Mạn Mạn Quyến Rũ - A Ô Loạn

Chương 39




Ôn Mạn biết ngay ôm cô ngủ không chỉ đơn giản là chỉ thành thật ôm cô ngủ mà. Người đàn ông này nói với cô anh chỉ cọ cọ thôi, không đi vào đâu. Không đi vào mới có quỷ ấy.

Chu Khải vừa mới tiến vào ổ chăn, cơ thể nóng rực đã dán lại rồi. Từ lúc Chu Khải tới nhà cô, chỉ cần anh vào chăn cô ngủ, thảm điện cũng không cần mở nữa.

“Đã nói là chỉ ôm ngủ thôi đó.” Ôn Mạn cảnh cáo nói, ban ngày cô bị anh chơi tàn nhẫn, đến giờ nói chuyện vẫn còn chút yếu ớt. Rõ ràng là muốn thể hiện dáng vẻ thật hung ác, nhưng rơi vào mắt Chu Khải lại thành một chú thỏ trắng nhỏ đang nhe răng.

“Sao em lại đáng yêu thế chứ nhỉ.” Chu Khải quá thích Ôn Mạn, cho dù Ôn Mạn có làm gì anh cũng thích. Anh ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cần cổ cô, hô hấp nóng rực phả lên đó, làm cô phải rùng mình một trận.

“Đáng yêu cũng không cho phép anh lộn xộn.” Ôn Mạn hung ác nói.

Chu Khải thành thật được một lúc, vào khi Ôn Mạn cho rằng có thể bình yên vô sự ngủ, giọng nói rầu rĩ nặng nề của anh lại vang lên từ phía sau.

“Ngày mai anh phải đi rồi, lần sau không biết là tới khi nào mới có thể gặp được em.”

“Anh tìm em suốt ba năm, lúc trước khi em đề nghị chia tay cũng không thèm hỏi ý kiến anh, dựa vào đâu mà khi gặp lại anh lại phải nghe em.”

“Quay lại với anh đi, được không? Anh sẽ đối xử với em thật tốt, mỗi ngày đều có thể làm em thấy rất thoải mái.”

Vốn dĩ ban đầu Ôn Mạn còn có chút mềm lòng, nhưng lúc nghe được câu cuối kia thì lại tức tới bật cười: “Em không cần mỗi ngày rất thoải mái đó!”

“Mạn Mạn…” Chu Khải làm nũng, gậy thịt dưới thân đã dựng thẳng cứng ngắc, đang cọ lung tung vào kẽ mông cô.

Ôn Mạn bị một tiếng Mạn Mạn ngâm nga ngân dài mười tám quãng này của anh làm cho mềm nửa người. Ấn tượng đầu tiên mà Chu Khải để lại cho người khác chính là thanh lãnh, sau đó là ôn hòa. Làm nũng gì đó với anh thực sự là quá sụp đổ hình tượng. Cố tình anh lại rất biết cách làm nũng với Ôn Mạn, không thầy tự giỏi.

“Đừng quậy nữa, ngủ đi.” Ôn Mạn kéo chăn trùm qua đầu mình, niệm kinh không nghe không thấy không nghĩ để trốn tránh dục vọng của Chu Khải.

Chu Khải buông tay ôm Ôn Mạn ra. Trong lòng cô cảm thấy thả lỏng không ít, song lại có chút mất mát. Dù sao thì có lẽ ngày mai tỉnh ngủ sẽ không còn nhìn thấy anh nữa. Nhưng nghĩ lại những ngày vừa rồi mình đã quá phóng túng rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Sau đó cô cảm giác được phía sau Chu Khải đang chui rúc vào chăn, không biết làm gì.

“Anh làm gì đấy?” Ôn Mạn có dự cảm không tốt lành gì.

Tiếng cười nhẹ của Chu Khải truyền ra từ trong chăn, sau đó Ôn Mạn cảm nhận được có gì đó đang dán lên cánh mông mềm mại cách một lớp quần của mình

“Anh!” Ôn Mạn cả kinh, cô còn chưa kịp phòng bị, cả quần ngủ lẫn quần lót đã bị anh kéo rẹt một cái, cởi sạch.

Môi Chu Khải lập tức hôn lên mông lớn mềm mại đẫy đà của cô.

“Ưm…” Ôn Mạn mềm nhũn ngay lập tức, mông cô rất mẫn cảm, lại sợ ngứa, lúc mạnh mẽ xoa nắn thì không có cảm giác gì, nhưng kiểu đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước này lại làm cô sắp phát điên.

“Ướt rồi này.” Đầu Chu Khải chui vào giữa hai chân cô, hô hấp ấm áp làm lồn của Ôn Mạn khó nhịn, trào ra một đợt nước nhầy.

“Ư..a… Chu Khải… anh đừng nghịch mà…” Ôn Mạn cảm thấy thẹn phát khóc rồi. Nhưng lại không dám kéo chăn ra nhìn tình trạng bên dưới của mình xem như thế nào. Chỉ là chú chim nhỏ của cô cảm nhận được hô hấp của Chu Khải là đã chảy nước dâm ròng ròng. Nếu nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh chôn giữa hai chân cô, cô có thể lên cao trào ngay lập tức.

Cô vươn tay muốn đẩy đầu Chu Khải ra, nhưng tay cô lại mềm như bông, không có chút sức lực nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.