Mẫn Như Trở Lại

Chương 5: Chuyển nhà




Thủ tục cho thuê nhà đã hoàn tất, hôm nay ba người sẽ dọn đến thành phố D. Hai đứa trẻ này đang im lặng và nghe lời cô. Sau đêm hôm đó, cuộc trò chuyện của ba người kết thúc, cô lại phải đóng vai ác, hai đứa liền ngoảnh mặt xem cô như người lạ.

Thời gian này cô liên tục thay đổi, xáo trộn cuộc sống của hai đứa, bắt buộc hai đứa làm theo ý mình. Nó đã tụ thêm một bức tường lớn ngăn cách nữa giữa mẹ con cô.

Mẫn Như không nghĩ mối quan hệ của bọn họ vừa cái thiện thì lại lần nữa đổ bể. Đoạn đường của ba người, quá dài đi rất có nhiều thử thách. Nhật ký của Mẫn Như có ghi lại ước mơ sẽ có 1 ngôi nhà nhỏ, với hai đứa trẻ, chồng cô ấy – Tiêu Chính Uy. Nhưng cô chỉ có thể hoàn thành được hai việc là ngôi nhà nhỏ, với hai đứa trẻ, còn Tiêu Chính Uy cô đang phẫn nộ anh ta đây.

--- ------ ----

-Anh đem bản thảo này photo nhiều bản, nộp gắp cho tôi!

Tiêu Chính Uy đóng tập bản thảo, đưa cho nhân viên, lạnh lùng nhìn anh ta. Anh là người đàn ông kim cương của Thành phố A, khi còn đi học Chính Uy đã nổi tiếng với vẻ đẹp cao ngạo, cuồng dã của một thanh niên mới lớn, làm bao nhiêu cô gái đã đổ gục vì anh.

Hiện tại vẻ đẹp cao ngạo, cuồng dã càng thuần phục hơn khi có khí chất lạnh lùng, ngạo nghễ của anh. Tập đoàn Tiêu Chính ở trong tay anh, từ thành phố A đã lan đến các thành phố khác, hơn nữa mở rộng ở nhiều quốc gia.

Anh bỏ áo vest trên ghế, rót rượu vào ly, đưa người hướng ra cửa sổ, tay lắc nhẹ ly rượu, rồi nhúp một ngụm. Anh có bạn thân, gia đình, tất cả đều hoàn hảo

Thế nhưng sự hoàn hảo này đột nhiên bị phá vỡ....

Một ngày kia, Mẫn Như say rượu chạy đến nhà anh, cô ấy ngồi tâm sự, đã yêu một người đàn ông. Anh ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất, mà cô ấy từng biết, không biết từ lúc nào trong trái tim cô đã có tình cảm rất đặc biệt dành cho anh ấy.

Anh vui vẻ tâm sự với cô, và đùa rằng người đàn ông ấy thật may mắn.... Và khi Mẫn Như bảo yêu anh, con người anh trở nên hóa đá. Anh bị sốc, rất sốc vì điều đó. Cô cũng biết rằng trong trái tim anh chỉ có mình Mẫn Nhu – chị gái của Mẫn Như mà thôi.

Gia đình Ngô – Tiêu làm ăn qua lại nhiều đời trước, nên tình cảm của họ rất bền chặt. Lũ trẻ của hai gia đình cũng như anh em ruột thịt.

Dì Ngô sinh được ba người con, hai gái là Mẫn Nhu, Mẫn Như, và một trai là Mẫn Nguyên. Mẹ anh sinh hai người con trai là Tiêu Chính Hạo, Tiêu Chính Uy, bà mong muốn có con gái, ông trời ban tặng bà hai đứa con trai.

Nhà họ Ngô lại có hai vị công chúa, mẹ anh xem Mẫn Nhu, Mẫn Như như hai người con gái của mình, vô cùng cưng chiều, yêu thương. Đặc biệt là Mẫn Như, con bé bị mọi người đùa rằng là con gái của mẹ anh, nhìn cô bà lại nhớ hồi trẻ. Từ đó bà còn cưng Mẫn Như hơn vàng hơn ngọc. Anh vì thế mà xem cô như em gái ruột của mình.

Đến năm mười bảy tuổi, trái tim anh lần đầu rung động với chị cô là Mẫn Nhu. Một người con gái có vẻ đẹp kiêu kỳ, cuốn hút nhưng ngược lại tính cách rất dịu dàng, mạnh mẽ. Anh rất khó khi phải nói mình yêu cô, sau bao năm là bạn bè, là anh em.

Tình yêu của hai người bọn họ đi đến đâu là gian nan, là trắc trở đến đó. Mẫn Như là người gây ra tất cả tai họa này. Lợi dụng tình cảm của mẹ anh, của anh, của chị gái và mọi người, Mẫn Như sắp đặt ra một cái bẫy vô cùng hoàn hảo. Ngay cả anh còn không tin được ẩn sau vẻ đẹp lương thiện, thiên thần là một con người đố kỵ, ích kỷ, chua ngoa....

Có một sự thật mà mọi người không biết, lúc mọi người bỏ lại Mẫn Như ngoài xã hội, cô đã mang thai, ngày hạ sanh của cô, bác sĩ lại tìm đến anh. Ông ấy báo Mẫn Như có thể đi bất cứ lúc nào cùng với đứa bé còn lại trong bụng, cô ấy mang thai đôi, đứa trẻ đầu tiên ra đời, nhưng đứa thứ hai lại không thuận lợi.

Mẫn Như bị băng huyết, dây rốn quấn ở cổ em bé, cực kỳ nguy hiểm.

Chạy xe vào bệnh viện, cô thật sự đang sinh con trong đó, hoàn cảnh thì rất nguy cấp. Chính Uy là người trong phòng sinh với Mẫn Như hôm đó lấy tư cách là hộ tá, hơn năm tiếng trôi qua, các bác sĩ đã rất cố gắng mới lấy em bé còn lại trong bụng của cô.....

Ít ra Mẫn Như còn tình người khi giữ lại giọt máu của mình. Các con không được sự yêu thương của người cha, là anh sai, đến làm một tờ xét nghiệm máu mủ anh cũng không đành. Hai thiên thần hôm đó cho anh hiểu ý nghĩa của một người cha, bản năng người cha trỗi dậy trong anh. Anh không muốn biết ai là cha của đứa nhỏ kia, hy vọng một ngày nào đó rồi sẽ được phơi bày.....

Nhà họ Ngô cũng chuyển khoản vào cho Mẫn Như, nhưng tính cách của cô trước kia. Tiền như là rác, cô chỉ cần vung tay là tốn cỡ chục triệu, nuôi ba mẹ con không đủ. Anh đảm bảo điều này. Hằng tháng, lấy danh nghĩa nhà họ Ngô, anh luôn chuyển khoản thêm đều đặn cho ba mẹ con họ, anh còn bỏ một khoản lớn cử vệ sĩ cho hai đứa trẻ này. Chỉ là không ai biết những việc anh làm.

Uống thêm một ngụm nữa, Chính Uy đặt cái ly trên bàn, lấy áo vest khoác lên người, bước ra khỏi phòng

--- ---------

Thành phố D,

Ba mẹ con họ, bắt chuyến bay nhanh nhất có thể đưa họ đi, cônhờ chị Hà mua vé may bay trên danh nghĩa để bọn họ có thể rời đi an toàn.

Mẫn Như liên lạc với người môi giới bên công ty chị Hà, dẫn ba mẹ con đến nơi cô đã đặt mua.

Kéo đồ đạc vào trong nhà, cô mở túi đưa người môi giới một ít tiền

-Cảm ơn anh, đã giúp đỡ chúng tôi!!

-Hai bảo bối, một đứa một phòng các con mau xem xem!!

Cô vui vẻ, thoát khỏi nơi nguy hiểm, mà quên rằng giữa ba người còn nhiều uẩn khúc. Hai đứa con không thèm nhìn mặt cô, chúng oán giận trừng mắt với người mẹ này. Mẫn Như cười khổ :

-Được rồi!! Không khí trong nhà u ám mẹ sẽ mở cửa sổ cho thoát. Hai đứa chọn phòng đi. Sau đó ăn trưa

-Tại sao, lại di chuyển về nơi này. Ở kia không tốt hay sao ….

Con trai bảo bối nhìn cô, giọng có vẻ uất ức. Con gái bảo bối thì vẫn bình tĩnh, không gợn một tí sóng trên đôi mắt.

-Nơi này mẹ thấy thích hợp cho chúng ta, nhất là các con.

-Anh hai, chúng ta đã đến đây rồi, vào chọn một cái phòng, chuyện Dì Ngô mẹ tự biết!!

-Bối Bối, chúng ta đã thống nhất với nhau khi tới đây sẽ go…

Lạc Lạc đang mở miệng nói, Bối Bối ở bên kia chạy qua bịt miệng anh trai của mình. Lạc Lạc muốn chết sao, cư nhiện nói ra để chết cả hai a!!!

Hành động kỳ lạ, hoảng hốt của Bối Bối, làm dấy lên sự lo lắng của cô. Hai đứa này im lặng từ hôm đó đến giờ, chả lẽ đã có tính toán gì trước

- Hai đứa có chuyện gì dấu mẹ phải không?? Đã có tính toán trong đầu??

Lạc Lạc tinh ý, hiểu sơ sót qua lời nói của mình. Cậu bé đánh trống lảng:

-Mẹ, con đói bụng quá. Người có thể đi mua thức ăn về không???

-Được rồi, hai đứa có lẽ đã đói, mẹ cũng thế. Để mẹ chạy xuống dưới xem.

Mẫn Như ban đầu còn nghi ngờ, nhưng lời nói của Lạc Lạc đánh thức dòng suy nghĩ của cô. Từ hôm đó cô kiểm soát hai đứa rất chặt, mà có tối nay cô sẽ nói chuyện với hai đứa nhiều khi sẽ lòi ra chuyện dấu cô. Lạc Lạc than vãn nói bụng, cô cũng tin là thật, bỏ vali lại dặn dò vài câu đi ra ngoài mua thức ăn.

Lừa được Mẫn Như ra ngoài, Bối Bối lục tung cái vali của con bé.

-Lạc Lạc, anh để điện thoại ở chỗ nào???

-Anh để bên kia, ngăn cuối cùng đó.

-Đâu, em vẫn không tìm được.

-Đi ra, anh tìm được thì em chết chắc

Hai đứa trẻ mày mò cái vali tìm điện thoại. Mẫn Như đâu ngờ rằng, hai đứa con mình đã có dự định gọi cho người cầu cứu. Trong một lần sơ sót, cô không chú ý hai đứa trẻ, thì bọn chúng đã nghĩ ra kế hoạch này.

-A! Tìm thấy rồi. Cứ tưởng rớt rồi chứ

-Bấm số nhanh lên, dì Ngô về thì chết chắc

Trong khi đó, Mẫn Như quay lại, cô vừa đến, không biết đường đi ở đây. Bọn nhóc còn ở nhà, cô sợ sẽ vướng rắc rối. Đi đến cầu thang, cô nghe tiếng la của Lạc Lạc

-Hai đứa xảy ra chuyện gì???

Điện thoại vừa có dấu hiệu bắt máy thì Mẫn Như bước vào…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.