Mầm Ác

Chương 33: Lưu vong đường cùng




Biên tập: Bab, Bảo.

Sửa lỗi: Bảo.

Cận Phi Trạch nói rằng nó đang ở hướng đó, chẳng lẽ Thái Tuế có thể huýt sáo? Nếu Thái Tuế huýt sáo, vì sao nó lại huýt sáo với Khương Dã? Khương Dã cố gắng nhớ lại giai điệu này, rốt cuộc cậu đã nghe thấy nó ở đâu? Hình như là khi còn bé, trong một dịp đặc biệt nào đó, cậu từng nghe thấy tiếng huýt sáo này.

Để an toàn, Khương Dã chọn đi về phía ngược lại. Tiếng huýt sáo du dương thế mà lại đi theo cậu. Khương Dã ngừng bước, quay đầu lại, giai điệu đó cứ văng vẳng trước mặt Khương Dã cách đó không xa, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Từ đầu đến cuối tiếng huýt sáo không hề rời khỏi Khương Dã, cũng không đến gần cậu.

Nó có ý gì? Bỗng dưng Khương Dã nhớ đến con Bé Bự Lông Vàng nuôi trong nhà, mỗi khi nó ị bên ngoài và muốn người ta đào hố giúp nó, nó cũng đi theo Khương Dã như vậy. Nó hi vọng Khương Dã sẽ đi theo nó, cho nên nó sẽ đứng cách Khương Dã vài bước không xa và sủa gâu gâu, nếu Khương Dã không đi với nó, nó sẽ tiếp tục bám theo sau đuôi Khương Dã.

Khương Dã ngẫm nghĩ, sau đó thử dịch vài bước về phía tiếng huýt sáo.

Tiếng huýt sáo di chuyển xa hơn một chút.

Quả nhiên, nó hi vọng Khương Dã đi theo nó.

Nó có đáng tin không? Nếu là bẫy của Thái Tuế thì sao? Cận Phi Trạch sắp chết vì mất máu quá nhiều, còn cậu thì nhắm mắt, hoàn toàn không để thoát khỏi đường hầm này. Còn theo như lời của Cận Phi Trạch, nếu mở mắt ra, không biết có khi nào sẽ trở thành tên điên giống như Cận Phi Trạch không nữa. Cận Phi Trạch có khuynh hướng tự hại rất cao, nếu Khương Dã cũng phát rồ, chắc chắn cậu sẽ giết Cận Phi Trạch trước rồi tự sát.

Có lẽ chỉ còn nước đánh cược một phen. Dù sao kết quả tệ nhất cùng lắm là chết chung một chỗ với thằng điên Cận Phi Trạch này mà thôi.

Khương Dã đi theo tiếng huýt sáo. Nó giống như một củ cải treo lủng lẳng trước mặt con lừa, không mảy may đến gần Khương Dã, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Khương Dã khó khăn bước về trước, đi theo tiếng huýt sáo hết rẽ trái rồi rẽ phải, sau đó còn leo lên dốc. Sườn núi rải đầy sỏi đá, Khương Dã rất cẩn thận, sợ bị té ngã. Nếu ngã ở đây thể nào cũng gãy xương đầu gối mất. Thỉnh thoảng có tiếng đá vụn lăn lông lốc xuống dưới vì bước đi của Khương Dã, cậu tập trung lắng nghe, sau khi đi được một lúc lâu, phía trước không có bất cứ âm thanh đá vụn lăn xuống, cũng không có tiếng bước chân hay tiếng thở hổn hển giống như Khương Dã.

Chỉ duy mỗi âm thanh huýt sáo kia.

Khương Dã không hiểu, chẳng lẽ đằng trước vốn không phải người hay thứ gì đó, mà là quỷ hồn đang huýt sáo ư?

Đi theo tiếng huýt sáo khoảng hơn một tiếng đồng hồ, cậu đã ra khỏi đường hầm, tầm mắt phía trước sáng bừng lên, hẳn là đã lên đến mặt đất. Cạnh chân là lùm cây thấp bé, thỉnh thoảng có dây mây và cành lá vướng chân cậu, hai mắt cậu nhắm chặt, đi đường vô cùng vất vả.

Đi theo tiếng huýt sáo, bỗng dưng đầu cậu va phải một mặt phẳng rắn chắc. Khương Dã nhíu mày, đưa tay ra trước sờ thử. Là một bề mặt gỗ bằng phẳng nhẵn nhụi, diện tích cực lớn, tựa hồ là một cánh cửa? Khương Dã lần mò đi theo đường biên của nó, sờ đến một góc 90 độ, sau đó rẽ qua, xúc cảm khi chạm vào trở nên gồ ghề, trên ván gỗ khắc rất nhiều hoa văn phức tạp. Khương Dã ngửi thấy một mùi xác chết hôi thối nồng nặc, còn có cả mùi gỗ mục. Đây là thứ gì vậy?

Tiếng huýt sáo bỗng trở nên dồn dập hơn, như thể đang giục cậu đuổi theo nó.

Đằng sau tấm ván gỗ phát ra có tiếng cọt kẹt cọt kẹt, như có thứ gì đó đang vặn vẹo ở bên ấy. Tiếng huýt sáo nhanh hơn rất nhiều, cứ như thể đòi mạng. Khương Dã chợt nhận ra thứ trước mắt mình là gì, đây chính là chiếc quan tài màu đỏ mà mẹ cậu đã nhìn thấy ở gần thôn Thái Tuế vào năm 2005. Ban đầu khi đặt chân đến thôn Thái Tuế, họ vẫn chưa phát hiện ra di tích khảo cổ nào ở quanh đây, đừng nói chi là tìm thấy chiếc quan tài màu đỏ như mẹ từng mô tả, không ngờ nó lại nằm ở đây. Những gì mẹ cậu trông thấy nghe được hoàn toàn không phải là ảo giác, mọi thứ đều đã thực sự xảy ra. Vậy lẽ nào cái người tên “Giang Nhiên” cũng có thật ư?

Tiếng kẽo kẹt bên trong quan tài càng lúc càng lớn, thật sự giống như có thứ gì đấy muốn bò ra ngoài. Tiếng huýt sáo thôi thúc không ngớt, dường như hết sức lo lắng. Khương Dã không dám dùng dằng nữa, vội bước chân theo tiếng huýt sáo rời khỏi đây. Tiết tấu của tiếng huýt sáo đột nhiên trở nên rất nhanh, Khương Dã sợ bị lạc nên chạy mấy bước. Nhắm tịt mắt mà chạy quả đúng là lao đầu vào chỗ chết, cuối cùng cậu vẫn đâm sầm vào một cái cây to đùng rồi ngã xuống đất cùng với Cận Phi Trạch.

Trên trán đau đớn dữ dội, cậu cố sức lắc đầu. Tiếng huýt sáo lao nhanh về phía trước, rồi thoáng cái trở nên mơ hồ vô cùng. Đằng sau có tiếng răng rắc răng rắc truyền đến, giống như có thứ gì đó bị nứt ra, sau đó là tiếng tấm ván gỗ nặng nề chuyển động, Khương Dã rợn sống lưng, chẳng lẽ là nắp quan tài bị mở ra?

Đến nước này thì không thể không mở mắt rồi. Khương Dã dứt khoát mở mắt ra, bản thân cậu đang ở một nơi sâu trong rừng rậm, xung quanh đều là những cây sa la cao lớn. Cây cối che khuất lẫn nhau, ánh mặt trời thưa thớt, cũng chẳng có bóng dáng Thái Tuế kỳ quái nào cả. Cậu quay đầu lại, phía sau là tàn tích của một doanh trại, trên mặt đất có ba khẩu súng trường loang lổ vết máu, ở chính giữa đặt rất nhiều quan tài, bên trên phủ vải bạt. Trong đó có một chiếc quan tài màu đỏ thẫm khổng lồ khác thường, mang theo sự tà quái đáng sợ, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh khi nhìn vào. Tấm ván quan tài vốn là được đóng đinh ngay đấy, nhưng hiện tại một góc đã nứt, còn bị đẩy ra một khe hở tối mịt. Khương Dã dường như nhìn thấy một chiếc mặt nạ màu đen qua khe hở ấy, đó đúng là mặt nạ mà mấy tên tay sai trong nhóm của mẹ cậu đeo.

Đội ngũ mẹ cậu chắc chắn đã đi vào vùng cấm của thôn Thái Tuế, còn cắt cái gọi là “thịt Thái Tuế”. Họ mất đi ba người đồng bạn, chẳng lẽ là ở đây? Trên đất có ba khẩu súng trường, số lượng vừa khớp. Nhưng ba người đấy sao lại chạy vào trong quan tài rồi? Đã thế còn nom như đang rất muốn ra ngoài.

Trực giác mách bảo Khương Dã rằng mấy kẻ này vô cùng nguy hiểm. Cậu vội vã đứng dậy, cõng Cận Phi Trạch trên lưng rồi nhằm theo hướng tiếng huýt sáo biến mất mà bỏ chạy. Xa xa cậu nghe thấy ở đằng sau có ba tiếng vật nặng rơi xuống đất, xem chừng là ba kẻ nọ đã bò ra khỏi quan tài rồi. “Bọn họ” thoắt cái đã áp sát, tốc độ nhanh khiếp hồn. Âm thanh chuyển động quả thực không giống người, Khương Dã không dám quay đầu lại nhìn, cứ cắn răng chạy thục mạng.

Dọc đường đều là rừng rậm, ngay cả một cái hang động để trốn cũng không có. Chạy đến mức đầm đìa mồ hôi, Khương Dã vẫn không dám dừng lại. Cận Phi Trạch có thân hình cao đến 188cm, cậu chưa từng luyện chạy mang tạ bao giờ, lúc này là tình huống khẩn cấp, tiềm năng của cậu bùng nổ, cõng Cận Phi Trạch chạy liên tục nửa giờ. Tiếng huýt sáo đã biến mất, Khương Dã cũng không rõ mình chọn có đúng hướng hay không. Trong hồi ký của mẹ cậu, bà đã gặp phải Quỷ Đả Tường, có đi thế nào cũng sẽ quay trở lại doanh trại, Khương Dã rất lo bản thân mình cũng sẽ gặp phải tình huống này.

“Rẽ trái.” Cận Phi Trạch sau lưng bất chợt lên tiếng.

“Cậu biết đi như thế nào à?” Khương Dã vội vàng rẽ hướng.

“Vẫn còn tiếng huýt sáo,” giọng nói của hắn rất yếu ớt, “500 mét.”

Thính giác tên này tốt thế, trong lòng Khương Dã dấy lên hi vọng, cậu cắn răng đuổi theo tiếng huýt sáo.

Bỗng dưng Khương Dã lại nghe thấy tiếng huýt sáo, đúng là hướng mà Cận Phi Trạch đã nói! Khương Dã chạy về phía ấy, cậu nhìn thấy những tia sáng nho nhỏ lấp loáng cuối những tán cây, hình như còn có bóng ai đen đen, lẽ nào đó chính là người huýt sáo? Cậu cố hết sức bình sinh mà phóng như điên. Chạy ra khỏi cánh rừng rồi mới phát hiện đằng trước thế mà lại là một vách núi thấp, bên dưới có con sông chảy xiết. Tiếng huýt sáo biến mất, cậu cũng không kịp phanh chân lại, cứ thế ngã xuống cùng với Cận Phi Trạch.

Tựa như cánh diều, cậu vung mình vào trong gió, dưới kia là dòng sông rộng lớn. Những bọt sóng trắng ào lên cuồn cuộn, thoáng như mảnh ngọc vỡ tung. Gió lớn tựa lưỡi dao cào vào mặt Khương Dã, cậu và Cận Phi Trạch cùng nhau rơi xuống sông. Ngay lúc rơi xuống sông, cậu cởi ba lô ra, đuổi theo Cận Phi Trạch đã chìm vào tận sâu đáy nước.

Tên kia lại ngất đi, tình trạng mất trọng lượng đột ngột cũng không làm hắn tỉnh lại được. Hắn cứ chìm xuống, ánh nắng trong nước lấp lánh khắp xung quanh hắn, khuôn mặt lạnh tựa băng như thể trong suốt. Khương Dã đuổi theo chẳng khác gì con cá bơi, ôm lấy vòng eo nhỏ của hắn rồi kéo lên mặt sông. Hắn ta ho sặc sụa, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, như thể sắp ngạt thở đến nơi. Khương Dã cảm thấy lo lắng, bèn tăng tốc kéo hắn lên, cuối cùng ngoi ra khỏi mặt nước.

Con sông này rộng bao la, Khương Dã kéo Cận Phi Trạch ngửa mặt lên, duy trì thể lực, cứ vậy xuôi theo dòng nước. May là ngâm nước chưa bao lâu, Cận Phi Trạch cũng tự ho ra nước được. Nhìn thấy hơi thở của hắn đã ổn định, Khương Dã cũng tạm yên tâm. Quan sát khắp xung quanh, hẳn là họ đã trở lại thế giới bình thường. Ngoại trừ những kẻ bò ra từ quan tài, suốt quá trình chạy trốn không phát hiện có gì khác lạ, cảnh sắc chung quanh cũng chẳng khác gì lần trước. Trước đó phải chạy như điên, tiêu hao quá nhiều thể lực nên Khương Dã không sao kéo Cận Phi Trạch bơi trở về bờ nổi. Cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại sức nhanh nhất có thể, đợi đến khi trôi dạt đến một chỗ gần bờ hơn thì vác Cận Phi Trạch lên bờ.

Cứ trôi và trôi, cậu buồn ngủ mãi không thôi, gần như chìm vào mộng đẹp tới nơi rồi. Trong cơn mơ màng, hình như cậu nghe thấy giọng của Hoắc Ngang…

“Đệt, tôi tìm thấy thi thể của Tiểu Khương và Tiểu Cận rồi. Chúng nó nắm tay nhau trôi trên sông này.”

Giọng nói của Thẩm Đạc vang lên từ trong bộ đàm: “Cái gì, hai đứa nó chết cả rồi á?!”

Khương Dã: “…”

Mặt cậu không cảm xúc trôi qua trước mắt Hoắc Ngang, bốn mắt nhìn nhau. Hoắc Ngang đứng trên con tàu cứu hộ, giọng điệu đầy bi thương, “Tiểu Khương chết không nhắm mắt…”

Khương Dã vươn người như xác chết vùng dậy, trèo lên con tàu cứu hộ, rồi quay người kéo Cận Phi Trạch lên.

Hoắc Ngang kinh hãi, “Vãi chưởng, chưa chết!”

Anh ta vội đưa tay giúp sức kéo Cận Phi Trạch lên.

“Cậu không sao chứ?” Hoắc Ngang quan sát Khương Dã từ trên xuống dưới, “Lúc cậu rơi xuống vốn anh đây muốn cứu cậu, nhưng họ Thẩm kia lại nhất định không cho nhảy xuống, bảo là vào rồi thì không về được nữa. Nói linh ta linh tinh, chẳng phải cậu đã về rồi đây à?”

Khương Dã không rảnh mà để ý đến anh ta, cơn mỏi mệt giờ mới cảm nhận được ập đến, mọi giác quan của cậu đều đình công, thậm chí không có sức để nói chuyện. Bác sĩ trên tàu cứu hộ lấy hộp sơ cứu ra, giúp Cận Phi Trạch xử lý vết thương. Cuối cùng Khương Dã cũng cảm thấy yên tâm, cậu nhắm mắt lại và chìm vào hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.