Mạn Mạn Lưỡng Sinh Hoa

Chương 26




Chương 26:

Nếu như phát sinh tai nạn xe cộ, ngươi sẽ đem nàng bảo hộ ở dưới thân người. .

Coi như mất đi ý thức, đều có thể nghe thấy nàng. .

Một người lúc nàng tức giận sẽ kinh hoảng luống cuống, thời điểm nàng khóc sẽ đau thấu tim gan, muốn đem đồ đẹp nhất tốt nhất khắp thiên hạ đều hiến cho nàng, một người như vậy. .

Đối với tôi mà nói, có sao? .

Qua một hồi lâu, thời gian tựa hồ cũng đọng lại. Hoàng bác sĩ cùng Tiểu Viên nhìn tôi, bọn họ đang đợi đáp án của tôi.

"Nói thật, ngươi hỏi ta những điều này, ta chưa từng làm, vì lẽ đó cũng không thể cùng ngươi bảo đảm có thể làm được. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi chính là, khi đó tỷ tỷ ở ICU ở 7 ngày, trong 7 ngày này, ta đều đang chờ nàng tỉnh lại." Tôi ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ rõ ràng đối với đáp án này cũng không hài lòng, "Nhưng ta trong lòng cũng không có bao nhiêu hoảng sợ, bởi vì nếu như nàng tỉnh lại, ta sẽ cùng nàng đồng thời cố gắng qua một đời. Nếu như nàng vẫn chưa tỉnh lại, ta sẽ theo nàng cùng chết, nói chung ta vĩnh viễn đều phải cùng với nàng, ta không muốn một mình một người, cũng không thể bỏ lại nàng một mình."

Tôi bị tỷ tỷ nắm chặt tay bỗng nhiên siết chặc hơn, tôi nhìn về phía tỷ tỷ, nàng cắn môi, đến nửa ngày mới run rẩy phun ra hai chữ: "Đứa ngốc." .

Tiểu Viên nhìn Hoàng bác sĩ nói: "Hai người bọn họ đang hóa sắc hồng." .

"Có ý gì... ?" Hoàng bác sĩ có chút mộng. .

"Chính là, ngươi không bằng, bi kịch." Tiểu Viên nhún nhún vai, như chặt đinh chém sắt có kết luận. .

Tiễn Tiểu Viên cùng Hoàng bác sĩ, cũng đã qua buổi trưa. Tỷ tỷ cơ thể yếu ớt, buổi tối cũng thường thường mất ngủ, vì lẽ đó có thói quen ngủ trưa. Tôi ở bên cạnh sợ run tim mất mật nhìn tỷ tỷ tự mình chống thân thể đem mình từ xe lăn lên giường, tôi nhẹ nhàng đỡ hai chân của nàng, sau đó tự mình cũng chen vào ổ chăn. Chăn cùng giường bị ánh mặt trời ấm áp sưởi, toả ra mùi nắng. Tôi bị tỷ tỷ ôm vào trong ngực, hơi thở của tỷ tỷ mang theo hương vị trong veo. .

"Bảo Bảo..." Ngay lúc tôi đã sắp ngủ, tỷ tỷ nhẹ nhàng kêu tôi một tiếng. .

"Hả?" Tôi mơ mơ màng màng trả lời. .

"Em đáp ứng tỷ tỷ, coi như tỷ không ở đây... Em cũng phải khỏe mạnh." Tỷ tỷ ôm ta càng chặt. .

Tôi ở ngực tỷ tỷ sượt hai lần, thay đổi tư thế thoải mái, "Đừng đùa, suy nghĩ cũng đừng nghĩ..." Dứt lời, người lui xuống, ngủ. .

Liền sau đó mấy ngày mưa dầm, ta nghỉ ngơi rồi cùng tỷ tỷ đồng thời ở nhà. Tim của tỷ tỷ mỗi khi gặp ngày mưa dầm khí áp thấp liền bắt đầu đau âm ỉ, nàng không nói ra tôi cũng biết. Vì lẽ đó tôi không bắt nàng rèn luyện mỗi ngày nữa, cũng không cần mỗi ngày ngồi ở xe lăn, hai chúng ta hiếm thấy một khắc cùng nhau trốn trong chăn ôm Laptop xem phim. Tôi từ phía sau lưng ôm tỷ tỷ giúp nàng nhẹ nhàng xoa bóp ở tim, làm cho nàng bớt khổ cực như vậy. .

"Bảo Bảo thật sự rất ôn nhu đây..." Vẫn trầm mặc xem phim tỷ tỷ đột nhiên lên tiếng. .

"Hả? Em sao?" Tôi không phản ứng lại. Ôn nhu? Hình dung tôi? ! .

"Đúng đấy..." Tỷ tỷ nhẹ nhàng tựa ở trên người tôi, "Chăm sóc tỷ một người phiền phức như vậy, nhưng em vẫn kiên trì... Mỗi ngày thay tỷ xoa bóp, trở mình, bôi thuốc, nấu cơm cho tỷ... Thời điểm tỷ khó chịu, em đều vẫn ôm tỷ... Những thứ này tỷ đều biết, tỷ đều ghi tạc trong lòng..."

Ta hôn tỷ tỷ, "Tỷ không cần nhớ kỹ những thứ vô dụng này, tỷ chỉ cần nỗ lực để cho mình tốt lên là được rồi."

"Những thứ này không phải vô dụng a..." Tỷ tỷ quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chăm chú mà kiên định, "Những thứ này là... Là hết thảy hạnh phúc của tỷ, là thứ nếu như tỷ ngã vào vực sâu sẽ là thứ duy nhất có thể kéo tỷ lại." .

Tôi có chút bận tâm nhìn nàng: "Làm gì bỗng nhiên nói những thứ không may mắn này..." .

Tỷ tỷ miễn cưỡng cười cười, nói: "Không có gì... Ngày mai phải đi kiểm tra lại, tỷ có chút bận tâm..." Nói, nàng vươn tay ra nắm chặt ta, hai tay một mảnh lạnh lẽo. .

Tôi đau lòng đem nàng ôm chặt, tỷ tỷ tựa hồ ý thức được lời của mình ảnh hưởng tâm tình của tôi, an ủi vuốt nhẹ cánh tay của tôi, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì." .

Tôi đem đầu chôn ở trong hõm tỷ tỷ, lần trước từ khi tỷ tỷ vào bệnh viện, Hoàng bác sĩ kiểm tra tim cho tỷ tỷ, có chút bận tâm, liền hẹn lịch tại chuyên khoa tim vào sáng ngày mai để giúp tỷ tỷ làm kiểm tra lại. Tỷ tỷ bị bệnh tim bẩm sinh, lúc nàng 14 tuổi đã từng phẫu thuật tim một lần, hầu như tiêu hết tiền để dành trong nhà, còn mắc nợ đầy rẫy. Vì vậy sau này người thân họ hàng đều trốn chúng ta, một đoạn tháng ngày kia tâm tình của tỷ tỷ phi thường kém, không nói lời nào cũng không ăn cơm, chỉ là chờ ba ba ma ma đi rồi, thời điểm trong phòng chỉ còn lại tôi cùng nàng, nàng ôm tôi rơi nước mắt. Bởi vì như vậy, tỷ tỷ vẫn cảm thấy thua thiệt tôi, cảm thấy trong quá trình trưởng thành của tôi, bởi vì nàng bệnh, tôi không có được chăm sóc kĩ lưỡng. Kỳ thực tôi chưa nói với nàng, sự chăm sóc của nàng dành cho tôi mới là tốt nhất, nàng dùng cả trái tim ấm áp bao dung tôi, lại không có được mấy cái đứa nhỏ có thể được như vậy, nhận được yêu thương không hề tỳ vết. .

Vì lẽ đó, tôi không thể... Không có tỷ tỷ a. .

wid0α


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.