Mandarin Của Tôi

Chương 34




Type: Alex Pooh

Khi đó, trường tiểu học của hai người ở gần nhà, học sinh đều là mấy đứa trẻ trong khu. Sau giờ tan học, Kiểm Biên Lâm hay cùng Sơ Kiến về nhà. Ban đầu, anh cũng cảm thấy phiền, vì ở lứa tuổi đó, ai còn thích chơi cùng với bọn con gái nữa chứ, bên này đều là mấy đứa con trai ồn ào cả. Sau này, anh đã quen dần với việc dẫn theo cái đuôi này rồi.

Sơ Kiến nói chuyện với anh, anh cảm thấy phiền. Sơ Kiến nói chuyện với người khác, anh càng thấy phiền hơn.

Lên cấp hai, họ không còn học chung một lớp. Ban đầu, hai người không tan học cùng nhau. Sau này, mẹ Sơ Kiến khéo léo nói với anh rằng có học sinh ngoài trường theo đuổi Sơ Kiến, bảo Kiểm Biên Lâm đi học hay tan học đều phải chờ cô, Kiểm Biên Lâm đã đồng ý.

Bắt đầu từ khi nào thì đổi khác nhỉ?

Trong ấn tượng của anh, đường ranh giới rõ ràng nhất là lần học thể dục. Lớp A9 đổi tiết, hai lớp họ học chung bị sắp xếp cho thi chạy 800 mét và 1000 mét. Sơ Kiến chạy xong, đầu ướt đẫm mồ hôi, liền lén mua que kem hồ lô đá rồi trốn ở góc sân thể dục ăn. Kiểm Biên Lâm mới vừa chạy xong 1000 mét, tay áo đồng phục xắn lên cao, đi ngang qua cô rồi quay trở lại. Anh định hỏi cô mới vừa chạy xong cự ly dài như thế, cả người đầm đìa mồ hôi mà ăn cái này không sợ bị bệnh sao. Thế nhưng, Sơ Kiến đã đưa tay nắm lấy cổ tay anh kéo qua, bẻ que kem thành hai nửa, cúi đầu so sánh xem bên nào lớn bên nào bé rồi giúi nửa đoạn mình đã ăn vài miếng cho anh: “Không được chê thứ em đã ăn rồi đâu đấy!”.

Lòng bàn tay nóng hổi và thứ đồ lạnh buốt đan xen in hằn dấu vết lên da anh.

Bên tóc mái của Sơ Kiến vẫn còn chảy mồ hôi, cô nhìn anh đấy cảnh giác: “Anh đừng hòng cướp của em, em mua đấy, đương nhiên là anh phải ăn phần bé rồi”.

Đôi mắt vô cùng đáng yêu của cô như muốn nói “Em không muốn cho anh ăn, nhưng nể tình bạn bè nhiều năm của chúng ta nên cho anh ăn đấy”.

Sau đó, anh bắt đầu cố ý tạo cơ hội để hai người ở chung, thậm chí còn đích thân xới cơm cho cô trong phòng bếp mỗi khi hai nhà ăn cơm chung, mỗi lần đều im lặng cướp việc sắp bát đũa và dọn thức ăn nữa. Dần dà, trong trường đồn thổi hai người họ yêu sớm.

Buổi chiều nọ, Sơ Kiến đang xem ti vi ở nhà anh, ôm gối ngồi tựa vào sô pha. Anh dựa vào cô và ngồi xuống, nắp lon bị nắm trong tay đến mức lõm vào, âm thầm hít sâu, định làm gì đó, gọi tên cô mà giọng trở nên mông lung như bị bao phủ bởi hơi nước: “Sơ Kiến!”.

Cô không ngừng chuyển kênh, buồn ngủ đến nỗi nghiêng người đi, gối đầu lên đùi anh: “Kiểm Biên Lâm, em mệt quá rồi, em ngủ một lát đây. Nếu anh thật sự rảnh rỗi thì làm giúp em bài tập toán đi…”

Sơ Kiến hoàn toàn không biết rằng ở góc độ này, anh đã thấy được gì dưới cổ áo. Anh không cử động vì sợ làm phiền đến cô, cũng không dám nhìn nhiều mà chỉ dán mắt vào ti vi. Trên màn hình, Kim Giác Đại Vườn đang cười ha ha chế giễu Tôn Ngộ Không, chẳng khác nào cũng đang cười nhạo anh… Không nhìn không có nghĩa là trong đầu không nghĩ, những ý nghĩ hỗn loạn nhanh chóng lướt qua đầu óc Kiểm Biên Lâm.

Thuở ấy, anh còn chưa tiếp xúc với bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện người lớn và tình yêu mà chỉ muốn gần gũi và thân thiết với cô thôi. Thật kì lạ, anh muốn gần gũi với tất cả mọi thứ thuộc về Sơ Kiến. Có khi nửa đêm choàng tỉnh, anh đã hồi tưởng lại cảm giác tiếp xúc thân thể quái lạ trong giấc mộng, nghĩ đến làn môi cô, khuôn mặt cô và cả cơ thể cô, nhưng lại cảm thấy thật xấu xa.

Mãi đến khi tất cả quay trở về vị trí ban đầu.

Trong buổi hoàng hôn xưa cũ ấy, nơi lối hành lang nhá nhem ánh sáng, anh xách cặp của hai người, cúi đầu khóa xe lại, nghe thấy cô nói không thích mình mà bỗng dâng lên một cảm giác không sao diễn tả nổi. Hôm ấy, anh làm bài tập đến nửa đêm, phải dằn lại nỗi kích động muốn sang nhà đối diện tìm cô. Gần nửa tháng sau, đột nhiên hơn hai giờ sáng, anh bước ra khỏi cửa như bị lên cơn động kinh, ngồi dưới lầu nhìn đăm đăm vào cửa sổ phòng ngủ của Sơ Kiến, ngơ ngẩn cả đêm, còn gặp phải trận tuyết rơi hiếm hoi. Kết quả là Kiểm Biên Lâm bị sốt, đành phải nói dối là đến tiệm, Internet suốt đêm, bị ba mắng một trận rồi viết đơn xin phép nghỉ đưa đến nhà cô.

Trong lòng ngột ngạt, nhưng khi thấy cô ngáp dài ngáp ngắn lê dép đi ra, ngơ ngác nhìn mình thì anh lại mềm lòng, vẫn dặn dò vài câu rằng trời đổ tuyết đường trơn, đừng tự mình đạp xe.

Sau đó, anh luôn né tránh cô.

Đến lúc lớp Chín, chính vài dịp hai nhà cùng đi chơi, anh như bị trúng tà. Khi qua nhà, công sức tránh né cả năm bỗng nhiên thành hoài phí, thân tàu khé lắc lư cùng không gian xung quanh chật chội và ồn ào như đang thúc giục anh cúi đầu hôn cô.

Hôm đó vừa đến nơi, anh thật sự đã đến tiệm Internet và chơi game với người lạ. Anh không thường chơi nhưng lên tay rất nhanh, lê la suốt vài tiếng thì quỷ thần xui khiến thế nào lại lên mạng tìm kiếm vài thứ để xem. Giấc mơ kỳ lạ hơn một năm trước bỗng hóa thành hình ảnh chân thật. Trong số bọn con trai có vài đứa từng trao đổi mấy chuyện này, anh nghe cũng nhiều nên biết được bảy, tám phần, nhưng xem cảnh mãnh liệt như thế lại là chuyện khác. Cả màn hình đều là… Anh tắt đi, tiếp tục mở cửa sổ trò chơi ra, sợ xem nhiều cảnh đó sẽ khiến trong mơ sẽ càng trở nên chân thật. Tất cả đều là cô càng khiến anh không chịu nổi.

Càng lớn lên, anh thoắt cái từ dáng người một mét bảy khi mới lên trung học đã thành một mét tám mấy, thu hút bao anh nhìn trong trường. Khi ấy, trong khối cũng có nhiều bạn thành đôi, anh thường nghe người ta nói đến Sơ Kiến lớp A9, Sơ Kiếm lớp A9, nghe đến mức thấp thỏm bất an. Bài vở nặng nề thời trung học trái lại thích hợp với anh, điểm số đứng nhất sẽ khiến anh có thể tạm thời chôn chặt suy nghĩ về cô sâu tận đáy lòng trong phần lớn thời gian của mình.

Vào dịp đón Tết năm lớp Mười một, ba Sơ Kiến lần đầu say rượu nói đùa, bảo Kiểm Biên Lâm cố gắng sau này cưới Sơ Kiến về, ai bảo thành tích của cô tệ quá! Anh nghe thấy nhưng không lên tiếng, người lớn cười giỡn, Sơ Kiến chỉ mải xem tiết mục giao thừa không để tâm hay nói đúng hơn là cố tình không để ý.

Anh từ từ nhấp ly rượu, uống không ít rượu trắng. Lòng thầm nhủ với ba Sơ Kiến: Chắc chắn phải vậy.

Đến mùa đông năm lớp Mười hai, trời cũng đổ tuyết, anh nghĩ sao lại khéo thế này, lúc cấp hai thất tình ngồi dưới lầu, tuyết cũng rơi đầy người. Tối nay, lẽ nào có điềm tốt gì đấy cũng nên. Đáng tiếc là điềm tốt không thấy đâu, nhưng lại được một đòn cảnh tỉnh.

Anh vẫn mãi lừa mình dối người rằng Sơ Kiến chẳng qua vẫn chưa biết yêu là gì, nói không chừng cãi nhau một trận xong chỉ cần dỗ dành là được, nhưng không ngờ chớp mắt cô đã trở thành bạn gái người khác. Anh như người say bước sang năm mới trong cơn mộng mị, ba ngày sau xốc lại tinh thần đi tìm nam sinh kia. Mang theo nỗi bực dọc không hề suy nghĩ, cứ thế ngăn cậu ta lại ngay bãi gửi xe vào giờ tan học đông người qua lại nhất rồi hỏi cậu ta: “Cậu có thể đối xử tốt với cô ấy không? Có thể cưới cô ấy không? Nếu không làm được thì đừng hòng chạm đến một cái móng tay của cô ấy”.

Đám con trai mười bảy, mười tám tuổi đã hiểu rõ chuyện gì đâu, cái gì cũng tò mò muốn nếm trải nên thân thể tự nhiên cũng có ý muốn gần gũi. Anh sợ Sơ Kiến thiệt thòi, nghĩ đến chuyện cô sẽ bị người ta lợi dụng liền không chịu được. Thế là anh không hề có lập trường mà cứ buộc bạn trai người ta hứa hẹn một chuyện như thế.

Là con trai khi nóng máu lên đều sẽ ầm ĩ, nhưng dám ra tay đánh nhau lại rất ít. Kiểm Biên Lâm cũng không muốn động tay động chân, mãi đến khi đối phương nói thẳng thừng: “Tôi và bạn gái tôi làm gì phải báo cáo với cậu à? Mới lớp Mười hai mà cậu đã nói về đám cưới. Kiểm Biên Lâm, cậu điên rồi chắc?”.

Anh nhận định đối phương chỉ muốn lợi dụng mà không muốn chịu trách nhiệm, thế là vung tay đấm người ta, đối phương cũng nhanh chóng đánh trả. Kiểm Biên Lâm có ưu thế cao lớn, lại thường xuyên chơi bóng rổ nên dễ dàng chiếm thế thượng phong, ra tay đánh cậu ta khá nặng. Con trai ở lứa tuổi đó đánh nhau cũng là chuyện bình thường, hai người đều nóng nảy, không có kinh nghiệm và cũng không kiêng dè gì, cứ thể ẩu đả ngay tại trường học, công khai xem thường nội quy như thế rõ ràng là tự tìm đường chết.

Hôm ấy, Sơ Kiến xông đến xối cho anh một chậu nước lạnh đã hoàn toàn khiến anh tỉnh táo. Kiểm Biên Lâm biết mình đã phạm phải sai lầm lớn, hận không thể đánh chết bản thân.

Đến khi tốt nghiệp trung học, anh nghe tin cô nhận được giấy báo nhập học ở Hải Nam. Anh thi đậu đại học đến Bắc Kinh nhưng không hề cảm thấy vui sướng chút nào khi được giải thoát khỏi đời cấp ba, chỉ ngồi đờ đẫn bên cửa sổ suốt cả đêm dài.

Sơ Kiến…

***

Bóng dáng cao lớn của Kiểm Biên Lâm đi ngang qua Sơ Kiến, đến thẳng nhà vệ sinh, mở vòi nước rồi vốc nước lạnh lên mặt. Rửa ráy xong xuôi, anh mới lấy bàn chải ra bắt đầu đánh răng.

Sơ Kiến chỉ liếc nhìn dáng vẻ khom người rửa mặt ấy đã cảm thấy tâm hồn xao động.

Đồng Phi lại gửi tin nhắn Wechat đến: Mình không hiểu nổi sao trước đây sao cậu lại không thích anh ấy nhỉ?

Sơ Kiến yên lặng, suy nghĩ chốc lát rồi trả lời hai chữ: Mình mù.

Anh sợ khăn lông hơn mười ngày không dùng đã bẩn, nên rút mấy tờ khăn giấy ra lau khô nước trên mặt và tay, nhìn Sơ Kiến mặt đỏ bừng bừng đang cầm điện thoại đứng đó mà không biết nghĩ gì.

Anh cúi người, đứng trước mặt cô theo tư chế Squat *: “Còn đang chờ em đấy!”.

*: Một động tác quen thuộc trong tập thể hình.

Cô: “Hả? Chờ gì cơ?”.

Anh: “Gọi anh”.

Cô: “Kiểm Biên Lâm, anh là ngôi sao đấy, nguyện vọng không thể cao xa hơn chút sao?’.

Anh lặng thinh.

Nhìn gương mặt anh gần như trong gang tấc, cô muốn trốn cũng không được, ngượng ngùng hồi lâu mới kéo chiếc gối ôm trên sô pha đến, vùi mặt vào, chậm chạp gọi hai tiếng: “Ông xã!”.

Kiểm Biên Lâm khẽ khàng đáp lời, vẫn chưa thỏa mãn: “Gọi thêm lần nữa đi”.

Chiếc gối ôm đánh mạnh vào vai anh: “Ăn cơm thôi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.