Man Hoang Kỷ Niên

Chương 62




Cả người đều mỏi nhừ!

Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Chu Khang tỉnh lại. Sáng sớm, Mông Khác đã thức dậy rồi, ngay cả đồ ăn sáng cũng đã chuẩn bị tốt. Cháo gạo, ngô luộc, nấm Bạch Vân hầm khoai tây, còn có hai con gà nướng béo ngậy.

Chu Khang nháy mắt mấy cái, hôm qua cậu vừa mới quyết định mấy ngày sau sẽ không ăn gà chim gì, hôm nay Mông tướng quân liền nướng hai con, đừng nói hai con này lại đúng là hai con bố mẹ của ổ trứng đã bị bọn cậu ăn mất nhé...

Yên lặng lau mồ hôi trong lòng, Chu Khang bò dậy rửa mặt rồi đi qua giật một cái chân gà xuống. Tối hôm qua Mông Khác không cho cậu ăn no, còn lôi kéo cậu vận động kịch liệt như thế, qua một buổi tối, anh đây sớm chết đói!

Một bát cháo, một bắp ngô luộc, một bát nấm Bạch Vân hầm khoai tây, hai cái đùi gà. Sờ sờ bụng, no rồi. Nhưng có vẻ còn chứa thêm một chút, liền đi múc thêm một bát nấm Bạch Vân nữa, còn nhìn về phía đùi gà thứ ba. Tay nghề Mông tướng quân nướng thịt phải nói cao siêu, so với đồ nướng trong nhà hàng hiện đại không kém chút nào!

Mông Khác không những không cắt xén, còn chủ động giúp người lấy đồ ăn đưa tới. Bây giờ là bữa sáng, ăn nhiều một chút cũng tốt, huống hồ một lúc nữa còn phải chạy đi.

Cơm nước xong, dọn dẹp gọn nồi bát muôi chậu, Mông Khác không vội vã ra đi, mà trước tiên giúp Chu Khang mát xa toàn thân.

Sau khi bị đè, toàn thân Chu Khang đều mềm nhũn. Những nơi Mông Khác ấn mát xa đều là các huyệt đạo, dùng sức vừa phải, khỏi nói có bao nhiêu thoải mái. Chu Khang không nhịn được, liền rên rỉ ra tiếng.

Sau khi Mông Khác mát xa cho người xong, lập tức kéo tay Chu Khang ấn vào nơi giữa hai chân mình.

Nhất thời Chu Khang thấy áp lực to lớn. Mông tướng quân mới gặm cậu nguyên tối qua, sáng sớm nay tại sao lại vẫn tinh thần như thế, tấm thân thể nhỏ bé này của anh zai Chu thật sự sẽ không bị dằn vặt đến chết sao? Ai, dù sao, anh đây cũng sẽ không thèm để ý việc mỗi ngày tay đều bị xước đâu! Cánh tay mỏi nhừ luôn luôn tốt hơn toàn thân chua xót...

Chu Khang co quắp nghiêm mặt giúp người giải quyết, vuốt vuốt xoa xoa, kéo quần đùi ANTA của mình ra nhìn, sau đó lại nghiêm mặt giúp người tiếp tục công việc. Đậu má, kích thước cái gì, anh đây thật sự đã tuyệt vọng từ lâu, nhưng dộ chênh lệch này cũng quá lớn đi! Thời gian lâu như vậy rồi, sao chưa ra hả, mỗi lần bị Tướng quân sờ mó, anh đây có thể kiên trì được bao lâu chứ?

Cuối cùng lúc tay được thả ra, thì lòng bàn tay nóng như bị bỏng, một bộ dáng do ma sát quá nhiều. Chu Khang yên lặng điều trị cho bản thân. Lại quan sát nơi đó của Tướng quân một chút, vẫn rất da dày thịt béo rắn chắc không sứt mẻ!

Thu lại cái nệm, Chu Khang xoa xoa cánh tay bủn rủn, cực kỳ kiên cường tự đi đường theo sát Mông tướng quân, mãi tới tận lúc mặt trời lên cao mới bị cõng đi.

Một đường đi dọc theo dấu vết hươu cao cổ để lại, thỉnh thoảng Mông Khác lại giới thiệu một ít cây cối cùng đồ ăn chỉ xuất hiện trong mùa mưa. Cứ như vậy hạt giống cây cũng thu được không ít, Chu Khang rất thỏa mãn, quyết định khi về nhà lập tức trồng từng loại xuống.

Bữa trưa ăn một chút, sau khi ăn xong chợp mắt một lát, lần thứ hai lên đường không được bao lâu, Mông Khác dừng lại.

Tiếng sư tử rống hùng hồn vang lên cách đây không xa.

Chu Khang ấn vai Mông Khác ngồi thẳng dậy, chỉ thấy một con sư tử đực to khỏe đang lười biếng nằm trên mặt đất rống lớn về phía bên này. Đằng sau con sư tử đực kia có hai con sư tử đực nữa, mà đằng sau ba con có chừng mười con sư tử cái và vài con sư tử con!

Vậy mà gặp phải bầy sư tử trước đám hươu.

Chu Khang có chút lo lắng. Nhưng hết cách, Mông Khác bình chân như vại, đám sư tử bên kia nhìn sang đây cũng không khẩn trương, vẫn nằm úp sấp hoặc nằm ngủ như cũ, chỉ có mấy con sư tử con là hoạt bát một chút đang đồng thời lăn lộn cùng nhau đùa ầm ĩ.

Cũng đúng, sư tử vốn là loài động vật tham ngủ, hình như trên thế giới động vật có nói những con mèo to xác này trừ thời gian ăn cơm hoặc đi săn thì từ sáng đến tối chúng sẽ đi ngủ, quả thực lý tưởng quá giống với những gì anh zai Chu theo đuổi.

Mông Khác huýt dài hai tiếng, cõng Chu Khang chậm rãi đi qua.

Chu Khang nhìn Mông Khác, nhìn con sư tử đực bên kia hơi híp mắt lại, sờ sờ cằm. Xem ra về chuyện sống hòa thuận cùng láng giếng này Mông tướng quân vẫn là thực hiện tốt lắm, sống rất hài hòa với hàng xóm láng giềng nha!

Hòa thuận là đánh ra, có thể không hòa hợp được sao! Điểm này Chu Khang không biết, ba con sư tử bên kia quả thực rất không biết phải làm sao. Lúc trước Mông Khác vẫn luôn dạo chơi bên này, mới đầu đám sư tử rất tò mò. Khi đó chúng vừa thành niên tranh giành được khối lãnh địa này, đang rất hăng hái sung sức, đối với loài động vật kỳ quái đi bằng hai chân thỉnh thoảng xuất hiện kia mới đầu là hiếu kỳ về sau rất đề phòng, mãi đến một ngày động vật kỳ quái đó định cư lại trên lãnh địa của chúng nó.

Quyền uy của vua sư tử không cho phép bị khiêu khích. Ba con sư tử đực đương nhiên không chấp nhận, cho nên xúm lại chiến đấu. Lúc đó Mông Khác đã đi du đãng toàn bộ đại lục gần ba năm rồi, không hy vọng xa vời có thể tìm được cách trở về Đại Tần nữa, vì thế trở lại địa điểm mà bản thân tới lúc mới xuyên qua tìm một chỗ đặt chân, chuẩn bị sau đó sẽ thỉnh thoảng đi kiểm tra. Trận chiến không có gì hồi hộp. Tranh giành địa bàn sao, mấy con sư tử cái đúng lúc đang mang thai, ba con sư tử đực đương nhiên gánh vác việc này không chút chối từ. Mông Khác không muốn đuổi tận giết tuyệt, cho nên không dùng tới kiếm, một quyền đánh gục, một cước đạp bay, mệt mỏi thì trở về hang núi nghỉ ngơi chút, mỗi ngày ba bữa tựa như ăn cơm mà đánh đòn ba con sư tử đực. Tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại vô cùng đau đớn, ba con sư tử đực không chịu nổi, tạm thời mang theo đàn sư tử lùi lãnh địa về chỗ xa hơn. Mãi tới tận lúc một con bò rừng đực táo bạo đi tới lãnh địa bọn nó, đuổi toàn bộ đàn của chúng nó vô cùng thảm hại, còn suýt nữa giẫm chết sư tử con vừa mới chào đời. Lúc bị đuổi tới chân núi đá, Mông Khác ra tay, một kiếm chém xuống chặt đứt đầu con bò rừng đực kia, còn lột da người ta, cắt ra gân nó, cuối cùng gan và thịt của người ta đều cắt xuống rồi ung dung trở lại núi đá.

Toàn bộ đàn sư tử đều bị dọa sợ. Đặc biệt là ba con sư tử đực, rất e ngại đối với cái thứ rất dài lại mỏng lóa ra ánh sáng sắc lạnh lập tức chặt đứt đầu con bò rừng kia. Mông Khác cũng không ra tay như vậy với bọn nó, chỉ kéo xác con bò rừng tới biên giới lãnh địa mà hắn vạch ra rồi rời đi. Đám sư tử bảo vệ đầu bò chết đó ăn no được mấy ngày liền, sau khi ăn xong thì vẫy vẫy đuổi trở về nơi xa xa trong lãnh địa của bọn nó, xem như đã chấp nhận loài động vật kỳ quái kia sinh sống tại gần biên giới với chúng nó. Chỉ là tranh giành địa bàn, không muốn mạng của chúng nó, không ngủ vợ của chúng nó, không giết con cái chúng sinh ra, mà lãnh địa cướp được cũng không lớn, vậy đoạt thì cứ đoạt đi! Đám sư tử chịu khuất phục. Đặc biệt sau khi mùa khô tới, đồ ăn khan hiếm, mấy lần đi theo sau Mông Khác nhặt thịt mà hắn không ăn hết càng thêm đàng hoàng. Con mồi mà Mông Khác săn được vào mùa khô, có rất nhiều là loại to xác mà bầy sư tử không dám trêu chọc, nhặt được một con có thể khiến gia đình lớn của chúng nó ăn rất nhiều ngày! Vì vậy, đối với hành vi Mông Khác thỉnh thoảng tới lãnh địa chúng nó săn thú cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Mông Khác cùng mấy con sư tử đực quan sát lẫn nhau, cùng rống huýt dài mà giao lưu đầy khó khăn.

Chu Khang thì nhìn mấy con sư tử con lông xù mà chảy nước dãi. Có trời mới biết, anh zai Chu vốn là kẻ bị cuồng mấy con non lông nhung nhung! Xem đi xem đi, những con sư tử con kia đáng yêu hoạt bát nhường nào a, đặc biệt con nhỏ nhất đó, đi được mấy bước là vấp ngã! Chu choa, không chịu nổi mà!

Đại khái là ánh mắt của Chu Khang quá ác liệt, một con sư tử cái rống hai tiếng sang bên này, hoàn toàn mang ý cảnh cáo.

Để tránh gây chuyện tranh cãi ngoại giao, Chu Khang không thể làm gì khác mà khó khăn quay mặt đi.

Mông Khác mười phần mang tính động viên xoa nắn trên mông Chu Khang.

Chu Khang cứng đờ, cực kỳ câm lặng đối với hành vi vô liêm sỉ thời thời khắc khắc không quên ăn đậu hủ cậu của Mông tướng quân. Thật may mắn thật may mắn, tối hôm qua đã dùng hết gel bôi trơn rồi, trước khi về nhà không cần phải lo túng dục quá độ mà eo lưng đầu gối bủn rủn nữa.

Lúc này, đôi bên đã giao lưu xong, Mông Khác cõng Chu Khang vòng qua bầy sư tử tiếp tục tìm kiếm hươu cao cổ. Chu Khang nhìn thấy, một con sư tử đực xa xa bám theo, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì cự ly 1 km, không bị bỏ rơi lại, cũng không tiến sát gần.

Không bao lâu, liền thấy đàn hươu cao cổ.

Đàn hươu cao cổ này không nhỏ, gồm mười bảy con hươu trưởng thành, cùng sáu con hươu nhỏ, trong đó có hai con nhỏ nhất, đại khái được sinh ra trước mùa mưa.

Hiện tại con mồi đầy đất, lãnh địa bầy sư tử cũng rất màu mỡ và sung túc, chúng nó không cần đánh chủ ý lên hươu cao cổ. Ngoại trừ đàn sư tử với số lượng thành viên khổng lồ, thì gần như hươu cao cổ không có thiên địch, mà đàn hươu này lại khá nhiều con, xem bộ dáng đều rất nhàn nhã.

Chu Khang trượt từ trên lưng Mông Khác xuống đất, nghiêng đầu quan sát một chút, chọn một con: "Liền chọn con hươu đực lẻ loi to mập nhất kia đi!"

Mông Khác cúi đầu nhìn Chu Khang, sửa: "Đó là cái, đang chửa."

Chu Khang yên lặng bụm mặt. Hóa ra mập nhất là bởi vì nó đang mang thai sao, nhưng một cô gái lớn lên vừa cao lại to như vậy để làm gì chứ, không sợ không ai thèm lấy sao? Đàn chị ôn nhu dũng manh của bọn cậu đến bây giờ còn đang hận không thể gả đi đây!

Mông Khác ngẩng đầu đoán thời gian, hiện tại ra tay vừa vặn có thể làm tốt cơm tối, không tệ.

Chu Khang leo lên một cái cây cao gần đó, chọn một cành cây rắn chắc mà con hươu cao cổ không thể với tới tự quấn mình lại, dưới tàng cây còn rải một ít hạt giống dây leo sắt.

Mông Khác yên tâm, rút kiếm ra thân hình chợt lóe vụt chạy ra ngoài.

Đôi mắt Chu Khang xoạt cái phát sáng.

Đậu má, tại sao Tướng quân nhà bọn cậu lại đẹp trai như vậy chứ! Một kiếm, chỉ một kiếm thôi liền chặt đứt hai cái chân hươu! Mông Khác rời đi khá xa con hươu đực kia mới ầm ầm ngã xuống, sau đó máu trên cổ cũng phun ra ngoài. Một chiêu kiếm làm đứt hai chân hươu, một chiêu nữa cắt động mạch trên cổ nó, mà hết thảy những điều này chỉ phát sinh trong một cái lắc người đó.

Chu Khang đột nhiên quay đầu nhìn về chỗ con sư tử đực theo tới đang ẩn núp. Đống cỏ nơi đó run rẩy lợi hại, thậm chí Chu Khang có thể rõ ràng nhìn thấy trong nháy mắt lông khắp toàn thân con sư tử đực dựng đứng hết cả lên.

Đậu má, hóa ra đây là cách tiểu tướng quân nhà bọn cậu dọa chết đám mèo to xác và xưng bá thảo nguyên sao!

Thực sự là, quá xuất sắc rồi!

Kẻ địch quá hung tàn, đàn hươu cao cổ cực kỳ hoảng sợ, lập tức chạy tán loạn. Tin rằng trong danh sách thiên địch của chúng nó rất nhanh sẽ tăng thêm một loài động vật đứng thẳng đi lại bằng hai chân, kinh nghiệm đó cũng sẽ được truyền qua từng đời.

Mông Khác đi tới dưới tàng cây Chu Khang ẩn thân, dang hai tay ra: "Xuống đây."

Chu Khang mở ra dây leo sắt, không chút do dự nhảy xuống từ độ cao sáu, bảy mét. Được người đón lấy đầy cõi lòng, cũng nhanh chóng ôm trở lại, còn dùng lực chụt chụt hai cái, đôi mắt sáng long lanh – Tướng quân đẹp trai như vậy mạnh mẽ như vậy là của cậu, của riêng mình cậu, ai cũng không cho!

Mông Khác không buông tay, trực tiếp ôm Chu Khang tới bên cạnh con hươu cao cổ đã tắt thở.

Chu Khang nhìn bốn cái chân thẳng dài tăm tắp của con hươu cao cổ, cầm ra con dao 30cm.

Mông Khác gọn gàng chém đứt hai cái chân hươu còn lại, lột da trên đùi nó xuống, cắt toàn bộ bốn cái chân dài thành cục xương nhỏ khoảng 20cm. Chu Khang bỏ xương vào xếp đầy ắp bốn cái chậu to tướng, số dư để vào trong vài cái lu.

Trời nóng không để được lâu, phải xử lý xương thật tốt mới được, không biết xử lý như xương báo có được hay không, cách làm là dùng cây thuốc Đông y sơ chế, là năm đó học trộm được từ ông thầy thuốc!

Chu Khang thu lại xương đùi con hươu, Mông Khác thì kéo theo cái cổ, hai người không chút lưu luyến rời đi, đem một, một nghìn rưỡi cân thịt để lại cho chủ nhân nơi đây.

Sau khi đi xa, Chu Khang thấy bóng dáng con sư tử đực kia chạy nhanh về phía núi thịt, cũng nghe thấy tiếng rống kêu gọi anh em cùng vợ con của nó. Chu Khang lập tức hiểu. Chẳng trách bầy sư tử có thể mặc kệ Mông Khác, đánh không lại là một chuyện, thịt không mất công phí sức chiếm được cũng có sức hấp dẫn rất lớn đi!

Chọn nơi nghỉ ngơi buổi tối, Chu Khang xếp lò, Mông Khác kiếm củi.

Rất nhanh, một nồi xương đùi hươu hầm được đặt lên bếp, trong nồi chỉ cho thêm gừng và nấm Bạch Vân, ấy thế mà vẫn vô cùng thơm. Nấm Bạch Vân quả thật là thứ tốt, về nhà nhất định phải trồng nhiều hơn nữa.

Canh xương đùi hươu hầm, thịt cổ hươu thì đun với khoai tây đậu đũa và ngô, như vậy lương thực chính cùng thịt đều có rồi.

Vì để tăng thêm chiều cao với cặp chân dài, Chu Khang cố gắng ăn canh, ôm lấy xương đùi chẳng có mấy thịt mãnh liệt gặm, dùng cái thìa dồn sức đào tủy xương, ăn vô cùng thơm ngon vô cùng tập trung.

Mông Khác nhìn không nhịn được, ôm Chu Khang ngồi lên đùi đặt trong lòng mình, gắp một miếng thịt cổ hươu lớn nhét vào trong miệng người. Dù sao gel bôi trơn đã dùng hết, bữa tối ăn nhiều chút cũng không sao, người này vẫn quá gầy!

Chu Khang ăn xong miếng thịt, lại gặm một đoạn xương đùi hươu, vừa nhấc đầu, miệng bóng nhẫy hôn một phát lên cằm Mông Khác.

Mông Khác rút ra cái tay luồn vào quần tứ giác của Chu Khang, lại đút cho người ta một miếng thịt, nghiêm túc hỏi: "Mỡ hươu cao cổ, có thể làm gel bôi trơn không?" Cũng đồng thời nghiêm mặt tự hỏi hiện tại chạy qua có thể giành lại bao nhiêu mỡ hươu cao cổ từ trong miệng đám sư tử, cùng với tỷ lệ thành công khi động thủ là bao nhiêu.

Nhất thời Chu Khang bị nghẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.