho ai liếc nhìn, thì đều khó có thể tin được là bà đã sống qua trăm năm.

Công Tôn Thanh liếc nhìn Thời Văn Nghĩa, khóe miệng giật giật “Con gái của ông bị làm sao vậy? Tính mạng đang thoi thóp ở hơi thở cuối cùng sao?”

“Không phải là con gái tôi, mà là con rể. Cậu ấy bị người ta ám sát, vừa mới được cứu trở về, nhưng vẫn còn hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh”

“Là ai vậy, dám động đến cả người nhà của ông?”

“Cơ Tưởng Thừa”

Nghe đến cái tên này, con mắt của Công Tôn Thanh híp lại, từ trong chóp mũi hừ ra một tiếng.

“Thằng nhãi đó vẫn còn chưa có chết sao?”

“Xác thực là vẫn chưa có chết… Hôm này còn đến tìm hậu bối để trả thù, cái tên điên đó vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện trước kia”

“Lúc trước đáng lẽ ra nên tăng thêm số lượng chất hóa học cực độc khiến cho cậu ta chết vểnh lên vềnh xuống, thì hiện tại cậu ta cũng không có.

khả năng để mà tiếp tục bay nhảy như bây giờ.”

“Nói thật thì tôi cũng không thể hiểu tại sao cậu ta lại có thể tiếp tục sống đến tận bây giờ”

“Còn có thể tiếp tục sống nhờ cái gì được nữa, chính là do năm đó người phụ nữ trong lòng của ông vẫn còn quá nhân từ nên đã nương tay với ông ta!”

Công Tôn Thanh lạnh lùng nói hết, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ để ngắm phong cảnh.

Thời Văn Nghĩa có chút giật mình, nhưng khi nghĩ lại cũng hiểu được chuyện này không phải là không có khả năng.

‘Vào năm đó Thiện Cầm vô cùng coi trọng Cơ Tưởng Thừa, đương nhiên sẽ không đành lòng để một hạt giống có thiên phú tốt như vậy chết ở trong tay của lão tổ tông gia tộc Công Tôn.

Nếu thật sự là do Thiện Cầm cứu Cơ Tưởng Thừa, mà hôm nay trái lại ông ta còn cố tình nhiều lần tấn công đối phó với con gái của mình như vậy thì cũng thật sự là một kẻ vong ân bội nghĩa Thời điểm khi bọn họ đến bệnh viện, chỉ còn lại một người chính là Thời Ngọc Diệp đang ngồi ở trong phòng bệnh chờ.

Thời Văn Nghĩa nhìn nhìn xung quanh hỏi: “Bọn nhỏ đâu hết rồi?”

“Ngày mai bọn trẻ còn phải đến trường cho nên chúng đã về nhà để làm bài tập rồi ạ.

“Bây giờ chỉ mới đi lớp nhà trẻ mà thôi, vậy mà lại chăm chỉ như vậy sao?”

Thời Văn Nghĩa cảm thấy không hiểu rõ cho lắm.

Thiên tài thần đồng muốn giải bài tập của trẻ mẫu giáo sao?

Rõ ràng chính là không muốn gặp lại lão tổ tông, cho nên mới phải mò lấy một cái cớ khác!

Thời Ngọc Diệp không nói gì chỉ cười cười, ngược lại nhìn về phía Công Tôn Thanh đang mặc một bộ màu trắng trông thật uyển chuyển, đứng lên, lễ phép gọi một tiếng: “Lão tổ tông”

Công Tôn Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua.

“Câm miệng, con đang sợ mọi người bên ngoài không biết bà quá già sao?”

lưỡi một cái.

Nếu tính tất cả thì Thời Ngọc Diệp còn phải gọi Công Tôn Thanh một tiếng bà ngoại.

Sở dĩ bà ấy có thể sống lâu như vậy.

Nói thật ra thì tất cả mọi người đều hoàn toàn không biết rõ ràng nguyên nhân là gì.

Hình như người bà ngoại này đã ăn một loại thuốc gì đó giống như thuốc trường sinh bất lão, dung nhan vẫn luôn dừng lại ở tuổi ba mươi, những hậu bối thì cứ già đi như bình thường, nhưng bà ấy vẫn giống như cũ, có thể nói đây là một chuyện rất kinh khủng.

Công Tôn Thanh không muốn chuyện này bị truyền đi, cho nên không cho phép một người nào dùng bối phận để xưng hô với mình.

Tại các quốc gia ở phương tây, hậu bối gọi tên trưởng bối là chuyện hết sức bình thường nhưng mà dù sao đây cũng là ở phương đông, cho nên Thời Ngọc Diệp vẫn luôn thường gọi sai tên hô thành lão tổ tông.

Mặt khác, người lão tổ tông này, cũng chính là sư phụ của Thời Ngọc Diệp, có ba người anh cũng chính là học trò chân truyền của người sư phụ này.

Vào thời điểm lúc này, Công Tôn Thanh đã chú ý đến bệnh nhân ở trên giường bệnh, đang lâm vào trong cảnh hôn mê, vì vậy nhẹ nhàng nâng chiếc cãm lên hỏi: “Người thanh niên này là ai?”

“Là chồng của cháu”

“Con chưa chữa trị cho cậu ta hay sao? Tại sao vẫn còn hôn mê lâu như vậy mà chưa tỉnh?”

“Anh ấy bị trúng độc, nhưng mà con vẫn chưa thể tìm ra được đó là độc gì”

Thời Ngọc Diệp mấp máy môi. Kể lại toàn bộ tình huống rõ ràng một lần.

Đôi lông mày kẻ đen của Công Tôn Thanh khẽ nhếch lên, sắc mặt bình thản, một lát sau mới đi tới “Bà xem một chút.”

Thời Ngọc Diệp xốc chiếc chăn lên một chút, lấy bàn tay của Phong Thần Nam ra khỏi chăn sau đó đặt đầu ngón tay mảnh khảnh của Công Tôn Thanh lên cổ tay của anh.

Đôi mắt của Công Tôn Thanh hiện lên một tia kinh ngạc.

Trầm mặc một lát, bà ấy thu tay lại, lại có một tiếng hừ lạnh từ chóp mũi của bà ấy phát ra.

“Giỏi cho một tên Cơ Tưởng Thừa! Ngay cả việc nghiên cứu chế tạo loại độc này của tôi năm đó mà cậu ta cũng có thể phục chế lại giống y như đúc!”

Khi lời này vừa nói ra, trong lòng của Thời Văn Nghĩa đột nhiên run lên.

“Tôn Thanh, bà nói loại độc mà bây giờ Phong Thần Nam đang mắc phải chính là loại kịch độc năm đó mà bà sáng chế ra sao?”

“Không sai, hiện tại phiên bản này đã được tăng cường độc hơn trước”“

Thời Văn Nghĩa hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt âm u “Xem gia cậu ta thật sự muốn khiến cho gia tộc Công Tôn tuyệt hậu “Tôi đã nói là lúc trước có lẽ phải tăng thêm độc tính để cho cậu ta không thể bay nhảy, nhìn xem hiện tại đi, xem cậu ta đã tạo ra những nghiệp chướng gì đây?”

“Haiz, năm đó thật sự là đã quá sơ suất rồi!”

Thời Ngọc Diệp nghe xong thì có cảm giác đầu của mình giống như ngập tràn sương mù.

“Ba, hai người đến cùng là đang nói đến chuyện gì vậy?”

“Năm đó lão tổ tông… à Tôn Thanh đã nghiên cứu ra một loại kịch độc, đã dùng một trăm linh tám loại kịch độc khác để điều chế thành, độc nhất vô nhị trên thế giới. Hôm nay Cơ Tưởng Thừa không chỉ nghiên cứu ra để tạo ra loại độc giống như đúc mà thâm chí còn tăng thêm độc tính trong thuốc”

“Năm đó còn có chuyện gì xảy ra nữa không?”

Thời Văn Nghĩa lộ vẻ khó khăn trên gương mặt, khó có thể mở miệng nói ra.

Công Tôn Thanh chắp tay sau lưng đứng ở đăng sau, lắc đầu lạnh lùng, thở ra một hơi “Là cậu ta có dã tâm quá lớn, đã vượt qua khỏi quy của của nhà Công Tôn, tự ý xông vào phòng luyện dược của bà để ăn cắp phương pháp gia truyền, kết quả đụng phải cơ quan mà bà đã thiết lập, trúng độc vào thân thể: “Nếu không phải là do năm đó mẹ của con đã cứu anh thì chắc chắn sẽ không còn có chuyện này của Cơ Tưởng Thừa”

“Ba đã sớm nói rồi, Cơ Tưởng Thừa này chính là một kẻ vong ân bội nghĩa, mang ơn không nhớ, vậy mà mẹ của con lại không tin, lẽ ra không nên cứu người về nói cái gì mà chỉ cần dạy dỗ thật tốt thì nhất định có thể khiến cho cậu ta cải tà quy chính”

“Hãy nhìn vào hiện tại đi, Cơ Tưởng Thừa đã đem độc mà tôi nghiên cứu được để tái tạo lại sau đó còn đầu độc mọi người, đúng là cải tà quy chính rất tốt đấy nhỉ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.