Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 240




Chương 240: Rốt cuộc ai mới là con trai ruột?

Trên gương mặt Thời Văn Nghĩa luôn treo nụ cười thân thiết, quả thực là một cảnh tượng khó gặp ‘Vào bữa tối, toàn bộ chủ đề xoay quanh Phong Thần Nam.

“Thần Nam à, việc làm ăn kinh doanh những năm gần đây của con vô cùng tốt, trong thời gian ngắn đã phát triển ra nước ngoài, xứng đáng là một thần đồng kinh doanh”

“Quá khen, ba vợ, nghe nói năm đó khi ba mở rộng kế hoạch sự nghiệp cũng chỉ cần thời gian ba năm”

“Haiz, đó là ta may mắn, gặp được nhiều quý nhân, bây giờ để ta tay trắng làm lại từ đầu, sợ rằng sẽ khó khăn”

“Ba vợ quá khiêm tốn rồi, trong giới kinh doanh ba vấn là người có tiếng tăm và uy danh”

“Đừng cứ gọi ba vợ, sau này con cứ giống như Ngọc Diệp gọi ta một tiếng ba đi”

Phong Thần Nam lanh trí gắp thức ăn cho ông ấy: “Dạ ba”

Ông ấy hài lòng gật đầu, ăn thức ăn Phong Thần Nam gắp cho.

Mọi người trên bàn ăn, nhìn thấy bức tranh quan hệ hòa hợp này của họ, căm cũng sắp rơi xuống đất.

Thời Minh Triết có một chút hoài nghi về cuộc đời. Ghi nhớ giây phút này.

Có phải Phong Thần Nam đã cho ba mình uống loại thuốc mê nào đó không?

Tại sao sau khi ra khỏi phòng làm việc, thái độ của ba đối với anh ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Ngay cả con trai ruột của ông ấy là anh ấy, cũng chưa bao giờ thấy ba mình hòa nhã dễ gần như vậy.

Nghĩ đến đây, trái tim Thời Minh Triết như nghẹn lại.

“Phong Thần Nam, vừa rồi trong phòng làm việc cậu cùng ba tôi nói chuyện lâu như vậy, rốt: cuộc là nói cái gì vậy?”

Phong Thần Nam bị đặt câu hỏi còn chưa lên tiếng trả lời, Thời Văn Nghĩa giận dữ trừng mắt.

“Câm miệng, cái thẳng bất hiếu này, ở đây có chỗ cho con nhiều chuyện sao?”

Thời Minh Triết: 2?

Anh ấy trở thành đứa con bất hiếu từ khi nào vậy?

Trong một câu nói, thành công khiến Thời Minh Triết tự nhục luôn Bỏ đi, yên lặng ăn cơm thôi.

Không dám hỏi gì nữa, cũng không muốn hỏi gì nữa Lúc này, đám trẻ đang yên lặng quan sát người lớn nói chuyện, trong lòng cảm thấy đặc biệt kỳ lạ Thời Ngọc Diệp dường như không ngạc nhiên chút nào.

Sau bữa ăn, mọi người đều nghĩ về nó.

Mười giờ tối, Thời Ngọc Diệp chủ động đề nghị Thời Văn Nghĩa ở lại “Ba, hay là đêm nay ba ở lại đây đi? Con sẽ bảo bọn nhỏ dọn phòng cho ba ngủ”

“Ai, không cần đâu. Tối nay ba sẽ ở trong khách sạn với thắng nhóc thối Thời Minh Triết kia, vì vậy sẽ không làm phiền gia đình tám người các con đâu.”

Trong lòng thằng nhóc thối Thời Minh Triết đủ loại cảm xúc.

Có lẽ anh ấy mới là con trai được nhặt về.

Thời Ngọc Diệp tiễn ba và anh trai của mình ra cửa, không khí trong nhà lập tức khôi phục trở lại bình thường.

Đám trẻ không ngăn nổi sự tò mò của chúng.

“Ba, vừa nấy ba nói chuyện gì với ông ngoại thế? Tại sao thái độ của ông ấy đối với ba lại thay đổi nhiều như vậy?”

Bé Năm chộp lấy Phong Thần Nam nhiều chuyện.

Mọi người ngồi trên ghế sô pha vây quanh anh, rửa tai lắng nghe.

“Thật ra cũng không làm cái gì cả, chỉ là cho ông ấy xem một ít tài liệu”

“Tài liệu gì?”

“A, có lẽ đó là những thứ mà ông ấy không muốn để cho người khác biết.”

“Ba đang uy hiếp ông ngoại à?”

“Không đến nỗi uy hiếp.”

Nụ cười nơi khóe miệng Phong Thần Nam càng sâu.

“Doanh nhân, thích nhất nhìn thấy cục diện đôi bên cùng có lợi, ba chỉ cho ông ấy cơ hội lựa chọn, đương nhiên ông ấy sẽ chọn cùng ba chung sống hòa bình rồi”

Nghe xong những lời này, đám trẻ không khỏi hít sâu một hơi Bọn họ đương nhiên biết rõ nhất tính khí của ông ngoại.

Từ trước đến giờ chỉ có ông ngoại uy hiếp người khác, không ai có thể làm ông ấy ngoan ngoãn phục tùng, nhưng mà hôm nay ông ấy vậy mà lại thua ở trong tay ba.

Điều này khiến cho từ tận đáy lòng đám trẻ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Phong Thần Nam.

“Ba, bọn con sùng bái ba chết mất!”

Thời Minh Triết đưa Thời Văn Nghĩa rời khỏi khu biệt thự Hải Lâm, lên xe, cuối cùng anh ấy cũng không thể nào nhịn được nữa tự mình hỏi ba.

“Ba, vừa nấy Phong Thần Nam đã nói gì với ba thế?

Khóe miệng Thời Minh Triết giật giật, một tia ám quang không tự nhiên lóe lên trong mắt ông ấy “Đương nhiên là nói chuyện phiếm rồi, nếu không thì sao?”

“Nói chuyện phiếm? Không phải ba vô cùng không hài lòng về cậu ta sao? Cậu ta rốt cuộc nói cái gì với ba mà khiến thái độ của ba hoàn toàn thay đối vậy?”

‘Vừa nhắc đến câu hỏi này, trong lòng Thời Văn Nghĩa cảm thấy tức giận Phong Thần Nam chết tiệt, Ông ấy tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua một người nào không biết xấu hố như vậy.

Mấu chốt là, Phong Thần Nam rốt cuộc đã tìm ra lịch sử đen tối thời trẻ của mình ở đâu?

Thật sự là mất mặt mà!

Cáo già! Quay đầu, ông ấy nhất định phải tìm cách tách người đàn ông này ra khỏi Ngọc Diệp!

“Ba?”

Thấy ba mình im lặng, Thời Minh Triết gọi ông ấy một tiếng, nhưng mà lại đổi lấy sự phẫn nộ của ba mình.

“Im đi, còn hỏi nữa ba đánh chết con”

Chuyện đó không thế nào nói ra sao? Ông ấy không muốn đối mặt.

Tâm trạng của Thời Minh Triết đã không thể nào dùng từ chấn động để hình dung Phong Thần Nam rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, để cho ba mình bảo vệ cậu ta như vậy, thậm chí ngay cả anh ấy con ruột của ông cũng không sánh bằng?

Ai Có vẻ như anh ấy thực sự không phải là con ruột.

Trong lòng Thời Văn Nghĩa tức thì vẫn tức, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ về chuyện Phong.

Thần Nam đã đề cập với ông ấy.

“Minh Triết”

“Sao vậy ba?”

“Khi nào thì con trở về nước Mỹ?”

“Vài ngày nữa, có chuyện gì sao?”

“Con thay ba đi điều tra một người”

Đây là lần đầu tiên được ba yêu cầu làm loại chuyện này, trong lòng anh ấy hơi sốc.

“Aig?”

Thời Văn Nghĩa nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp lại.

“Một người tên đàn ông tên là Cơ Tưởng Thừ: Mấy ngày sau, ngày nào Thời Văn Nghĩa cũng chạy đến khu biệt thự Hải Lâm.

Mọi người đều cho rằng ông với Phong Thần Nam chỉ là đang diễn trò, sẽ sớm lộ tẩy.

Tuy nhiên, sự thật năm ngoài dự đoán của mọi người Mối quan hệ của Phong Thần Nam và Thời ‘Văn Nghĩa thậm chí còn thân thiết hơn cả con trai ruột của Thời Minh Triết.

Từ đánh cờ đến xem TV và ăn hạt dưa, rồi nói đủ thứ chuyện trời nam đất bắc.

Dường như họ mới là ba con ruột thịt.

Điều này không thể nghi ngờ gì nữa khiến sáu đứa trẻ được mở rộng tầm mắt, hãng ngày chúng đều tổ chức những cuộc nghiên thảo luận xem ba dùng cách gì mà hàng phục ông ngoại.

Không có kết quả.

Đám trẻ dứt khoát chạy đến hỏi ông ngoại.

‘Võn định nhiều chuyện, nhưng kết quả lại hứng chịu cơn giận dữ lên đầu mình “Đám nhóc con các cháu, mỗi ngày đều ở nhà nhàn rỗi nhiều chuyện, sao không đi đọc sách?

Phong Thần Nam không thu xếp cho các cháu đi học sao?”

“Chúng cháu chưa đăng ký hộ khẩu, trường học không cho phép nhập học.”

“Đây không phải là chuyện có thể làm trong ngày một ngày hai sao?”

“chúng cháu nhiều việc quá, gần đây trị an không được tốt lắm, ra ngoài nguy hiểm, cho nên tạm thời không định đi học:”

“Còn nhỏ không lo đi học, còn ra thể thống gì? Các cháu tưởng chỉ số thông minh cao có thể bỏ qua chín năm giáo dục bắt buộc sao?”

Nhìn vẻ trầm xuống của ông ngoại, trong lòng đám trẻ lộp bộp một tiếng.

Xong rồi.

Ông ngoại lại sắp bắt chúng đi học.

Nhớ mang máng rằng lần trước khi ông ngoại ném chúng ra đảo để huấn luyện, ông ấy cũng đã nói điều này.

“Các cháu bây giờ đang đến tuổi đi học rồi, không thể ở nhà suốt ngày được, sau này lớn lên còn phải kiếm tiền nuôi ba nuôi mẹ. Ngày mai ta sẽ đưa các cháu đến trường học gần đây báo danh, dù thế nào, các cháu cũng phải đến trường”“

Đám trẻ: khóc Giờ chơi ngu.

Chung quy điều gì đến sẽ phải đến.

Ngày hôm sau.

Vẻ mặt sáu đứa trẻ đau khổ bị đưa đến một trường mẫu giáo gần khu biệt thự để báo danh Trước đây Thời Ngọc Diệp đã nghĩ đến việc sắp xếp cho các con trai đến trường học, nhưng lại lo lắng Cơ Tưởng Thừa sẽ tìm cơ hội ra tay với đám trẻ, không thể làm gì khác hơn là dừng suy nghĩ này lại Bây giờ Thời Văn Nghĩa đến đây, đám trẻ đi học hay không, không thể do mình tự quyết định được nữa.

Dù đã khai giảng khá lâu nhưng trường mầm non vẫn chào đón sự xuất hiện của bào thai sinh sáu.

Vì vậy, đám trẻ cuối cùng đã bất đầu những ngày đến trường mẫu giáo nhàm chán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.