Mãn Đường Hoa Thải

Chương 126 : Giai đại hoan hỉ




Lý Quý Lan bất ngờ quay đầu lại, khẽ nói: “Đằng Không Tử, ta có thể gọi Tiết Lang là ‘tiên sinh’ được không?”

Lý Đằng Không hơi sững sờ.

Nàng nhận ra bản thân đã hiểu lầm vị đồng môn này rồi, chẳng lẽ Quý Lan Tử thật sự chỉ ngưỡng mộ tài hoa của Tiết Bạch thôi sao?

“Cớ gì hỏi ta? Ngươi muốn gọi thế nào... liên quan gì đến ta?”

Lý Quý Lan không nói gì thêm nữa.

Nàng cảm thấy tài hoa của Tiết Bạch thật quá cao siêu, không chỉ viết thơ hay, mà còn cố ý hát không tốt, để Thánh Nhân hứa sẽ phong quan cho mình, khiến nàng càng thêm kính phục.

Còn cớ gì lại hỏi Đằng Không Tử về chuyện kia ư? Nàng thực ra chỉ muốn tán thưởng, bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với tiên sinh mà thôi.

Mang theo cảm xúc ấy, nàng chăm chú nhìn Tiết Bạch, thầm nghĩ không biết trong đầu tiên sinh còn bao nhiêu áng thơ văn xuất chúng.

Mải mê ngắm nhìn, nàng thậm chí không để ý đến có một thái giám dẫn người vào sảnh, đi ngang qua sau lưng Tiết Bạch.

...

Lý Thục đi tới giữa sảnh, đứng bên cạnh Tiết Bạch, rồi hành lễ với Thánh Nhân và Quý Phi.

Trong lúc ngẩng đầu, hắn chợt nhận ra có điều gì đó, vừa quay người lại, liền thấy phía sau Ngọc Chân công chúa là một tiểu đạo cô xinh đẹp đang ngắm nhìn mình, đôi mắt long lanh ẩn tình, tựa như cánh hoa đào đang nở rộ.

Lý Thục tuy còn rất trẻ nhưng khí khái bừng bừng, đã quen với ánh nhìn ái mộ của các nữ tử. Lúc này gặp phải thiếu nữ khiến mình động lòng, liền nảy sinh ý định nạp nàng làm cung nhân.

Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm nói chuyện này, chính sự vẫn quan trọng hơn.

“Các ngươi tới có chuyện gì sao?”

“Bẩm Thánh Nhân, tam muội nghe nói trong tiệc Quý Phi có ca khúc mới, lấy làm hứng thú, cũng muốn nghe thử.”

Vừa nói, Lý Thục vừa nghiêng người, dẫn muội muội Lý Nguyệt Thố ra trước.

Năm nay Lý Nguyệt Thố mười lăm tuổi, vừa tổ chức cập kê lễ không lâu, tạm thời được phong làm Hòa Chính huyện chúa. Dáng nàng thanh tú, thân khoác lan bào, toát lên vẻ anh dũng hiên ngang.

Hôm nay nàng bất ngờ được ca ca mang tới, lại còn bị xem là cái cớ, thế nhưng nàng không tức giận mà đường hoàng hành lễ với Thánh Nhân: “Tôn nữ thật ra là muốn đến thăm Thánh Nhân một lần.”

Lý Long Cơ lấy làm vui mừng.

Hắn nghe ra lời này của tôn nữ là thật lòng, chứ không phải giả vờ để làm mình vui.

Ngày xưa, cung nhân Ngô thị chính là hắn ban cho Lý Hanh, tuy Ngô thị đã mất sớm, nhưng sinh ra một đôi nhi nữ thật khiến người ta hài lòng... hơn hẳn Lý Hanh rất nhiều.

“Ban ngồi, trong tiệc của trẫm, không cần câu nệ lễ nghi.” Lý Long Cơ trêu ghẹo nói: “A Thố, nếm thử đào cống đi. Đợi khi nào ngươi muốn thành thân, trẫm sẽ phong ngươi làm quận chúa.”

“Không thành thân mới tốt, ta sẽ theo cô tổ tu đạo trường sinh.”

Lý Nguyệt Thố nói xong, ngồi xuống bên cạnh Ngọc Chân công chúa, hàn huyên đôi câu, chờ khi mọi người không chú ý, nàng liền quay đầu, nói nhỏ với hai tiểu nữ quan phía sau: “Các ngươi thật xinh đẹp, làm bạn với ta được không?”

Giọng nàng tỏ ra chân thành và thẳng thắn.

...

Lý Thục ngồi xuống cạnh Ngọc Chân công chúa ở một bên khác, chờ Hứa Hợp Tử bắt đầu hát, khẽ cười nói: “Cô tổ cũng đừng thiên vị.”

“Ta là người ngoài, thiên vị ai chứ?” Ngọc Chân công chúa bật cười, “Các ngươi ai cũng là tiểu yêu tinh cả.”

“Có một tiểu sự, cô tổ có thể giúp đỡ điệt tôn được không?”

Ngọc Chân công chúa nhìn theo ánh mắt hắn, đúng lúc nhìn thấy Tiết Bạch vừa ngồi xuống.

Nàng lập tức hiểu ý của Lý Thục, liền hỏi lại: “Thưởng thức hắn?”

“Hắn có đại tài.”

Ngọc Chân công chúa nhấp một ngụm trà, nghe tiếng ba tiểu nha đầu rì rầm sau lưng, khẽ lắc đầu, nói: “Chuyện này ta không giúp được ngươi đâu.”

Lý Thục có chút ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao?”

“Ta đã nhận Thập Thất Nương làm đồ đệ, sao có thể phá hỏng nhân duyên của nàng?”

Lý Thục hơi do dự, trong lòng biết không thể để Tiết Bạch cùng Tác Đấu Kê kết thân, nhưng giờ trước mặt Ngọc Chân công chúa, cũng đành hết cách.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn Lý Đằng Không, bất chợt trông thấy ánh mắt say đắm của Lý Quý Lan.

~~~

Lý Thục còn trẻ tuổi, nhưng đã có ba vị nhi tử, trưởng tử Lý Thích năm nay đã lên năm.

Hắn thuở thiếu thời đã ưng ý cung nhân Thẩm Trân Châu, sinh ra thứ trưởng tử, thực sự gây không ít rắc rối.

May thay, Thánh Nhân yêu mến hắn, đã chọn Vương phi Thôi thị cho hắn, Thôi thị không chỉ xuất thân từ gia tộc danh giá mà còn là nhi nữ của Hàn Quốc phu nhân.

Nói cách khác, Lý Thục có quan hệ thông gia với nhà họ Dương, điều này cũng là một trong những lý do mà hắn tin rằng có thể lôi kéo Tiết Bạch.

Hôm đó, trở lại biệt quán, hắn đã bàn bạc với Thôi thị về ý tưởng của mình.

“Ngươi thấy nếu gả tam muội cho Tiết Bạch thì thế nào?”

“Phụt.” Thôi Thải Bình phì cười, vỗ vai Lý Thục, nói: “Lang quân không biết sao? Tiết Bạch là nam sủng của tam di ta đấy.”

Nàng vốn dĩ dáng dấp cực mỹ, nhưng năm ngoái sinh cho Lý Thục một đứa nhi tử, năm nay lại sinh thêm một đứa, dáng người thay đổi, tính tình cũng tệ hơn nhiều, lúc này tuy cười nhưng ngữ điệu lại mang theo chút kiêu căng.

“Lang quân có ý này, sẽ đắc tội tam di ta.”

Lý Thục biết gia thế bên ngoại của Thôi thị lớn mạnh, hắn đành nhẫn nhịn, nói: “Chẳng lẽ không thể thương lượng với tam di của nàng? Bất luận thế nào, Tiết Bạch cũng nên có một chính thất.”

“Dù sao thì ta cũng sẽ không đi nói đâu.”

“Người này là một nhân tài có ích cho chúng ta, chỉ là Lý Tĩnh Trung làm người âm tàn, kết thù với hắn, cần phải hóa giải.”

“Nhân tài nào nguyện cưới công chúa hả?” Thôi Thải Bình ăn ngay nói thật, “Huống chi, ta nghe nói Tiết Bạch vô cùng giảo hoạt, tuy có tài nhưng nhân phẩm lại không tốt.”

“Thời thế này, dùng người phải coi trọng tài năng. Nhân phẩm thế nào, sau này hẵng nói.” Lý Thục thử thăm dò: “Đại cữu của ngươi cũng không thể thật cùng Tiết Bạch ủng hộ Khánh Vương chứ?”

“Coi lang quân nói kìa, ai mà chẳng hành sự vì tiền đồ của bản thân. Đại cữu chỉ là muốn bái tướng mà thôi, hắn có suy tính riêng, sao có thời gian rãnh rỗi quan tâm đến ý nghĩ của một thân thích như ta?”

Đột nhiên, tiếng khóc của hài tử vang lên, khiến bầu không khí trở nên ồn ào không chịu nổi. Thôi Thải Bình nhanh chóng ra hiệu cho cung nhân bế tiểu nhi tử lại.

Lý Thục còn định nói gì đó, nhưng chỉ đành cười khổ, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Thái giám Trình Nguyên Chấn liền chạy tới, nhỏ giọng hỏi: “Vương thượng, có đến chỗ Thẩm thị nghỉ ngơi không?”

“Không đến.”

Lý Thục khoát tay áo, đi dọc theo hành lang dài.

Trình Nguyên Chấn theo sát bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Vương thượng có lo lắng gì? Nô tài có thể vì Vương thượng phân ưu không?”

“Cũng không có việc gì.” Lý Thục lại khoát tay áo, tự giễu: “Chỉ là nghĩ tới hai mối nhân duyên.”

“Hai mối?” Trình Nguyên Chấn ngạc nhiên: “Hôn sự của huyện chúa, vẫn là đợi về Trường An, hỏi qua điện hạ, nếu điện hạ đồng ý, thì có thể trực tiếp xin Thánh Nhân ban hôn là được... Nhưng không biết chuyện còn lại là gì?”

Lý Thục không đáp, chỉ lẩm bẩm: “Phụ thân ta đâu thể không đồng ý, lão thái giám bên cạnh đã gây lỗi lầm, ta là đang hóa giải chuyện này.”

“Đúng vậy ạ, may là có Vương thượng ra mặt.”

“Phải rồi, hôm nay ta thấy bên cạnh cô tổ có một nữ đồ đệ, trông rất tài hoa.” Lý Thục ra vẻ như lơ đãng hỏi: “Ngươi có biết nàng tên gì không?”

Trình Nguyên Chấn lập tức hiểu ra, đáp: “Nô tài rõ rồi, để nô tài đi dò la.”

~~

Sáng hôm sau, bên cạnh rừng trúc.

Lý Quý Lan có chút hồi hộp quan sát sắc mặt của Tiết Bạch.

Khó khăn lắm, mới đợi đến khi Tiết Bạch đặt quyển trục xuống, nàng không nhịn được hỏi: “Tiên sinh cảm thấy thế nào?”

“Hay lắm.”

Cốt truyện《 Tây Sương Ký 》đơn giản, nhưng lời văn lại chứa nhiều từ ngữ hoa mỹ. Lý Quý Lan sửa tới sửa lui, đến giờ mới xem như hoàn thành được ba hồi.

Tiết Bạch nhận thấy rõ sự tiến bộ của nàng, vốn dĩ phần lớn là biền văn với cấu trúc đối ngẫu chỉnh tề, đã ngày càng tự nhiên và phóng khoáng hơn.

Chỉ nói riêng hồi thứ ba này, đến cảnh Thôi Oanh Oanh cùng Trương Sinh hẹn hò, Lý Quý Lan khiển từ dụng tự cũng khá táo bạo.

“Ngẩng đầu nhìn trăng soi ngang trời, điện ngọc không gợn bụi, bóng hoa trải khắp sân, chân lạnh trong tất mỏng, nhẹ nhàng bước từng bước, lòng thầm cảnh giác.”

Nhìn đến câu “Ước gì hắn có thể say giấc bên ta,” Tiết Bạch cũng thấy hơi lúng túng, vội cuộn quyển trục lại, đưa trả Lý Quý Lan.

Hắn chợt nhớ đến những lời Vương Duy đã nói khi đó, nhất thời cũng không biết rằng dạy tiểu cô nương viết thể loại diễm văn này, rốt cuộc là thúc đẩy sự phát triển của nghệ thuật, hay là đang kéo thấp cảnh giới của nàng.

“Quý Lan Tử đại tài, cứ theo đà này mà viết tiếp thì sẽ rất suôn sẻ.”

“Là nhờ tiên sinh chỉ dạy chu đáo.” Lý Quý Lan nhận được lời khen ngợi, hai má ửng hồng, lại nói thêm: “Đằng Không Tử cũng giúp đỡ không ít.”

Lý Đằng Không giật mình, vội vàng phủ nhận: “Ta đâu có…”

“Nhiều câu đều là Đằng Không Tử nghĩ ra mà.” Lý Quý Lan không muốn chiếm công, mở miệng nói ngay.

“Không có đâu.”

Lý Đằng Không chưa kịp giảo biện thêm, thì đã thấy ánh mắt của Tiết Bạch nhìn sang, liền quay mặt đi, ấp a ấp úng: “Ta chỉ là... góp ý đôi chút mà thôi.”

“Phải rồi.” Tiết Bạch nói, “Phần sau câu chuyện, ta nghĩ nên sửa lại một chút.”

“Hả?”

“Hãy viết là Trương Sinh vào kinh ứng thí, Thôi mẫu ép Oanh Oanh phải lấy người khác, nàng thà chết chứ không tuân theo, nên đã xuất gia tu hành, Thôi gia đành phải tìm một tỳ nữ giả làm nàng gả cho một người tầm thường, chờ Trương Sinh thi đỗ trở về, mới đón Oanh Oanh từ đạo quan ra... Các ngươi thấy thế nào?”

Tiết Bạch cho rằng sửa lại như thế thì Lý Long Cơ nhất định sẽ thích câu chuyện này, dùng tỳ nữ làm thế thân nhằm tỏ rõ Thọ vương phi và Dương Thái Chân không phải là cùng một người.

Nhưng hai tiểu nữ đạo trước mặt lại ngây người ra.

“Tiểu nữ tài hèn… làm sao hiểu được những điều này…”

“Sư muội, đợi ta với.”

Các nàng vội vàng chạy mất.

Tiết Bạch đành thở dài, quay lại thấy Nhan Yên đang ngồi trên xích đu, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

“Ca ca dọa người ta sợ bỏ chạy rồi.”

“Ta có làm gì đâu.”

“Quý Lan Tử gọi ca ca là tiên sinh đấy.” Nhan Yên lại nói: “Muội là sư phụ của ca ca, vậy chẳng phải là tổ sư của nàng sao?”

“Chớ nói bừa.”

Nhan Yên liền thôi không linh tinh nữa, đứng dậy, khéo léo hành vạn phúc, nói: “Ca ca, Khởi Huyền chân nhân bảo muội đã học xong phương pháp thổ nạp, từ nay nên học thêm Thái Cực quyền của ca ca, xin ca ca chỉ giáo nhiều hơn.”

Tiết Bạch không dám trêu nàng, nhưng khi hai người đối mặt nhau, lại cùng bật cười vì sự ăn ý của mình.

Vì cả hai cùng nghĩ đến một câu danh ngôn thường hay nói.

“Vô trường vô thiếu, đạo chi sở tồn, sư chi sở tồn dã.”

~~

Qua Tết Trung Nguyên, những ngày ở núi Chung Nam cũng kết thúc.

Trên đường về, Tiết Bạch đi cùng đoàn xe của Thánh Nhân.

Hắn cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của Nhan Yên, suốt dọc đường đều thành thành thật thật.

Dù chuyến này không thể trị tận gốc bệnh của Nhan Yên, nhưng may sao có danh y điều trị, bệnh tình của nàng cũng đã ổn định; Hắn cũng đã dạy được Lý Quý Lan viết hí văn.

Hắn còn biết thêm chuyện xưa trong cung qua lời kể của Đường Xương công chúa, từ đó xác lập chí hướng; Tạm thời kết thành đồng minh với Khánh Vương; Hóa thù thành bạn với phu phụ Hàm Nghi công chúa; Và dùng vài bài từ làm tăng tiến hảo cảm của Thánh Nhân và Quý Phi đối với mình.

Sau cùng, đã có những cuộc tiếp xúc ban đầu với phò mã của Ninh Thân công chúa và Quảng Bình Vương.

Xét về tình thế hiện nay, Hàm Nghi công chúa, người thường hay xen vào chuyện của hắn nhất, giờ đã về phe hắn, nên Hữu tướng phủ và Đông Cung tạm thời đều không thể mượn đao giết người, lại thêm không muốn tự mình xuất thủ đối phó hắn, chắc hẳn có thể được yên ổn một thời gian.

Hơn nữa đã họa thủy đông dẫn, sẽ có nhiều chuyện khiến Đông Cung và Hữu tướng phủ phải phiền não.

Dĩ nhiên, lý do mọi việc đều suôn sẻ, chủ yếu là vì hắn đang ở núi Chung Nam, còn Lý Hanh và Lý Lâm Phủ đang bận lo chính sự tại Trường An, không có thời gian để ý đến hắn.

Nhưng rồi cuối cùng vẫn phải trở về Trường An, sau này chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế nữa...

Nghĩ đến đây, Tiết Bạch ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Minh Đức môn sừng sững dần dần hiện ra trước mắt, trong lòng không khỏi sục sôi.

Dù thành Trường An hiểm nguy, nhưng lại không hề khiến hắn e sợ.

~~

Tháng bảy đã đến hạ tuần, tuế khảo gần kề, An Lộc Sơn cũng sắp đến kinh đô.

Mà những chuyện phát sinh tại Lâu Quan Đài, cũng bắt đầu sinh ra ảnh hưởng đến thành Trường An.

~~

Ninh Thân công chúa vén rèm xe nhìn ra sau, đúng lúc nhìn thấy Tiết Bạch đang theo sau xe ngựa của Ngọc Chân công chúa.

Ánh mắt nàng trở lại trong xe, trượng phu Trương Ký của nàng, dù đã có tuổi nhưng vẫn rất anh tuấn, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, ung dung tự tại.

“Chuyện tốt mà ngươi làm đấy, ngày nào đó tiểu tử họ Tiết ấy gây ra đại họa, xem có liên lụy đến ngươi không.”

“Vậy thì nói thẳng ra sự thật thôi.” Trương Ký đáp: “Cố nhân đã nhờ, ta không thể từ chối.”

“Tính tình của ngươi mãi mãi chính là mềm yếu như thế!” Ninh Thân công chúa bất mãn, nói: “Ai nhờ ngươi chứ? Chẳng phải ngươi vẫn chưa quên được nghịch nữ kia sao?”

“Đã nói với ngươi, lúc Hạ Bí Giám cáo lão hồi hương, từng nhờ cậy ta. Với giao tình giữa ngài ấy và phụ thân ta, ta tuyệt không thể từ chối lời thỉnh cầu này.” Trương Ký nói: “Cho dù Thánh Nhân biết được chuyện này, vì nể mặt Hạ Bí Giám, cũng sẽ không trách tội ta.”

“Miệng đầy lời dối trá, ta có thể tin ngươi sao? Hạ Tri Chương là lão sư của Thái tử, chuyện này làm sao có thể giấu nổi Thái tử?”

“Chuyện này ta đã nói với nàng không biết bao nhiêu lần rồi.” Trương Ký nhắm mắt, bình thản nói: “Nếu công chúa không tin ta, thì cứ cho là ta vẫn còn vương vấn tình xưa với Tứ Nương đi.”

“Trương Tứ Lang, ngươi quá càn rỡ rồi!”

Trương Ký chỉ đành cười khổ, không biết bản thân là quá mềm yếu hay là quá càn rỡ.

Nghĩ lại, nếu không mềm yếu, làm sao lại sống thành ra như hôm nay?

“Phò mã.” Ninh Thân công chúa trách mắng một câu, rồi lại dịu giọng: “Giữa phu thê không nên giấu nhau, ngươi nói thật đi, ngươi biết được bao nhiêu về thế lực đứng sau hắn?”

“Thế lực nào?” Trương Ký thở dài: “Chỉ là một căn nhà nhỏ, mỗi tháng tốn vài đồng bạc, công chúa đã điều tra rõ ràng. Ta nói thêm nữa thì có ích gì?”

Một chủ đề cứ tranh luận đi tranh luận lại vô số lần, mỗi lần đều là kết quả thế này, như thể đã trở thành một cái gai trong lòng phu thê bọn họ.

Bầu không khí ngột ngạt kéo dài mãi, cho đến khi về đến phủ công chúa, có người hầu bước lên bẩm báo.

“Phò mã, có một khách nhân, tự xưng là đại diện của Phạm Dương Tiết độ sứ đến tặng lễ.”

Trong lúc nói, một tờ danh sách lễ vật thật dài được đưa lên.

Ninh Thân công chúa liếc nhìn, liền tỏ vẻ không vui: “Đừng nhận lễ của tên cẩu Hồ ấy!”

“Hắn được Thánh Nhân yêu quý, lễ nghĩa qua lại nên có.” Trương Ký điềm đạm đáp.

Ninh Thân công chúa đành bất lực, tự mình quay về hậu viện.

Trương Ký vẫn vậy, có thể giao hảo với tất cả mọi người, ví như Lý Bạch cũng là bạn thân của hắn, vả lại còn nhiều lần khuyên hắn không nên qua lại với An Lộc Sơn, vậy mà hắn vẫn có thể làm cả hai bên đều hài lòng.

Hắn xuống xe ngựa, sửa sang lại tay áo, từ tốn đi ra đón khách, trong mắt người ngoài vẫn là phong thái tiên phong đạo cốt chẳng khác gì một vị thần tiên.

Chỉ có bản thân hắn mới biết cuộc đời mình vì lấy công chúa mà đã phải trả giá không biết đắc bao nhiêu.

~~

“Sao Tiết Bạch lại cự tuyệt?”

Tại Thái tử biệt viện, Lý Thục vừa trở về Trường An đã nóng lòng trình bày suy tính của mình với Lý Hanh. Sau khi nghe xong, Lý Hanh cũng đồng tình với điều đó.

“Nếu hắn lấy Tam Nương, thì bao nhiêu hiềm khích đều sẽ tan biến, lại còn bảo đảm tiền đồ sau này, thế mà không chịu sao?”

Lý Thục nói: “Hắn bảo là có nỗi khổ khó nói.”

“Nỗi khổ khó nói?”

Lý Hanh đột nhiên nghĩ đến một tin đồn bí ẩn, ánh mắt khẽ biến, sắc mặt lập tức có chút khó coi... Chẳng lẽ Tiết Bạch là vì Đỗ nhị nương?

Hắn quay lưng lại, không để ai phát hiện vẻ không vui của mình.

“Xem ra là Lý Tông đã hứa hẹn cho hắn lợi ích lớn hơn?” Lý Thục hỏi.

“Có khả năng.”

“Hài nhi cho rằng, vẫn nên lôi kéo Tiết Bạch, hắn rất biết cách lấy lòng Thánh Nhân, Quý Phi và cả Cao tướng quân.” Lý Thục nói: “Vả lại, chúng ta có thể hòa hợp tốt với Dương gia và đại bá. Dương gia cùng hài nhi có quan hệ thông gia, còn bên đại bá chỉ cần hứa hẹn lật lại Tam Thứ Nhân án. Tiết Bạch chính là chìa khóa để lôi kéo bọn họ.”

“Tên nhóc này không muốn, thì phải làm sao?”

“Vậy chỉ có thể trực tiếp thỉnh cầu Thánh Nhân ban hôn mà thôi.”

Lý Hanh tuy không tình nguyện, nhưng lý trí hiểu rõ đây là biện pháp tốt nhất.

An Lộc Sơn lại sắp vào kinh, giữa hắn và Bùi Khoan, hai người từng giữ chức Phạm Dương Tiết độ sứ, có mâu thuẫn lợi ích vô cùng sâu sắc, đến lúc đó Lý Lâm Phủ và An Lộc Sơn nhất định sẽ diệt trừ Bùi Khoan.

Đây chính là cơ hội để thu phục thế lực đứng sau Tiết Bạch.

“Ta là Thái tử, nhưng ở trước mặt Thánh Nhân chưa chắc đã có thể lên tiếng.” Lý Hanh than thở.

Lý Thục nói: “Phụ thân chỉ cần nói với Thánh Nhân rằng, Tam Nương phải lòng Tiết Bạch, thì mọi chuyện sẽ chu toàn thôi.”

Lý Hanh gật đầu, lẩm bẩm: “Tam Nương là nữ nhi mà ta yêu thương nhất, tiện nghi cho hắn rồi…”

Hai phụ tử cũng không thể bàn bạc quá lâu, rất nhanh, có thái giám đến thúc giục.

Lý Thục lui ra, rời Thái tử biệt viện, quay về Bách Tôn viện.

Hắn hít sâu hai hơi, đang định đến gặp Thôi thị, thì chợt nhớ đến một chuyện, liền gọi Trình Nguyên Chấn lại.

“Hỏi qua chưa? Nàng có bằng lòng hay không?”

“Vương thượng.” Trình Nguyên Chấn có chút khó xử, ngập ngừng nói: “Nàng tự xưng là nữ quan… thứ cho không thể vào Bách Tôn Viện hầu hạ được.”

“Có ý gì?”

Lý Thục vô cùng ngạc nhiên.

Trình Nguyên Chấn ngập ngừng một lúc, nói: “Theo nô tài thấy, có lẽ Quý Lan Tử đã thầm mến Tiết Bạch rồi.”

“Ha ha ha.”

Lý Thục tự cười giễu chính mình, rộng lượng mà khoát tay áo, nói: “Không sao.”

Không sao, hai mối nhân duyên này, hắn đã an bài đâu vào đấy, ai nấy đều sẽ vui vẻ.

--------

*Giai đại hoan hỉ: mọi người đều vui.

*Cập kê lễ: "Nam tử hai mươi đội mũ, nữ tử mười lăm cài trâm." Khác với xã hội hiện đại, trong thời cổ đại, nữ tử khi đến mười lăm tuổi được coi là trưởng thành, có thể được hứa hôn và thành thân.

*Cô tổ: dùng để chỉ chị em gái của ông nội hoặc bà nội của chồng.

*Tôn nữ là cháu gái, điệt tôn là cháu trai.

*Thứ trưởng tử: là con trai trưởng do thiếp sinh ra, phân biệt với đích trưởng tử là do vợ cả sinh ra.

*Hàn Quốc phu nhân là chị cả của Dương Quý Phi.

*Dương Thái Chân là đạo hiệu khi Dương Quý Phi làm đạo cô.

~Một hôm, Cao Lực Sĩ đi qua phủ Thọ vương thấy Dương phi là giai nhân tuyệt sắc, tinh thông ca vũ bèn nghĩ rằng có lẽ mỹ nhân này thay được Võ Huệ phi. Nhân buổi hầu, Cao Lực Sĩ mật tấu với Đường Huyền Tông, truyền đưa Dương Ngọc Hoàn vào Tập Linh đài để trông coi đèn nhang sớm hôm cầu nguyện cho Võ Huệ phi. Do đó, Thọ vương phi Dương thị phải vào Hoa Thanh cung, đến Tập Linh đài làm nữ đạo sĩ. Dương Ngọc Hoàn vốn có nhan sắc trời cho, lại tinh thông cầm kỳ thi họa, có thể vừa múa vừa hát, người đương thời từng gặp đều so sánh như tiên nữ giáng trần. Đường Huyền Tông trông thấy Dương phi, lập tức si mê ngay. Ông muốn nạp nàng làm thiếp nhưng lại vướng ngại chuyện là con dâu. Sau đó Cao Lực Sĩ bèn ngày đêm nghĩ cách đưa Vi thị làm Thọ vương phi thay thế, cuối cùng giúp Đường Huyền Tông cướp dâu thành công.

*điện ngọc: chỉ cung điện làm bằng ngọc, là nơi ở trong truyền thuyết của thiên đế và các vị thần tiên.

*diễm văn: thơ văn về tình yêu.

*“Vô trường vô thiếu, đạo chi sở tồn, sư chi sở tồn dã.”

“Không phân lớn nhỏ, nơi nào có đạo, nơi đó có thầy.”

*họa thủy đông dẫn: được dùng để chỉ hành động đổ tội cho người khác, để người khác gánh chịu hậu quả.

*nghịch nữ: chỉ người con gái bất hiếu hoặc không vâng lời cha mẹ.

*Hạ Bí Giám: tên khác của Hạ Tri Chương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.