Mạn Mạn Quyến Rũ - A Ô Loạn

Chương 10




Chia tay với Ôn Mạn ba năm, không phải anh không đi tìm cô. La Hàm lúc nào cũng bơ anh, càng sẽ không cho số điện thoại mới của Ôn Mạn cho anh.

Thật ra Chu Khải cũng rất nghi hoặc, rõ ràng là Ôn Mạn đá anh, tại sao La Hàm còn tỏ vẻ như anh có lỗi lầm trời đánh với Ôn Mạn vậy?

Lúc tới toilet, Chu Khải nhận thấy buồng bên cạnh có khóa trái, anh không gọi tên Ôn Mạn, chỉ nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên cửa, buồng vệ sinh trong cùng mở cửa ra, Ôn Mạn đi giày cao gót chân có chút mềm, đỡ cửa bước ra.

Chu Khải thân sĩ vươn một tay ra cho cô dựa, đỡ cô ra ngoài: “Em đặt khách sạn nào rồi? Anh đưa em qua đó trước.”

Ôn Mạn há miệng thở dốc, có chút khó mở miệng: “Em… em còn chưa có đặt phòng…”

Hai người vừa mới làm xong chuyện này, nói ra lời như thế cứ có chút mập mờ khó nói.

Ánh mắt Chu Khải tối sầm xuống, anh cười nhẹ: “Vậy tới chỗ anh trước đi, ở đây khách sạn không dễ đặt phòng, em lúc này đi lung tung thì cũng không tiện.”

“Vậy… làm phiền anh.” Ôn Mạn gật gật đầu, đi theo Chu Khải lên xe.

Cô cảm thấy như mình đang cố tình không đặt phòng trước, còn gấp không nổi mà muốn tới nhà của người đàn ông vậy.

Dưới thân có chút mềm mại, lúc cô ngồi xuống tấm nệm kia, thiếu chút nữa đã rên thành tiếng, cố cắn môi dưới nhịn lắm mới không phát ra âm thanh.

Dư quang khóe mắt Chu Khải đảo qua, bắt được tình trạng không thoải mái của cô, nhấc người sáp qua.hơn nhé.

Theo bản năng, Ôn Mạn dựa sát vào lưng ghế, ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Chu Khải bất đắc dĩ thở dài, không làm thêm động tác gì, chỉ thắt dây an toàn kỹ càng cho cô.

“Cảm ơn.” Lúc này Ôn Mạn mới phản ứng lại anh đang làm gì, mệt cô còn nghĩ là… nghĩ là anh sẽ hôn cô.

Ôn Mạn cảm thấy hơi thẹn, kéo dây an toàn xuống thấp hơn một chút, quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài đang lùi về sau không ngừng qua cửa sổ xe.

Mãi tới khi xe đi vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn mà Chu Khải đặt trước, trong bãi đỗ xe cứ 5 mét lại có một gờ giảm tốc, lúc thân xe đột nhiên xốc nảy lay động, tiểu huyệt vốn đang mẫn cảm của Ôn Mạn lại bị ma sát, cô kêu lên một tiếng: “Ư..a..”

Lọt vào trong tai, đều là mị ý dụ hoặc.

Chu Khải nhíu nhíu mày, nhìn về phía cô.

Sắc mặt Ôn Mạn trắng bệch ngay tứ khắc, liên tục xin lỗi: “Xin… xin lỗi anh, không phải em cố ý kêu thành tiếng đâu. Chỉ là em quá mẫn cảm, mới thế đã nhịn không được.”

Càng giải thích cô lại càng cảm thấy mình giống một cô da^ʍ nữ dục cầu bất mãn vậy, chỉ có thể cắn môi nuốt ngược những lời còn lại về.

Không biết có phải là Chu Khải đang cố ý không, những lần đi qua gờ giảm tốc tiếp theo anh cố tình để xe đi chậm lại. Ôn Mạn đáng thương cắn chặt môi, chỉ có thể chịu đựng xóc nảy như thế, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều thỉnh thoảng lại bất giác dật ra khỏi môi lưỡi.

Mãi tới khi xe đỗ vững rồi, Ôn Mạn mới lấy lại tinh thần, cánh tay vô lực tháo dây an toàn ra.

“Mạn Mạn.” Đột nhiên Chu Khải đè tay cô lại, thay cô tháo nút thắt ra: “Lúc khó chịu có thể nói với anh.”

Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, Ôn Mạn trợn trừng hai mắt.

“Anh có thể thỏa mãn em.” Chu Khải đứng dậy, ngả ghế dựa cô ngồi về sau, mình thì xoay người qua, đè lên người cô: “Muốn sao? Hửm?”

Ôn Mạn được hương vị đàn ông bao phủ tầng tầng lớp lớp, hô hấp cũng thả nhẹ hơn một chút. Trong không gian không lớn này, hai người lại càng dán chặt vào nhau. Trong lúc Chu Khải sáp người đè lên, lỗ nhỏ đã trào ra dâm thuỷ.

Cô khó chịu kẹp chặt hai chân, tay bám lấy cổ anh, bật ra hơi thở thơm ngọt: “Mmuốn…”

Chu Khải cong mày, cúi người thấp xuống, nỉ non những lời đường mật bên tai cô: “Cục cưng ngoan, anh cho em hết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.