Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 263




Chương 263: Hội trưởng nhận nhầm người

Bên ngoài cổng biệt thự nhà họ Thời.

Thời Ngọc Diệp tươi cười rạng rỡ.

“Giới thiệu một chút nhé, Phong Thần Nam là chồng tôi, tôi nghĩ chắc mọi người sớm đã quen biết nhau rồi. Sáu thằng nhóc này đều là con trai tôi, ngoài ra hai vị đây là ba tôi và anh trai tôi. Thật ngại quá, tôi có nói là muốn đến nhà mọi người làm khách mà lại để tất cả bọn họ đi theo, thật là thất lễ

“Không có, không có đâu, cô Thời… À không, là mợ Phong, nhà của cô thật là náo nhiệt quá, ha ha hat”

Lũ trẻ con đều rất lê phép chào Hạ Hiếu Nam: “Chào ông Hạ ạ!

Phong Thần Nam cúi đầu chào hỏi: “Đã rất lâu rồi không gặp, hội trưởng thời gian qua vẫn tốt chứ”

Thời Minh Triết tiến lên trước bắt tay Hạ Hiếu Nam: “Chào ông Hạ”

Còn Thời Văn Nghĩa thì cũng với vẻ mặt tươi cười khom người bắt tay làm quen, cũng không quên khen ngợi cô con gái bảo bối nhà mình “Con gái tôi quả là có con mắt nhìn xa trông rộng, lại có thể thu nhận một học trò giỏi như thế, ông Hạ thật là có phúc.”

Hạ Hiếu Nam cười đến nỗi hai mắt híp lại, ông †a vui sướng đến sắp bay lên rồi “Làm gì có, làm gì có, so với Lạc dược sĩ ông thì phúc lộc của tôi thì còn kém một chút. Nếu như con trai tôi có thể ưu tú bằng một nửa con gái ông thôi thì cuộc đời tôi đã không còn gì cảm thấy tiếc nuối nữa rồi”

“Ha ha ha, đúng thế, con gái tôi quả thật là rất ưu tú. Tư chất của con trai ông cũng rất tốt, cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày cậu ấy tỏa sáng thôi”

Việc vừa rồi nhäc đến dược sĩ Lạc đó hình như không hề bị Thời Văn Nghĩa nghe thấy, ông ta chỉ nghe được người ta khen ngợi con gái nhà mình, nên vô cùng vui vẻ.

Bé Lớn chú ý đến điều này, không kìm được, ngước đầu lên nhìn vị hội trưởng này.

Bé Năm ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười, chọc chọc vào cánh tay của Bé Lớn, hạ thấp giọng nói vào tai cậu bé: “Cái vị hội trưởng này, chắc là tưởng ông ngoại chính là vị dược sĩ hàng đầu trong hiệp hội dược sĩ của ông †a rồi đấy chứ? Phì, Bé Lớn anh che đậy tên giả này kĩ quá, kỹ thuật che giấu đạt một trăm điểm, người khác đều không ai nhận ra anh hết!”

Khóe miệng của Bé Lớn giật giật Bé Năm không nhìn ra biểu tình gì trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy.

Chỉ thấy cậu bé túm lấy cái tai của Bé Năm, có vẻ có chút tức giận cảnh cáo.

“Em im mồm, đừng có mà hại anh bị lộ tên giả ra đấy “Ối, đau đau đau, Bé Lớn anh thật là hư quá địt Hạ Hiếu Nam mời mọi người đi vào trong nhà, tâm trạng được gọi là vô cùng tốt.

Bình thường ông ta là một người già ở nơi hẻo lánh, không thích trong nhà ồn ào, càng chưa từng chủ động mời bạn bè đến nhà làm khách.

Nếu như đổi lại là người khác, đem theo tất cả mọi người trong nhà bao nhiêu người như thế, đến nhà ông làm khách ăn trực cơm thì chỉ e là ông ta sớm đã tức đến mức râu cũng phải vẹo sang một bên rồi Nhưng mà ngày hôm này thì lại hoàn toàn khác.

Bởi vì cả cái gia đình này đều là thế hệ đời con cháu của gia tộc Công Tôn!

Càng quan trọng hơn nữa là, dược sĩ hàng đầu của hiệp hội dược sĩ cũng đến đây hôm nay.

Thế nên, nhà họ Hạ hôm nay mời đến không phải là mười người khách mà là mười vị đại thần Chỉ cần nghĩ như vậy thôi là tâm trạng đã trở nên vô cùng đẹp đẽ.

Hạ Hiếu Nam mời tất cả mọi người vào trong nhà, ánh mắt liếc nhìn quan sát bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người của Thời Văn Nghĩa, ánh mắt sáng rực lên vài phần “Thưa thầy, mời thầy qua bên này, tôi đi gọi người giúp việc đi rót nước trà cho mọi người”

Hạ Tuấn Đạt lễ phép chào hỏi, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của ba ra hiệu cho mình, cũng đưa mắt nhìn về phía Thời Văn Nghĩa đang đi vào trong phòng khách.

“Con trai, nhất định phải chăm sóc cho mọi người thật tốt, đặc biệt là vị dược sĩ Lạc Trần đó, ông ta là vị khác quý nhất của chúng ta hôm nay đấy, biết không hả?”

Hạ Hiếu Nam kéo con trai mình qua một bên dặn dò, Hạ Tuấn Đạt nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ạ”

Quản gia, người giúp việc trong nhà đều là mới tuyển vào làm, nhưng vẫn dọn dẹp nhà cửa vô cùng ngăn nắp.

Bàn ăn hình chữ nhật dài mang phong cách của Âu châu, bày biện đầy các món ăn ngon.

Bé Sáu thích nhất là những trường hợp như thế này.

‘Vừa ngồi vào ghế của bàn ăn là hai mắt đã sáng lên long lanh.

Nếu như không phải là có Bé Tư túm Ì thẳng bé xuống, có lẽ là đã sớm lao đến ăn nhóp nhép, nhồm nhoàm rồi.

“Mời tất cả mọi người dùng đồ ăn, không cần phải khách sáo, hãy cứ coi như đây là nhà mình vậy!”

Hạ Hiếu Nam vừa mới nói xong, Bé Sáu đã không hề khách sáo bắt đầu ăn cơm.

Tay trái cầm một cái bánh chẻo pha lê, tay phải cầm một miếng thịt kho tàu, nhét đầy mồm, nhai nhồm nhoàm, nếu không phải chỉ có hai cái tay, cầm không được quá nhiều thứ, cậu bé thật sự là sẽ muốn ôm hết tất cả những món ngon ấy ăn hết vào bụng.

Không chỉ có mỗi Bé Sáu, năm đứa trẻ còn lại cũng ăn rất vui vẻ.

Hạ Hiếu Nam nhìn mấy đứa trẻ ăn uống ngon lành như thế, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm được phần nào.

Ông ta nhìn được ra, Thời Văn Nghĩa là một người vô cùng yêu thương trẻ con và cháu ngoại của mình, thế nên trong lòng của ông ta đã bắt đầu có một số tính toán.

Nếu như có thể dỗ dành cho lũ trẻ con này được vui vẻ thì cũng chẳng khác gì đã khiến cho dược sĩ Lạc Trần cảm thấy vui lòng, “Đây, đây, lũ trẻ con bây giờ đều là tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều thịt một tý, như thế mới cao lên được!”

Hạ Hiếu Nam cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cá đặt thẳng vào bát của Bé Lớn.

Bé Lớn ngước mắt lên nhìn, sắc mặt rất bình thải ‘Cảm ơn ạ”

Hạ Hiếu Nam ngớ người ra, nghĩ thầm trong lòng, thắng bé này còn nhỏ tuổi như vậy, thế mà chỉ căn đanh mặt lại thì ánh mắt chẳng khác gì người lớn cả. Thái độ lạnh nhạt, khí chất trong từng hành vi cử chỉ thực sự là bản thu nhỏ của Phong Thần Nam.

Thật là một gen di truyền đáng kính nể mà.

Một bên là gien di truyền lớn mạnh của nhà họ Phong, một bên lại còn là thừa kế gien di truyền của thần y nhà họ Thời, sáu đứa trẻ này, sau này khi lớn lên đều tuyệt đối không thể xem thường được.

Thời Ngọc Diệp phát hiện ra Hạ Hiếu Nam cứ nhìn chấm chẳm vào con trai mình, lo ngại vị hội trưởng này có ý gì với Bé Lớn, không cẩn thận nói gì đó mà đắc tội với thăng bé, thế nên chủ động mở miệng nói chuyện.

“Bé Lớn nhà chúng tôi rất ít khi chủ động nói cảm ơn với người khác đấy, chắc là thắng bé cũng rất thích bữa ăn ngày hôm nay, tôi thay mặt thăng bé cảm ơn hội trưởng một lần nữa”

“Ha ha ha, quả thật là một đứa bé có tính cách!”

Hạ Hiếu Nam thu ánh mắt nhìn Bé Lớn về, chuyển sự chú ý lên người của Thời Văn Nghĩa.

“Ông cụ Thời, hôm nay ông chấp ni xuất hiện trong bữa ăn này, quả thật là khiến tôi cảm thấy vinh hạnh lên gấp bội! Đầu bếp mà gia đình chúng tôi mời đến, trước đây từng làm ở nhà hàng Michelin ba sao đấy, các món ăn làm ra hương vị đều rất ngon, sau này ông có thời gian cũng có thể thường xuyên đến đây làm khách, gia đình chúng tôi vô cùng hoan nghênh ông.”

Thời Văn Nghĩa gật gù, lúc nghe nói đây là đầu bếp của nhà hàng Michelin ba sao, động tác cầm đũa gắp thức ăn của ông hơi khựng lại, ánh mắt thoáng qua một chút thất vọng.

“Hóa ra đây là đầu bếp của nhà hàng ba sao, thảo nào tôi cứ cảm thấy hương vị của mấy món ăn này như thiếu chút gì đó. Cái món thịt tháp bút này nếu như để cho Bé Tư làm ra, khẩu vị và hương vị nhất định sẽ còn ngon hơn nhiều”

Khóe miệng của Hạ Hiếu Nam liền co giật khẽ.

“Ông cụ Thời không thích ư? Vậy để tôi cho người đổi một món khác lên.”

“Không cần đâu, cứ để đó đi, ít nhất thì vẫn còn ăn được”

Cái giọng điệu này, nếu như là do người khác nói, sợ là Hạ Hiếu Nam đã lật tức lật mặt rồi.

Nhưng mà người ở trước mặt của ông ta bây giờ lại không phải người khác, mà đây là dược sĩ Lạc Trần.

Đây là dược sĩ hàng đầu cấp SSS có một không hai trên thế giới này, là nhân vật lớn mà toàn bộ hiệp hội đều coi như là báu vật vậy!

Đã là nhân vật lớn, thì chắc chắn là sẽ có phong cách và tự cao tự đại của một nhân vật lớn.

Tỏ vẻ cao ngạo cũng là điều hiển nhiên thôi!

“Ôi trời, thật là khiến cho ông cụ Thời thiệt thòi rồi, lần sau tôi nhất định sẽ đổi đầu bếp, lần sau tuyệt đối sẽ không tiếp đón ông thất lễ như thế này nữa!”

Trên bàn ăn, Bé Hai nhìn thấy bộ dạng tay sai của Hạ Hiếu Nam như thế, sớm đã đoán ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì, nhưng cũng chỉ có cách nhịn cười. Cho đến mọi khi không thể nhịn được cười như Bé Năm, phải véo vào đùi mấy lần mới có thể ném cảm giác bưồn cười ấy xuống được.

Thời Triết Minh thì lại chẳng cảm thấy có gì khác lạ, dẫu sao thì từ trước đến nay ba đi đâu cũng được mọi người cung kính và tôn trọng như thế.

Bình thường, Phong Thần Nam đều trở thành tiêu điểm chú ý trong mọi sự kiện lớn thì lần này hoàn toàn được coi là người tàng hình, thỉnh thoảng chỉ gắp thức ăn cho Thời Ngọc Diệp.

Thời Ngọc Diệp đưa mắt nhìn Bé Lớn, trong lòng có chút cảm giác bất an, thế nên kéo khế tay áo của Phong Thần Nam.

“Anh nói con trai cả của chúng ta có tức giận không? Vốn là em còn dự định công khai thân phận của Bé Lớn cho ông Hạ biết, kết quả là ông 1a lại vào trước làm chủ, đi nhận nhầm người..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.