Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 244




Chương 244: Gặp gỡ hội trưởng thần bí

Lưu Trọng Hoài thật sự không thể hiểu nổi Vì sao anh của ông ta lại năm lần bảy lượt muốn ông ta phải nịnh bợ nữ nhân này thật tốt?

Thời Ngọc Diệp cùng lắm chỉ là đứa con gái hiểu cổ trùng mà thôi.

Nếu như cô rộng rãi một tí, chịu chia sẻ cổ thuật với mọi người để cho các nhóm tỉnh anh trong giới y học cùng hưởng lợi, chỉ sợ vài năm sau cô cũng chẳng là gì cả.

Theo như Lưu Trọng Hoài hiện giờ thấy, sở dĩ Thời Ngọc Diệp không muốn chia sẻ và truyền thụ cổ thuật cho mọi người là vì lo sợ người khác sẽ thay thế vị trí của cô.

Loại người có tâm tính ích kỷ này căn bản không xứng làm bác sĩ.

“Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của mọi người, sở dĩ hôm nay chia sẻ chủ đề này, là vì hy vọng có thể nhắc nhở các nhóm tinh anh của giới y học nên bắt đầu coi trọng những mảng y học mà chúng ta chưa từng tiếp xúc qua. Đề xướng học tập, cống hiến phục vụ vì xã hội của nhân loại.

Lưu Mạnh Hoài đang căng cả não ra để giải thích cho mọi người, nhưng mà tựa hồ càng nói càng sai, dân đến sự bất mấn và thổn thức của những khán giả bên dưới sân khấu.

Lưu Trọng Hoài cuối cùng cũng không nhịn được giật lấy microphone vào tay mình.

“Tôi có thể cung cấp thân phận của vị cố sư này cho mọi người biết, mọi người nếu như có bất kì nghi ngờ gì cũng có thể hỏi thẳng cô ấy tại đây.

Nhưng mà tôi không dám đảm bảo cô ấy sẽ chịu trả lời tất cả những câu hỏi mà mọi người muốn biết”

Lưu Trọng Hoài nói xong lời này, đang muốn ở trước mặt mọi người chỉ ra thân phận của Thời Ngọc Diệp, nhưng mà Lưu Mạnh Hòa lúc này lại ném microphone trong tay ông ta đi, sau đó đánh một cái lên sau gáy của ông ta.

Bốp!

Lưu Trọng Hoài thình lình bị đánh một cái, cả người đều sững sờ cả ra Khán giả dưới sân khấu nhất thời nhốn nháo.

cả lên, toàn trường ồ lên, cùng nhau xem náo nhiệt.

Chỉ nghe thấy từng trận ong ong truyền ra từ cái mierophone bị ném trên đất, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người họ trên sân khấu.

“Anh, anh điên “Em mới điên đấy!”

Lưu Mạnh Hòa tức đến nỗi muốn đấm cho Lưu Trọng Hoài vài cái, nhưng mà thư kí trưởng An Vũ lúc này đang quan sát ở dưới sân khấu nhận thấy không thích hợp, đã sai nhân viên công tác lên sân khấu cản họ lại, đồng thời đưa hai người họ xuống sân khấu.

Tiếp đó thư kí trưởng An Vũ liền tự mình lên sân khấu để giải hòa “Hôm nạy chỉ là một buổi hội thảo chia sẻ về học thuật, hy vọng mọi người sẽ giao lưu hòa bình, chớ làm quá lên thành công kích thân nhân và thù hận cá nhân”

“Hội thảo nghiên cứu và thảo luận tạm thời dừng ở đây, sau khi nghỉ ngơi năm phút sẽ tiếp tục.”

Một trận khôi hài bất ngờ, nhanh như vậy liền kết thúc.

Thời Ngọc Diệp đối với tình huống vừa xảy ra cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lưu Mạnh Hòa và cô cũng không tính là quen thuộc, có thể nói chỉ là có duyên gặp mặt một lần, cô thật đúng là nghĩ không ra vì sao Lưu Mạnh Hòa lại vì cô mà không tiếc đánh em trai mình một trận trước mặt mọi người.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu nổi.

Hai vị đương sự sau khi bị đưa xuống sân khấu cũng không hiết đã đi đâu, rề rà không thấy trở về thính phòng Thời Ngọc Diệp biết, bọn họ đại khái là bị hội trưởng hiệp hội dược sĩ thần bí gọi qua nói chuyện rồi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, năm phút nghỉ ngơi chấm dứt, nửa sau của hội thảo nghiên cứu và thảo luận tiếp tục tiến hành nhưng mà anh em nhà họ Lưu như trước không có trở về nhập tòa.

Khi chỉ còn khoảng ba phần diễn thuyết nữa là đến lượt Thời Ngọc Diệp thì thư kí An Vũ bỗng nhiên đến tìm oô.

“Cô Hoäc, hội trưởng kêu tôi dẫn cô qua đó”

“Không phải nói là sau khi kết thúc hội thảo nghiên cứu và thảo luận mới đi gặp ông ta sao?”

“Thật có lỗi, đây là chủ ý vừa mới thay đổi của hội trưởng”

Thời Ngọc Diệp gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, theo cô ta rời khỏi hội trường.

Tô Cẩm Tú nheo mắt lại, sau khi phát hiện Thời Ngọc Diệp không có ngồi ở chỗ đó, đầu không chỉ không đau mà ngay cả tâm tình cũng sung sướng hẳn Người mà mình chướng mắt không có ở gần đây, cảm giác không khí cũng trở nên tươi mát “Cấm Tú, đợi thêm một giờ nữa cho đến khi cái vị dược sĩ cao cấp gần cuối chương trình đó lên sân khấu. Chúng ta chuẩn bị một chút, chú Lôi của cô sẽ dẫn chúng ta ra sau hậu trường thử vận may”

“Các cô sao? đã từng thấy qua bộ dạng của vị dược sĩ kia chưa?”

“Không, nhưng mà chú Lôi của cô nhận tin tức, những người diễn thuyết của ba phần cuối chương trình đều đã chuấn bị xong ở sau hậu trường cả rồi”

Tô Cẩm Tú nhất thời như được bơm đầy tỉnh thần “Được, chúng ta cùng đi đi”

Thời Ngọc Diệp được An Vũ dẫn đến một phòng nghỉ ở sau hậu trường.

Vân Mặc Tích và những vệ sĩ khác vốn dĩ đứng chờ ở xung quanh hội trường, thấy cô rời khỏi đây, đương nhiên cũng theo cô qua đó, bảo đảm an toàn cho cô.

Còn chưa đi vào phòng nghị, thư kí An Vũ đã xoay người lại nói với Thời Ngọc Diệp: “Cô Hoắc, vệ sĩ tạm thời không thể đi vào.”

Cô nhướng mày, còn chưa kịp nói, Vân Mặc.

Tích đã không vui mà mở miệng “Chúng tôi bắt buộc phải bảo vệ an toàn cho cô chủ mọi lúc mọi nơi”

Thư kí An Vũ cười tươi như hoa, thái độ chuyên nghiệp.

“Tôi có thể cam đoan với ngài, cô Hoắc ở bên trong sẽ không có bất kì nguy hiểm gì”

“Sự cam đoan của cô không đáng giá”

‘Vân Mặc Tích không cho cô ta chút mặt mũi nào, làm cho An Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì Lúc này, Thời Ngọc Diệp đành phải quay đầu lại, ánh mắt ra hiệu cho Vân Mặc Tích không cần kích động, “Một mình tôi đi vào là được rồi, các anh cứ chờ ở bên ngoài đi”

Nếu cô chủ đã tự mình mở miệng, Vân Mặc Tích cũng không có gì để phản bác, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời đứng chờ ở hành lang An Vũ lúc này mới gõ cửa phòng nghỉ.

Cốc cốc.

“Hội trưởng, cô Hoäc đến rồi”

“Mời cô ấy vào trong ngồi đi”

Thanh âm dặn dò của một ông lão truyền ra ‘từ bên trong, âm thanh vang dội, đan điền dồi dào, vừa nghe liền biết đây là một ông lão khỏe mạnh.

“Cô Hoắc, mời”

An Vũ dần Thời Ngọc Diệp đi vào.

Trong phòng nghỉ có môt ông lão mặc đường trang màu trắng đang ngồi ở giữa của ghế sôpha, bộ mặt hiền lành, hai tròng mắt sáng ngời hữu thần, sắc mặt thoạt nhìn thập phần sáng sủa khỏe mạnh.

Tuy rằng ông lão thoạt nhìn rất hòa thuận, nhưng từ khí tràng cường đại kia có thể nhìn ra được, ông ta không phải là một ông lão bình thường, không thể dễ dàng đắc tội Thời Ngọc Diệp dừng lại tầm mắt ở một bên của sô pha.

Hai người nam nhân ngồi ở chỗ đó lúc này chính là hai anh em nhà họ Lưu, đầu cúi xuống đất như học sinh tiểu học làm sai chuyện bị phạt vậy.

Khi cô nhìn thấy vết bầm tím sưng đỏ trên khuôn mặt của hai anh em bọn họ thì không khỏi sửng sốt vài giây, thiếu chút nữa không nhịn được cười “Cô Hoắc, ngồi bên này đi”

Ông lão cười cười chỉ vào chỗ sô pha đối diện hai anh em nhà họ Lưu ý bảo cô ngồi Cô lúc này mới đi qua đó ngồi xuống Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bị thương đó của hai anh em Lưu Trọng Hoài và Lưu Mạnh Hòa, Thời Ngọc Diệp có chút muốn cười, vì thế cô nhanh chóng thu liễm tầm mắt, nhìn về phía ông lão.

“Xin hỏi, hội trưởng ngài tìm tôi đến là có chuyện gì?

“Bọn họ nói, cô là vị bác sĩ lần trước phụ trách giải độc cố ở bệnh viện, chuyện này là thật à?”

“Đúng vậy, là tôi”

Thời Ngọc Diệp không tính toán giấu diếm, thẳng thản thừa nhận, nói.

“Nghe nói lần này cô Hoäc là thay dược sĩ Lạc Trần đến tham dự hội thảo nghiên cứu và thảo luận. Cho hỏi cô có mối quan hệ gì với dược sĩ Lạc Trần?”

Thời Ngọc Diệp thiếu chút nữa đã nói ba chữ “con trai tôi” ra khỏi miệng, Nhưng rồi sau khi suy nghĩ lại, cô thấy khiêm tốn một chút vẫn tương đối tốt hơn.

“Tôi là người thân.”

“Ð?” Ông lão nhất thời hiểu lầm ý của câu này, đầy mặt tươi cười gật đầu nói: “Không ngờ dược sĩ Lạc Trần vậy mà có thể nuôi dưỡng được đứa con gái tài giỏi như vậy, không tệ, không tệ”

Khóe miêng Thời Ngọc Diệp hơi hơi run rấy, ngắm lại vẫn nên từ bỏ chuyện đi giải thích.

Dù sao Bé Lớn cũng không quá muốn cho.

người khác biết tuổi thật và thân phận của nó, làm mẹ, cô chỉ đành giữ bí mật thay cho đứa con trai nói dối này.

Hội trưởng sau khi nói xong lời này, Lưu Mạnh Hòa với Lưu Trọng Hoài đều đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

Trong ánh mắt của hai người họ đều biểu lộ sự kinh ngạc cực kì Mà Lưu Trọng Hoài lại có cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.

Cái người phụ nữ mà bị ông ta nhận định là ích kỷ chỉ vì bản thân, vậy mà lại là con gái ruột của dược sĩ Lạc Trần chứng nhận cấp SSS vang danh lừng lẫy?

“Thảo nào, thảo nào… Người có thể hiểu được cổ thuật trên đời này chỉ còn sót lại đời sau của gia tộc Công Tôn. Cô Hoäc, có thể hay không nói cho tôi biết, cô có quan hệ gì với gia tộc Công Tôn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.