Màn Ảnh - Hủ Chi

Chương 7: Màu trắng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh vừa vào phòng Trần Nhuế Sơ đã trông thấy anh. Hơi thở đều đều, trộm liếc nhìn.

Nhu nghe được cầu nguyện của cô, Đinh Ngạn Tư đi về phía này, từng bước như đạp lên trái tim cô.

Anh ngồi phía sau cô.

Cả người Trần Nhuế Sơ cứng đờ, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, thần kinh căng chật.

Giáo viên tiếng Anh thấy đã khá đông đủ, khụ khụ mấy tiếng, mở màn hình lên.

Nửa tiếng tiếp theo, thầy ấy nói một chút về cơ cấu giải thưởng và quy định của cuộc thi, còn nói về chút kỹ năng thuyết trình, trước khi kết thúc lại dặn dò mọi người: "Cuối cùng, các em có thể tạo nhóm hai người luyện tập trước. Bây giờ bắt đầu."

Trần Nhuế Sơ sửng sốt. Đinh Ngạn Tư cũng ngây ra.

Trần Nhuế Sơ xấu hổ chậm rãi xoay người, nhìn thoáng qua anh, vừa thẹn vừa sợ.

"Chào cậu." Đinh Ngạn Tư lên tiếng trước.

Trái tim Trần Nhuế Sơ đập thình thịch, lần gọi video trước, câu đầu tiên anh nói với cô cũng là "Chào em".

"Chào cậu." Trần Nhuế Sơ trả lời.

Đinh Ngạn Tư khẽ cười, hiện giờ anh càng chắc chắn cô chính là chủ bá sắc tình kia. Giọng nói giống như đúc, chỉ là khi phát sóng trực tiếp cô cố tình nũng nịu hơn thôi.

Có điều... Đều dễ nghe.

"Bắt đầu đi." Đinh Ngạn Tư chỉ bản thảo trên bàn.

Những môn khác điểm số của Trần Nhuế Sơ chỉ ở mức bình thường, nhưng tiếng Anh lại vô cùng tốt, thành tích ngang bằng top 10 của trường, ngữ điệu cũng rất khá, cho nên mới bị giáo viên tiếng Anh kéo tới tham gia thi đấu diễn thuyết.

Trần Nhuế Sơ cầm bản thảo đã viết mấy ngày trước lên đọc.

Đinh Ngạn Tư chống cằm nghe, ánh mắt dừng ở miệng cô lúc đóng lúc mở.

Đầu lưỡi đỏ thắm thỉnh thoảng lộ ra.

Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng cô duỗi đầu lưỡi ra muốn liếm anh lần trước.

Đinh Ngạn Tư phát hiện hơi thở của mình trở nên dồn dập, vội làm bộ nghiêm túc nghe cô diễn thuyết.

Phát âm rất chuẩn, rất giống giọng Mỹ.

"Thanks for listening." Trần Nhuế Sơ lưu loát kết thúc, ngước mắt nhìn nam sinh đối diện.

Cằm Đinh Ngạn Tư dựa vào tay, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ điện tử Cassiel màu đen càng tôn lên làn da trắng của anh.

Trần Nhuế Sơ nhìn chằm chằm cổ tay anh không chớp mắt.

"Đến phiên tôi?" Đinh Ngạn Tư nói như vậy, liền bắt đầu diễn thuyết.

Ban đầu Trần Nhuế Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, sau khi nhận thấy anh cũng đang nhìn mình, cô vội nhìn sang chỗ khác, thỉnh thoảng nhìn mũi, đôi lúc nhìn miệng, sau đó trộm ngắm kết hầu lên xuống của anh.

Thời tiết có hơi nóng, anh cởi một nút thắt trên cổ, loáng thoáng có thể nhìn thấy xương quai xanh giấu dưới áo sơ mi màu trắng.

Trần Nhuế Sơ cảm thấy khát nước.

Đinh Ngạn Tư biết cô đang nhìn mình, lại không có quá nhiều cảm xúc lắm, có thể là theo bản năng coi cô như bạn mình, tốt xấu gì... Họ cũng đã từng cởi sạch làm tình qua video.

Anh đẩy nhanh tốc độ đọc xong bản thảo của mình. "Hay lắm." Trần Nhuế Sơ hoàn hồn, gật đầu tán thưởng. Đinh Ngạn Tư khẽ cười: "Cảm ơn."

Anh có chút buồn cười, rõ ràng vẫn luôn nhìn lén mình, nói cứ như cô nghiêm túc nghe anh diễn thuyết vậy.

Giáo viên tiếng Anh thấy mọi người đều đã xong, vỗ vỗ bục giảng.

"Tan học. Cuộc thi sẽ diễn ra vào tháng sau, các em nhớ chuẩn bị đầy đủ, cố gắng đạt được thứ hạng tốt."

Trần Nhuế Sơ xoay người, cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Đình Ngạn Tư nhìn phía sau cổ cô, không khống chế được mà nhìn xuống, phần lưng thon gầy, xuyên qua đồng phục mỏng manh anh có thể lờ mờ nhìn thấy nội y màu trắng.

Thanh thuần tốt đẹp.

Màu trắng màu đen cô đều có thể kiểm soát.

Anh nhắm mắt lại, giật mình nhận ra bản thân lúc này rất khác thường. Cố gắng khống chế ngọn lửa đang bốc cháy, anh cầm đồ, đứng dậy rời đi.

....

Trần Nhuế Sơ nghe thấy tiếng anh rời đi, không khỏi thất vọng. Giây tiếp theo, di động rung lên.

Cô mở ra xem, là tin nhắn Wechat của Đinh Ngạn Tư. "Dạo này sao không phát sóng trực tiếp?"

Thời điểm đọc mấy chữ này, trái tim cô đập loạn nhịp.

Nhìn ra ngoài phòng học, đã không còn thấy Đinh Ngạn Tư đâu.

Cô cắn móng tay tự hỏi nên trả lời anh thế nào, cuối cùng nhắn qua mấy chữ: "Gần đây có chút việc bận."

"Sau này không phát sóng nữa sao?"

"Có, chỉ là sẽ không phát sóng trực tiếp trên đó nữa."

Trần Nhuế Sơ chắc chắn, học sinh xuất sắc kiêu ngạo như anh tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời cợt nhả như "Em phát sóng trực tiếp ở đâu tôi vào xem".

Cho nên, đây là cái cớ để cô thoát ra. Trần Nhuế Sơ chờ anh trả lời.

Qua hơn mười phút sau, người trong phòng học đều về hết, anh vẫn chưa hồi âm.

Trần Nhuế Sơ vò đầu, bổ sung một câu: "Nhớ em sao?" "Ù." Lúc này, anh lập tức trả lời.

Cô chớp mắt, sau khi xác định bản thân không nhìn lầm, cô vội che miệng không cho bản thân hét lên, kích động đến có thể xuống sân thể dục chạy 800m.

"Em cũng nhớ anh, hai mươi phút trước chúng ta mới gặp mặt, hiện tại em vẫn nghĩ tới anh." Cô gõ gõ mấy chữ này.

Nhưng rồi lại lặng lẽ xóa hết.

Cô xoa mặt mình, sau khi bình tĩnh lại, nhắn với anh: "Em có việc bận, không thể nói chuyện với anh nữa."

Cô không muốn đẩy anh ra, nhưng cô sợ bản thân một khi không nhịn được, bại lộ thân phận, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nhẹ thì bị Đinh Ngạn Tư chặn đường chất vấn, nặng thì mọi người đều biết cô là chủ bá sắc tình.

Vẫn không thể mạo hiểm như vậy.

...

Đinh Ngạn Tư dựa vào chỗ rẽ bên ngoài phòng học, ngước mắt nhìn vào trong, Trần Nhuế Sơ còn ngồi ở đó, cúi đầu cất điện thoại.

Có việc bận.

Phát sóng trực tiếp ở chỗ khác. Không nói chuyện với anh nữa.

Đinh Ngạn Tư nhướng mày, cười một tiếng. Khinh thường lại bực bội.

Nhấc chân vội rời đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.