Mami, Xin Nhận Hàng

Chương 18: CHƯƠNG 18: PHẢI NUỐT LỜI RỒI




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Bởi vì Giang Tử Sơ đã gây hoa, sau khi do dự, Cao Thương vẫn quyết định để có cuốn gói ra đi, còn dự án hợp tác với Tập đoàn Cận Thị cũng giao lại vào tay của Nhan Miên Miên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Giang Tử Sơ không có chút cảm thấy bất ngờ nào

Dù sao người ta cũng là tập đoàn lớn nổi tiếng, không thể vì một nhân viên nhỏ như cô mà đắc tội đối phương được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lúc cô đi, Cửu Nhi có chút buồn phiền, ôm lấy cô nói: "Tử Sơ, tôi tin cô có thể tìm được công việc khác tốt hơn, cô phải cố lên, đừng nản chí."

Trái tim lạnh lẽo của Giang Tử Sơ lúc này cũng có được một tia ấm áp. Còn lại, chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cô chắc phải nuốt lời rồi.

Cô không thể vạch ra kế hoạch tổ chức một tiệc sinh nhật thật khó quên cho Tiểu Bảo rôi!

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nghĩ đến đứa trẻ khiến người ta yêu thương đó, Giang Tử Sơ cảm thấy khoang mũi chua xót, đây lòng áy náy, không biết nên giảithích thể nào nữa.

Kiếm lòng không được mà móc điện thoại ra, muốn gọi cho bé một cuộc điện thoại, nhưng ngón tay củ quanh quân trên nút gọi đến mấy lần, cũng không có dũng khí ẩn xuống.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Một hồi lâu, cô mới hạ quyết định, chuẩn bị đi mua một món quà tặng cho bé, coi như là quà quà nhận lỗi

Nhưng còn chưa kịp đợi có hành động thì điện thoại đã reo lên trước rồi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Giang Tử Sơ giật bắn mình, vội vàng ấn nút nghe, bên đó lập tức truyền đến một thanh âm êm tại: "Xin chào, xin hỏi là người nhà của Phương Thế Hoa đúng không? Bên tôi là bệnh viện thành phố, nếu như cô rảnh thì xin lập tức qua đây một chuyến

Trái tim Giang Tử Sơ đột nhiên thất lại, vội vàng hỏi: “Tôi là con gái của bệnh nhân, xin hỏi..mẹ tôi thế nào rồi?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Là như vậy, hồi nãy bệnh nhân đột nhiên xảy ra tình trạng khẩn cấp, được nhân viên y tế chúng tôi kịp thời phát hiện đưa vào phòng cấp cứu, bây giờ vẫn chưa ra, tình hình cụ thể vẫn còn chưa biết, cho nên

Người ở bên đầu dây bên kia khôngnhanh không chạm mà nói, nhưng Giang Tử Sơ đã không nghe lọt một cầu nữa rồi, trong lòng bắt đầu trở nên hoảng loạn, bàn chân như nổi giả, lập tức xông đến bên đường bat xe, nhanh chóng đến bệnh viện.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

20 phút sau, chiếc xe đã đến, Giang Tử Sơ trả tiền xe rồi chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu như kẻ điên

Một y tá quen thuộc đúng lúc từ bên trong ra ngoài, Giang Tử Sơ tiến lên trước tầm lấy tay của đối phương, vội vàng hỏi: "Y tả Trương, mẹ của tôi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Y tá Trương vội vàng an ủi: "Cô Giang đến rồi sao? Đừng nôn nóng, mẹ cô đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm rồi, tình hình cụ thể thì còn cần kiểm tra thêm một bước nữa, cô đừng lo lắng."

Giang Tử Sơ gật đầu, nội tâm u sầu, đi qua đi lại trong hành lang.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã mở ra, vài vị bác sĩ cùng nhau đi ra ngoài.

Giang Tử Sơ lại tiến lên trước, hỏi vị bác sĩ ở giữa: “Chú Tân, mẹ cháu thế nào rồi?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Người đàn ông được gọi là chủ Tần đó tên là Tần Dương, tuổi đã hơn 40, khuôn mặthoà nhà, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vắng, là người có chức quyền trong khoa nào của bệnh viên

Ngoài ra, ông ta còn là người quen cũ của Phương Thế Hoa, nhìn thấy Giang Tử Sơ với vẻ mặt hốt hoảng, ông ta vội vàng tháo khẩu trang xuống và an ủi "Tử Sơ đừng lo lắng, mẹ cháu không sao Hồi nãy chủ đã kiểm tra cho bà ấy rồi, phát hiện tế bào não của bà ấy hoạt động mạnh hơn rất nhiều, xem ra sau này có lẽ sẽ có cơ hội tỉnh lại. Hồi nãy tình hình đột ngột, sợ có bất ngờ ngoài ý muốn nên mới với vàng thông báo cho cháu qua đây, cháu yên tâm đi

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Giang Tử Sơ nghe thấy lời này, trái tim lợ lửng rất lâu cuối cùng cũng từ từ hạ xuống, cô thở phào, sau đó kinh hỉ mà hỏi: “Chủ Tần, lời này của chủ là thật sao? Mẹ cháu thật sự có cơ hội tỉnh lại sao?"

"Gật cháu làm gì chứ?" Tần Dương ôn hoà vỗ vỗ vai của Giang Tử Sơ, thở dài nói: “Mẹ của cháu cũng nên tỉnh lại rồi, nếu không thì cũng quá uống phí sự hy sinh mấy năm nay của cháu rồi!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Giang Tử Sơ lắc lắc đầu, cần môi nói: “Cháu không sao, chỉ cần mẹ có thể tỉnh lại. Tần Dương nói: "Cháu là một đứa trẻngoan, mẹ cháu chắc chắn có thể Nhưng mà, có chuyện này có thể là phải cần thương lượng với cháu một lát, chính là liên quan đến phương diện thuốc men của mẹ cháu Tế bào não của mẹ cháu có dấu hiệu hoạt động mạnh rồi, chủ kiến nghị áp dụng phương pháp tiên tiến để tiến hành trị liệu cho bà ấy, kích thích sinh lực não của mẹ cháu Trường hợp người thực vật tỉnh lại không phải là không có, chỉ là phí trị liệu có hơi tốn kém... chủ lo cháu sẽ không gánh nổi."

Nhưng Giang Tử Sơ lại không hề suy nghĩ gì mà nói một cách không do dự: "Không sao hết, chủ Tần, cháu có thể gánh được, tổn bao nhiêu tiền cũng không sao, chỉ cần có thể khiến cho mẹ cháu sống lại lần nữa là

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tần Dương thấy cô thảo như vậy, cũng không nói gì nữa mà lập tức gật đầu: "Vậy được, về mặt chữa trị sẽ sắp xếp càng nhanh càng tốt, cháu chuẩn bị trước đi, nếu như không đủ thì cứ nói với

cảm ơn chủ Tân.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Sau khi nói vài câu với Giang Tử Sơ mới đến phòng bệnh thăm mẹ vẫn đang hôn mê.

Người phụ nữ ở trên giường vô cùng gò ốm yếu, sắc mặt tái nhợt đến nỗi giống nhưlà chỉ cần đụng một cái thôi cũng sẽ vỡ ra vậy, nhưng vẫn không thể nào che đi thần sắc ông hoà dịu dàng, cả người trong rất an nhiên tĩnh hảo.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đây mắt của Giang Tử Sơ cũng trở nên mềm mại đi vài phân, quay người đi mở một chậu nước nóng, qua lau mặt lau tay cho mẹ, thuận tiện nói chuyện với bà

Cho dù người ở trên giường không nghe thấy, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nói luyền thuyền.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Nói mãi nói mãi, không biết tại sao lại nói đến cha con nhà họ Cận đó...

Cô nói. "Mẹ, con đó nha, gần đây có gặp một người đàn ông, anh ta vô cùng ưu tú, vẻ ngoài đặc biệt đẹp trai, lại nhiều tiền, có rất nhiều phụ nữ xếp hàng chờ đợi, muốn gả cho anh ta. Năng lực của anh ta lại lớn mạnh, giống như không phải một người phàm vậy, hoàn mỹ đến khiến người ta phải phẫn nộ. Hơn nữa, anh ta còn có một đứa con rất đáng yêu, cũng không biết tại sao, con vô cùng thích đứa bé đó, nhịn không được mà muốn gần gũi hơn với nó, con luôn cảm thấy, nó và con rất có duyên phận nhưng lại không nói được cụ thể

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Lúc xa nhau, con thậm chí còn sinh ra ý định muốn trộm đứa bé đó đi nữa. "Nói lung tung một đồng nói đến cuối cùng, bản thân Giang Tử Sơ cũng nhận không được mà cười lên

Cười xong, có lại thở dài một hơi thật sâu, nói: "Trước đây con đã nói là sẽ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật khó quên cho nó, nhưng bây giờ, con bị sa thải rồi con phải nuốt lời rồi. Mẹ nói xem...con người con có phải là rất tệ không

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Trong phòng bệnh yên tĩnh, không có ai đáp lại cô

Bên ngoài phòng bệnh, có một thân ảnh cao lớn mặc áo blouse trắng đứng ở đó.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Người đó nhìn cô qua khe cửa khép hờ, khuôn mặt tuấn mỹ gần như là yêu nghiệt mang theo trầm tư

Chính là Trầm Bách Niên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Vừa nãy anh ngẫu nhiên đi ngang qua, nghe thấy trong phòng bệnh có người đang lẩm bẩm một mình, vốn cũng không để ý nhưng không ngờ lại nghe thấy một đoạn thủ vi.

Điều này khiến anh liên tưởng đến cặp

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

cha con nào đó.

Thật là trùng hợp alTrầm Bách Niên hứng thú mà móc điện thoại ra, chụp lên hai tấm ảnh, sau đó gửi đến điện thoại của Cân Tâm Du.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đại Tổng giám đốc Cận lúc này đang họp ở phòng hội nghị.

Bên dưới là một đám quản lý cấp cao của công ty, ai nấy đều đang ngôi nghiêm chỉnh, sắc mặt chuyên chủ nhìn chăm chăm vào màn hình chiếu được liên kết với điện thoại của Cận Tầm Du, rất là long lanh sáng ngời.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đột nhiên ding một tiếng, thanh âm nhạc nhỏ của điện thoại vang lên.

Tiếp đó, màn hình nhảy một cái, một tấm ảnh chụp nghiêng mặt của mỹ nhân hoa lệ bỗng chốc xuất hiện trước mắt đám đông.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Bầu không khí, giống như là ngưng tụ

lai...

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.