Biên tập: Bảo, Bab.
Sửa lỗi: Bảo.
“Sao cậu lại đến đây?” Khương Dã nhíu mày.
“Bởi vì cậu đến đây đó.” Cận Phi Trạch cười nói, “Cậu quên rồi hở? Chúng ta là người yêu, người yêu thì phải như hình với bóng.”
“Ý tôi là tại sao cậu lại biết tôi ở chỗ này?” Khương Dã lặng lẽ đưa tay sờ túi áo và cổ áo của mình, xem có thiết bị định vị mà tên này cài vào người mình không.
“Bộ chuyện này khó đoán lắm hả? Thẩm Đạc mất tích, Cục Cảnh sát niêm phong hồ sơ của mẹ cậu, không còn ai có thể giúp cậu tìm mẹ, cậu đành đích thân ra trận. Bé đáng thương ơi, cậu tìm được mẹ chưa á?”
“Sao cậu liên lạc được với Cát Cát Ngõa Nhĩ?”
Cận Phi Trạch chớp chớp đôi mắt, cười nói: “Nếu nói về thợ săn già ở thôn Mặc Giang thì Cát Cát Ngõa Nhĩ là nổi tiếng nhất rồi, hỏi thăm không khó. Tiểu Dã, nếu cậu nói với tớ cậu muốn đến thôn Thái Tuế sớm hơn thì đâu cần phải một thân một mình đi hỏi thăm khắp nơi vậy đâu? Vì để tránh tớ mà còn đổi cả sim điện thoại nữa. Có ích gì đâu chứ? Dù cậu đến chân trời góc bể, tớ cũng có thể tìm thấy cậu thôi.”
Bạch Niệm Từ đi tới, tò mò hỏi: “Hai cháu quen nhau à?”
Cận Phi Trạch vào nhà sàn, mỉm cười chào hỏi với y, “Bọn cháu là người…”
Khương Dã nhanh vội vã che miệng hắn lại trước khi hắn phun ra mấy câu tầm xàm, nói với vẻ trấn định: “Bạn học, bọn cháu là bạn học.”
“Bọn bây nghỉ ngơi sớm đi.” Lão thợ săn đi vào nhà, ngồi bên lò sưởi đốt một tẩu thuốc, “Sáng sớm mai chúng ta phải vào núi, đi cả ngày trời, đêm nay ngủ sớm, ngày mai khi mặt trời mọc chúng ta lập tức khởi hành, ai dậy trễ thì ở nhà.” Đôi mắt vẩn đục mà sắc bén của lão ta nhìn về phía Khương Dã, “Thằng nhóc kia, chú mày cũng muốn đến thôn Thái Tuế à?”
Khương Dã gật đầu, “Làm phiền ông ạ.”
Lão quan sát khuôn mặt Khương Dã qua ánh đèn vàng lờ mờ, gương mặt điển trai nét nào ra nét đó, khí chất lạnh lùng lãnh đạm. Dáng hình của đứa trẻ này khiến lão nhớ lại một vài đoạn ký ức, có thứ gì đó đã im lặng rất lâu trong đầu lão đang dần dần được đánh thức.
Nhìn một hồi lâu, lão nói: “Hình như tao từng thấy chú mày ở đâu rồi thì phải?”
“Ông từng gặp cháu nó rồi?” Bạch Niệm Từ nói, “Ông lão này, đây là lần đầu nó đến đây mà? Ông gặp nó bao giờ đấy?”
Cát Cát Ngõa Nhĩ trầm ngâm một lúc lâu, sau đó hỏi Khương Dã: “Chú mày có họ hàng nào từng đến thôn Thái Tuế không? Hình như tao từng gặp một người có diện mạo trông rất giống chú mày ấy.”
“Có ạ.” Khương Dã nói, “Chẳng lẽ cũng là ông dẫn đường ư?”
“Là tao,” lão thợ săn bắt đầu hồi ức, “Đó là chuyện của mười mấy năm trước. Nếu chú mày có họ hàng từng đi đến nơi đó, hẳn là chú mày phải biết thôn Thái Tuế là một nơi thế nào. Mười mấy năm trước vẫn còn có người ở đó, kể từ khi họ hàng chú mày đến thì người ở đó chết sạch. Sau này, tao chưa thấy ai vào đó mà bước ra được cả.”
“Ông có biết bà ấy đã xảy ra chuyện gì ở đó không?”
“Sao tao biết được? Tao chưa từng qua đêm trong thôn Thái Tuế. Tao chỉ dẫn người ta đến chỗ cách thôn Thái Tuế 200 mét, quãng đường còn lại bọn họ tự đi.” Lão thợ săn nói, “Từ nhỏ ông già tao đã bảo rằng nơi đó có tà khí, khi còn bé tao theo ổng đến thôn Thái Tuế giao hàng, những người sống ở đó rất kỳ quặc, ngày nào cũng thờ cúng thứ gì đó mà tao không nhìn thấy. Ông già tao nói một khi qua đêm thì sẽ không ra khỏi đó được nữa. Ít nhất thì tao chưa từng nhìn thấy người đến thôn Thái Tuế rời khỏi đó, có phải họ hàng chú mày không trở về nữa không?”
Khương Dã nhận ra rằng rất có thể mẹ cậu là người duy nhất ra khỏi thôn Thái Tuế trong mấy chục năm qua. Mặc dù bây giờ bà đã về, nhưng chẳng nghe thấy bất cứ tin tức nào về bà cả.
Lão thợ săn rít một hơi thuốc, chốt hạ một câu tàn nhẫn: “Nếu bọn mày đến đó thì không một ai thoát được đâu.”
Lão vừa dứt lời, Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc liếc mắt nhìn nhau. Sắc mặt Bạch Niệm Từ nghiêm trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Cận Phi Trạch đứng ngoài hành lang chơi chim trong lồng, có vẻ như hắn vốn không nghe cuộc trò chuyện bên trong. Khương Dã cúi đầu, bất giác vân vê đốt ngón tay. Người bình thường khi nghe những chuyện không thể tưởng tượng như vậy, hoặc là sợ hãi, hoặc là nghi ngờ, song không một ai ở đây có phản ứng như thế. Quả nhiên Bạch Niệm Từ và hai gã lính đánh thuê kia đều biết về sự quái dị của thôn Thái Tuế. Cậu không khỏi tò mò, rốt cuộc mẹ cậu đã nói gì trong bài luận văn đến nỗi khiến cho chính phủ cấm nó. Có lẽ chỉ có những người của học viện mới biết được đáp án của vấn đề này.
“Vậy dân thôn từng sống ở đó đâu rồi?” Hoắc Ngang nói chen vào, “Chẳng phải ông vừa nói lúc trước từng có người sống ở đó sao?”
“Chết hết, thôn bỏ hoang lâu rồi.” Lão thợ săn nhả ra một vòng khói.
Y Lạp Lặc còn định hỏi gì đó, lão thợ săn nói buồn ngủ rồi. Lão sắp xếp phòng cho mọi người ở lầu 3, một phòng 700 tệ (~ 2 triệu 4 VNĐ), Khương Dã vào phòng, phòng vừa nhỏ vừa rách nát, ga trải giường còn nổi nấm mốc. Tổng cộng chỉ có hai gian phòng trống, lại còn không cách âm. Dù biết tay thợ săn già này cắt cổ, mọi người cũng đành hậm hực chấp nhận.
Khương Dã định ở chung phòng với Bạch Niệm Từ, Bạch Niệm Từ tháo kính xuống để lau chùi, cười nói: “Ui trời Tiểu Dã à, cháu nhìn bạn cháu đi, người ta muốn ở chung phòng với cháu kia kìa.”
Khương Dã quay đầu, đối diện với ánh mắt u oán của Cận Phi Trạch.
Khương Dã: “…”
“Mấy đứa cãi nhau à? Bạn cùng lớp với nhau thì phải hòa hợp chứ. Dù lúc trước có mâu thuẫn lớn cỡ nào thì chẳng phải nhóc này cũng đã đi thật xa tới tìm cháu sao?” Bạch Niệm Từ vỗ vai cậu, “Chú với anh Hoắc và anh Y Lạp Lặc phải ngồi lại với nhau, vừa lúc phải bàn bạc cho ngày mai nữa, mấy đứa nhỏ các cháu đi ngủ đi.”
Khương Dã mím môi nhìn Cận Phi Trạch, dù không tình nguyện nhưng chỉ có thể ở chung một phòng với hắn.
Lão thợ săn vươn tay, “Thu tiền trước rồi mới nghỉ. Chúng ta có duyên nên khuyến mãi cho tụi mày một chút, 650 (~ 2 triệu 2 VNĐ). Lão già như tao không dùng Alipay, đưa tao tiền mặt.”
Cận Phi Trạch nói: “Để tôi trả.”
Hắn đưa tiền, ngón tay lão thợ săn dính nước miếng đếm tiền, số tiền gọn gàng, không thiếu một xu, thái độ lão ta tốt hơn hẳn. Khương Dã im lặng mở Alipay chuyển tiền cho Cận Phi Trạch. Cậu không muốn ở trong căn phòng mà hắn trả tiền.
“Tốt bụng khuyên tụi mày một câu, đừng đi mạo hiểm.” Lão thợ săn tận tình khuyên bảo, “Bây giờ người trẻ tuổi thích kích thích, chỗ nào nguy hiểm là đi. Ở cái độ tuổi này thì phải chăm chỉ học hành.”
Khương Dã hỏi: “Ông ơi, mẹ cháu tháng trước lại tới chỗ này, chắc là hai người đã gặp nhau đúng không? Bà ấy có nói gì với ông không ạ?”
“Mẹ mày?”
“Chính là người họ hàng rất giống cháu, thật ra bà ấy không phải họ hàng mà là mẹ cháu.”
“Không phải không phải,” Lão thợ săn vội lắc đầu, “Mày lộn rồi, người tao nói là nam.”
“Nam?” Khương Dã nhíu mày, “Tên là gì ạ?”
“Tên…” Lão thợ săn mơ hồ, “Trời ạ, lâu quá rồi, không nhớ gì cả.”
“Giang Nhiên?” Cận Phi Trạch bỗng dưng lên tiếng.
Lão thợ săn lắc đầu, “Không biết phải tên này hay không. Tao đã quên mất hắn ta rồi, thấy thằng nhóc này mới đột nhiên nhớ tới.”
Khương Dã nắm chặt tay, cõi lòng như có thủy triều dâng lên rồi lui xuống. Người đàn ông rất giống với cậu là Giang Nhiên sao?
Nếu Cát Cát Ngõa Nhĩ từng gặp ‘Giang Nhiên’, điều đó có nghĩa rằng ‘Giang Nhiên’ là người thật, chứ không phải là ảo giác sinh ra do chứng rối loạn lo âu của mẹ cậu. Đại học Thủ Đô không tra ra được cái tên ‘Giang Nhiên’ có thể là vì người này đã ngụy tạo thân phận với mẹ cậu. Khương Dã cẩn thận suy đoán và đưa ra một giả thiết. Khả năng là có một nhóm người do Giang Nhiên cầm đầu đã giả mạo quân đội và giáo sư trong Viện Nghiên cứu Sinh Vật Đặc Biệt của Đại học Thủ Đô, đánh lừa mẹ cậu rồi dẫn bà vào sâu trong rừng. Lúc bấy giờ mẹ cậu là ngôi sao đang lên nổi tiếng trong giới học thuật, không chừng bọn chúng muốn mượn kiến thức của mẹ cậu để hoàn thành nhiệm vụ nào đấy. Có lẽ trong thôn Thái Tuế tồn tại một số bí ẩn, phải dựa vào mẹ cậu mới có thể giải đáp.
Nhưng mà tại sao kẻ này lại có tướng mạo giống cậu? Trong lòng Khương Dã nảy sinh một suy đoán vô cùng lố bịch, lẽ nào Giang Nhiên chính là cha ruột của cậu?
“Có ảnh chụp không ạ?” Khương Dã lại hỏi.
Lão thợ săn nói không có.
Khương Dã lại hỏi thêm mấy câu, lão thợ săn đều lắc đầu đáp lại. Dù sao cũng cả bó tuổi rồi, chỉ nhớ là Giang Nhiên cùng đi với rất nhiều người. Điều này cũng xác thực suy đoán của Khương Dã, nhóm người này giả mạo quân đội rồi đi vào thôn Thái Tuế. Đương nhiên cũng có một giả thiết theo hướng khác, đó là bọn họ quả đúng là một trung đội nào đó của quân đoàn 608, nhưng đã bị tổ chức xóa bỏ họ tên và số hiệu, từ đó biến mất khỏi hồ sơ. Giang Nhiên mất đi danh tính hợp pháp, trở thành một bóng ma du đãng.
Lão thợ săn đi rồi, Khương Dã vừa bước vào cửa thì đã bị Cận Phi Trạch ấn đè vào vách tường gỗ.
Khương Dã biết hắn sẽ nổi điên nên đã có chuẩn bị từ trước, cậu rút một con dao xếp lấy ở một quầy hàng ven đường từ trong túi quần ra, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu đừng có lên cơn điên.”
Hắn cười đến là xấu xa, càng chẳng thèm để vào tai, eo lưng thẳng tắp dựa vào lưỡi dao bén ngót, nghiêng người áp sát Khương Dã. Lưỡi dao xén rách áo khoác của hắn, nếu không phải Khương Dã thu lại kịp thời thì con dao đã đâm vào eo hắn rồi.
Cái thằng điên này! Sắc mặt Khương Dã lạnh lùng, cậu cảm thấy rét căm trong lòng.
“Không đâm tớ à?” Cận Phi Trạch mỉm cười bên tai Khương Dã, “Tớ biết mà, cậu mềm lòng, không nỡ để tớ chảy máu đâu.”