Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 267




Chương 267: Chỉnh đốn

Lưu Trọng Hoài Hạ Tuấn Đạt cầm kim bạc trong tay, không cẩn thận run lên một cái.

“Thưa cô, em hiện giờ vẫn không dám nảm chắc, hay là… chúng ta đổi lại kiểm tra vào ngày khác có được không ạ?”

“Sợ cái gì mà sợ chứ à? Người làm thầy thuốc.

thì việc đầu tiên là phải tự tin vào bản thân, như thế bệnh nhân mới có thể an tâm mà đem sinh mạng giao cho em được.” Thời Ngọc Diệp vẻ mặt nghiêm nghị nói Lưu Trọng Hoài vừa nằm lên giường bệnh, khóe môi liền giật mạnh một cái.

Trước mặt “bệnh nhân” mà nói những lời như thế này có tốt không nhỉ?

Càng huống hồ là ông ta vốn không hề có bệnh gì cả!

Có lời đồn đại bảo là Thời Ngọc Diệp là một người vô cùng thâm độc, bây giờ đây ông vô cùng tin vào điều này.

Cái gì mà là đối tượng thực nghiệm chứ, đây rõ ràng là mượn việc công để báo thù riêng mà!

Mặt Lưu Trọng Hoài tối sãm lại quay đầu nhìn ra, thì chỉ nhìn thấy cánh tay của Hạ Tuấn Đạt đang run rẩy như mắc bệnh Parkinson vậy.

Ngay lúc đó, trong đầu ông ta thoáng qua một hình ảnh, đấy là cái tương lai bị đát của bản thân ông ta, rắng từ nay trở đi đã không còn có thể sinh đẻ như người bình thường được nữa.

“Cô Thời, nếu như cậu Hạ đây đã nói là cậu ấy không có năm chắc thì hay là hãy đổi thành ngày khác kiểm tra đi? Hoặc là đổi một đề kiểm tra khác, đừng để cho thanh niên trẻ tuổi có ám ảnh tâm lý quá lớn như th “Im lặng, bây giờ ông là bệnh nhân, làm gì mà có bệnh nhân nào lại dạy bác sĩ làm việc cơ chứ.

hả? Hơn nữa là, chỉ cần là người học y thì đều biết là, thứ bệnh tình cần nhất chính là được điều trị kịp thời và càng sớm càng tốt, kéo dài và chạy trốn không thế nào khiến người đó trở thành một bác sĩ tốt được.”

Ông ta bị làm cho tự kỷ ngay tại chỗ, trong lòng ông ta đang thầm cảm thấy hối hận vô số lần.

‘Vừa rồi tại sao lại bị ma đưa quỷ dẫn thế nào mà đi nhận lời làm chuyện như thế này cho Thời Ngọc Diệp chứ?

Ông ta là đàn ông con trai, đã hạ thấp tôn nghiêm của mình đến xin lỗi rồi, bây giờ còn phải đối mặt với nguy hiểm bị triệt sản nữa chứ, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì Ông ta lẽ nào không cần thể diện ư?

Lưu Trọng Hoài đem hy vọng cuối cùng gửi gắm hết vào Hạ Tuấn Đạt, mong đợi cậu ta sẽ lâm trận mà bỏ chạy.

Nhưng mà sự việc thì không được như ông ta mong muốn, Hạ Tuấn Đạt nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định dũng cảm đối diện với thử thách “Cô giáo nói rất đúng, là một người bác sĩ giỏi thì tuyệt đối sẽ không kéo dài thời gian, lúc cần đối mặt thì sẽ phải đối mặt thôi, không được có †âm lý dựa vào may mắn và trốn tránh như thế được”

Thời Ngọc Diệp vô cùng hài lòng, “thì bây giờ bắt đầu đi”

Lưu Trọng Hoài nhìn thấy niềm hy vọng cuối cùng của mình cũng dần dần tắt ngúm.

Lòng đã chết, cảm giác chắc là cũng chỉ như thế này thôi

Nhìn cái tay của Hạ Tuấn Đạt vẫn hơi run rẩy, trong đầu của ông ta thoáng qua rất nhiều lần ý định muốn chạy trốn.

Nhưng mà nếu như làm như vậy thì sợ là lần sau muốn tìm Thời Ngọc Diệp cầu xin thương tình sẽ trở nên khó khăn hơn gấp bội.

Vì công việc của mình, ông ta tự thôi miên bản thân hãy cố nín nhịn thêm một chút nữa.

Lưu Trọng Hoài quyết định nhắm mắt lại, chỉ cần không nhìn thấy thì có thể làm giảm bớt tâm lý sợ hãi trong lòng!

Cả đời này cũng không phải là chưa từng đi châm cứu, chẳng có gì phải sợ hãi cả!

Nếu như có xảy ra sơ sót gì, biết thành nhân vật bị triệt sản, thế thì đi tìm đám bác sĩ Trung y ưu tú trong hiệp hội dược sĩ điều trị trở lại là được rồi!

Nhưng mà, giọng nói của Thời Ngọc Diệp ở không phải là huyệt vị này, lệch mất ba phân rồi đấy!”

“Lúc xuống kim thì góc độ phải chọn cho tốt”

“Dừng lại, kim này em không phải là vê như thế, lỡ như mà đâm hỏng huyệt vị của ông ta, ảnh hưởng đến căn cơ, thế thì đúng là thành người tàn phế Hạ Tuấn Đạt bị áp lực nặng nề đè lên người, †ay càng lúc càng run rẩy hơn.

Lưu Trọng Hoài lòng tan nát đến không thể tan nát hơn.

Từ trước đến nay chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác bị châm cứu đau đớn đến thế, bây giờ ông ta trầm trọng nghỉ ngờ có phải là Thời Ngọc Diệp cố tình chơi xỏ ông ta không nữa, nhưng khi mở mắt ra nhìn thì biết là Hạ Tuấn Đạt đâm kim xuống, ông ta lại nghiến răng nghiến lợi nhằm mắt lại.

Lần trước trong hội nghị đàm thảo, lúc cậu ta phản bác ông chẳng phải cũng vô cùng hung hăng đấy thôi!

Tại sao bây giờ kiểm tra châm cứu lại tỏ ra kinh hãi như vậy chứ?

Nhìn cái tay như mắc bệnh Parkinson, cậu.

con trai ông hội trưởng này rốt cuộc lấy đâu ra mặt mũi mà dám tự xưng là học bá của Harvard chứt “Ông Lưu, ông đừng có mà tức giận nhé, học sinh này của tôi trước đây là học Tây y ở nước ngoài, vừa mới tiếp xúc với Trung y chưa được bao lâu, thế nên, đây là lần đầu tiên cậu ấy làm châm cứu cho người khác, ông hấy khoan dung cho cậu ấy một chút nhé, vất vả cho ông quái”

Lưu Trọng Hoài thật sự là muốn chết quá đi Khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười giả tạo rồi cố gắng tỏ ra thân thiện với Hạ Tuấn Đạt: “Cố gắng lên”

Trên miệng thì vẫn cười hề hề, nhưng trong lòng ông ta thì chỉ có ĐCM.

Vì thể diện của mình, ông ta chỉ có cách nhẫn nhịn thôi!

Một bài kiểm tra nho nhỏ, cũng không hiểu rốt cuộc là giày vò ai Sau một tiếng đồng hồ như nung như nấu, lúc Hạ Tuấn Đạt rút kim ra, Lưu Trọng Hoài lần đầu tiên cảm nhận được vẻ tươi đẹp của sinh mạng và ánh sáng của cuộc sống.

Chỉ có điều nếu như Thời Ngọc Diệp có thể im bớt mồm đi thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.

“Vất vả cho ông quá, ông Lưu, ông quả nhiên là một người thừa kế ưu tú của chủ nghĩa xã hội!

Hiệp hội Dược sĩ thật là có phúc khi mà có được một người biết hy sinh cống hiến vĩ đại như ông đây!”

Ông ta nỗ lực hết sức để kìm nén cảm giác.

muốn chửi người của mình lại Mặc xong quần áo, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: “Cô Thời, cô sẽ không nuốt lời đấy chứ hả?”

“Làm sao mà thế được chứ? Trông tôi giống với loại người đó sao”

Trong lòng của Lưu Trọng Hoài cảm thấy thỏa mãn.

Mục đích đã đạt được rồi, cũng là lúc có thể rời khỏi đây rồi, nhưng khi ông ta muốn bước xuống giường thì bỗng nhiên cảm thấy hai chân như nhũn ra.

“Ông Lưul”

Hạ Tuấn Đạt phản ứng ra nhanh nhất nhưng mà vẫn không kịp.

Chỉ nhìn thấy Lưu Trọng Hoài ngã bổ nhào, dập mặt xuống đất, đúng theo tư thế của chó vồ cứt.

Mũi của ông ta đau đến mức không kêu lên nổi nữa, ông ra chật vật muốn bò dậy nhưng lại phát hiện ra là hai chân không dùng sức được!

“Chân của tôi… đây là chuyện gì thế này?”

Sắc mặt của Hạ Tuấn Đạt trở nên hoảng hốt, vội vàng chạy đến kiểm tra cho ông ta Văn có cảm giác, nhưng lực đối kháng của cơ thì rất nhỏ, căn bản là không thể nào đứng dậy đi lại được Lưu Trọng Hoài cuống cưồng quay ra nhìn về phía Thời Ngọc Diệp, “Tôi bị như thế này rốt cuộc là sao vậy?”

Thời Ngọc Diệp như đang suy ngẫm, đưa tay xoa xoa cắm.

“Quái nhỉ, tại sao lại như vậy nhị, theo lý mà nói thì lẽ ra không phải thế này…”

“Cô Thời, cô lẽ nào lại định thoái thác trách nhiệm sao? Rõ ràng là vừa rồi cô ở bên cạnh chỉ đạo cơ mà, tại sao lại đẩy trách nhiệm cho học sinh cơ chứ?”

*A… tôi nghĩ ra rồi… vừa rồi có một huyệt vị chắc là dùng không được thích đáng cho lắm. Ôi trời, ông Lưu, sao trước đó ông lại không chịu nói rõ tình hình sức khỏe của mình cơ chứ, thật là!”

Mạch máu trên đầu của Lưu Trọng Hoài đều đã nổi cộm lên như muốn vỡ tung ra rồi.

“Tôi còn phải nói gì về tình hình sức khỏe của mình cơ chứ? Tôi rất là khỏe mạnh!”

“Quan trọng là ông thận hư rồi!”

“Cô nói bậy bại”

“Được rồi, tôi có thể hiếu được, chuyện như thế này nói ra thì quả là xấu hổ,nhưng mà không chịu thành thật với bác sĩ thì thế là không được, rất dễ xảy ra vấn đề lớn đấy”

Lưu Trọng Hoài nghe được ra rồi, lời nói của cô ấy vẫn còn có ý khác ở bên trong nữa Rõ ràng là đang cảnh cáo ông †a sau này đừng có mà mắc phải sai lầm trước đây nữa.

Thời Ngọc Diệp lảm nhảm một thôi một hồi, không chịu ngớt mồm.

“Ông Lưu không phải quá lo lắng, tình trạng này của ông cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì cả, đi về uống Lục Vị Địa Hoàng Hoàn là được rồi, bố thận thì sẽ không có chuyện gì đâu”

Hạ Tuấn Đạt nghe mà há hốc cả mồm ra, đồng thời trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn.

Dấu sao cũng là cậu ta cầm kim, tình trạng này của Lưu Trọng Hoài, cậu ta cữing phải gánh chịu một nửa trách nhiệm.

“Thưa cô, hay là kê cho ông Lưu ít thuốc ạ?

Em cảm thấy lo lắng tình trạng này của ông ta không đỡ đi được thì…”

“Không thể không đỡ đi được đâu, chỉ cần ông ta không tự mình lén lút chui trong chăn làm chuyện vụng trộm ấy thì một tháng sau sẽ khỏi hẳn thôi, thận cũng sẽ khỏe hơn so với trước đây nữa cơ. Ông Lưu, vì hạnh phúc tương lai của bản thân ông, ông tạm thời nên kiềm chế bản thân một chút nhé, mấy cái bộ phim màu ngả vàng ấy, tốt nhất đừng xem nữa”

Lưu Trọng Hoài đã tức đến nỗi hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô ấy nữa rồi, gắng gượng bò dậy, sau đó loạng choạng rời khỏi phòng thực nghiệm Thời Ngọc Diệp nhìn thấy bộ dạng của ông ta tức giận đến như thế, nhếch mép cười.

Hạ Tuấn Đạt ở bên cạnh vẫn còn đang cảm thấy áy náy, nghiêm túc suy đi nghĩ lại “Thưa cô, có phải là vừa rồi khi em châm cứu đã làm sai bước nào đó không ạ?

“Không có, em làm đều rất tốt, huyệt vị cũng đều đúng cả”

“Vậy tại sao Lưu Trọng Hoài lại “Không cho ông ta biết mặt, chỉ e là sau này ông ta lại dám đạp lên đầu tôi lần nữa. Từ nay trở đi, ông ta có căm ghét tôi đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không dám dễ dàng làm đắc tội với tôi nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.