Mầm Ác

Chương 15: Nữ quỷ thăm viếng lúc nửa đêm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Bảo, Bab, M.

Sửa lỗi: Bảo Bảo.

Khương Dã về đến nhà, dựa theo góc chụp của mấy bức ảnh mà Cận Phi Trạch chụp lén để phỏng đoán vị trí của camera mini, sau đó tháo nó ra, Lý Diệu Diệu đứng bên cạnh xem mà mắt chữ O mồm chữ A.

“Ai gắn camera trong nhà anh thế?”

Khương Dã không trả lời. Chuyện xác chết của bố dượng cậu cũng tạm không nói với Lý Diệu Diệu, nếu để nhỏ biết bố ruột mình bị Cận Phi Trạch cắt thành tám khúc chắc là sốc xỉu mất. Vẫn nên đợi đến lúc hỏa táng xong thì giao lại tro cốt cho con bé là được.

“Chẳng lẽ là bạn gái anh hả?” Không biết vì sao mà Lý Diệu Diệu thông minh đột xuất, đoán phát trúng ngay.

“Em đừng xen vào.” Khương Dã ném camera vào thùng rác.

“Không phải thế, anh à, bạn gái anh như vậy là không hay đâu? Vừa cắm sừng anh vừa giám sát anh, chị ta làm vậy là sao đây?” Lý Diệu Diệu hỏi.

“Đi ngủ đi.” Khương Dã đá nhỏ vào phòng ngủ.

Thẩm Đạc tăng nhân lực thêm hai người, lần này người anh ta phái đến không phải vệ sĩ mà là cấp dưới ở học viện nghiên cứu của anh ta. Một người tên Tiểu Lưu, người còn lại tên Tiểu Hà, ở viện nghiên cứu được hai năm, còn đáng tin cậy hơn cả vệ sĩ. Hai người theo Khương Dã và Lý Diệu Diệu đến trường, hấp dẫn vô số ánh mắt tò mò của người khác. Cứ như vậy, một tuần trôi qua, xác không đầu không xuất hiện nữa.

Giờ nghỉ trưa hôm nay, Tiểu Lưu tạm biệt cậu và Lý Diệu Diệu, “Chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, bên phía thầy Thẩm thiếu người, bọn anh phải đi, có việc gì thì em cứ gọi cho Trương Dương đội trưởng Cục Cảnh sát, anh ấy sẽ hỗ trợ em.”

Khương Dã khẽ cau mày hỏi: “Tôi không gọi trực tiếp cho các anh được ư?”

Tiểu Lưu giải thích: “Bọn anh phải đi làm nhiệm vụ, em có gọi bọn anh cũng không nghe máy được, nên tìm đội trưởng Trương thích hợp hơn.”

Ở chung một tuần, Lý Diệu Diệu có hơi luyến tiếc bọn họ, “Các anh đi đâu vậy? Sao điện thoại mà cũng không nghe được thế.”

Tiểu Lưu cười nói: “Em gái à, học tập cho tốt nhé. Bọn anh làm thủ tục vào ở ký túc xá trong trường cho em rồi, kể từ hôm nay em sẽ ở ký túc, đừng chen chúc với anh em nữa. Để anh em ngủ dưới đất hoài cũng khó chịu lắm.”

Khương Dã nói với Tiểu Lưu: “Sắp đi rồi, ôm một cái nào.”

Tiểu Lưu được thương mà sợ, tính cách Khương Dã lạnh lùng, ít nói, tuy mấy ngày nay bọn họ ở chung một nhà nhưng lại chẳng khác gì cách xa nghìn dặm. Không ngờ tên nhóc này bề ngoài lãnh đạm mà nội tâm lại ấm áp như vậy. Tiểu Lưu ôm chặt cậu, vỗ vỗ mấy cái lên lưng cậu, “Cố lên, hãy nhìn về phía trước, sau này bọn anh sẽ đến thăm tụi em nhé.”

Tiểu Lưu và Tiểu Hà đi rồi, Lý Diệu Diệu dõi theo đuôi xe của bọn họ, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là hai ảnh đi đâu vậy?”

“Đi tìm mẹ anh.” Khương Dã thình lình đáp, “Hẳn là thầy Thẩm đã qua đó.”

“Sao?” Lý Diệu Diệu sửng sốt.

Khương Dã móc điện thoại ra áp vào tai, cuộc trò chuyện giữa Tiểu Lưu và Tiểu Hà trong xe cảnh sát lọt vào ống nghe.

“Anh Đại Lưu, chúng ta đi thế nào đây?”

“Ba tiếng nữa chúng ta sẽ mua vé máy bay đến tỉnh Điền Tây, ngồi xe lửa đến Giáp Sái rồi từ đó đi lên núi.”

“Chỗ đó nguy hiểm không vậy?” Giọng Tiểu Hà có hơi run run.

“Yên tâm đi, có thầy Thẩm ở đó thì không thành vấn đề. Cậu không được sợ nơi đó, vì cậu càng sợ thì nó càng đáng sợ đấy.”

Tiểu Hà thoải mái hơn rất nhiều, bọn họ bắt đầu tán gẫu về mấy chuyện linh tinh như ăn uống đi vệ sinh, không có thông tin gì đáng giá. Ban nãy, Khương Dã đã đặt máy nghe lén trong cổ áo Tiểu Lưu lúc hai người ôm nhau. Mua trên Taobao, chất lượng không tệ, âm thanh rất rõ ràng.

“Anh ơi,” Lý Diệu Diệu hỏi dò, “Có phải anh cũng muốn đi tìm mẹ mình không?”

Khương Dã cúi đầu nhìn bản đồ, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Mọi việc cứ giao cho cảnh sát đi.”

Lý Diệu Diệu túm tay áo cậu, nói: “Nếu anh đi thì phải dẫn em theo đấy nhá. Anh mà dám đi một mình, em sẽ đem chuyện anh bị bạn gái cắm sừng, anh không nỡ chia tay chị ta, ngày nào cũng cày thuê kiếm tiền mua trà sữa cho bả công bố cho thế giới biết luôn.”

Khương Dã: “…”

Quay về phòng học, Cận Phi Trạch đang cắm cúi viết bài. Mắt không thấy tâm không phiền, Khương Dã cố tình không nhìn hắn, nghiêng người ngồi xuống rồi đeo tai nghe nghe lén tình hình bên phía Tiểu Lưu và Tiểu Hà. Cận Phi Trạch tháo một bên tai nghe của cậu xuống, nói: “Tiểu Dã, tớ muốn uống smoothie dâu raspberry, cậu có thể mua cho tớ được hong?”

*Smoothie dâu raspberry:

“Không.” Khương Dã từ chối, “Còn nữa, đừng gọi tôi là Tiểu Dã.”

Bên chỗ Cận Phi Trạch không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau, Khương Dã nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình. Khương Dã chợt ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy trên màn hình di động của Cận Phi Trạch đang phát video nọ. Cậu đè di động của Cận Phi Trạch lại, sắc mặt lạnh lẽo như phủ một lớp băng sương.

Cận Phi Trạch cong mắt cười, “Muốn uống smoothie dâu raspberry.”

Khương Dã nhắm mắt lại, hít sau một hơi rồi nói: “Tôi đi mua.”

“Muốn uống mỗi ngày cơ.”

“…Mua cho cậu mỗi ngày.”

“Có được gọi cậu là Tiểu Dã không nè?”

“… Được.”

Mi mắt Cận Phi Trạch cong cong, “Tiểu Dã đối xử với tớ tốt nhất trên đời.”

Buổi tối, Khương Dã cố tình chờ Cận Phi Trạch về rồi mới thu dọn cặp sách, đi một mình tới trạm xe buýt bắt xe về chung cư. Bóng người bên ngoài cửa sổ như dệt cửi xoèn xoẹt lùi về sau, những khuôn mặt mơ hồ đan xen vào nhau. Cậu cúi đầu nhìn Wechat, khung chat với mẹ im lặng như chết, tin nhắn cuối vẫn dừng lại dòng chữ “A Tử, thấy tin nhắn thì gọi lại cho mẹ ngay.”

Khương Dã tìm chỗ ngồi, cơn buồn ngủ ập tới, cậu mơ màng sắp ngủ. Xe đã đến trạm tiếp theo, có một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng ngay trạm xe. Cô đưa lưng về phía xe buýt, chỉ thấy mỗi cái gáy đen bóng. Hành khách đều đã lên xe, chỉ còn mỗi mình cô ấy. Tài xế không chờ cô, đóng cửa rồi lái xe ra khỏi trạm.

Hai phút sau, xe buýt lại vào trạm. Trong lúc lơ đãng Khương Dã ngẩng đầu lên, cậu chợt hãi hùng phát hiện ra cô gái váy đỏ kia vẫn đứng ngay trạm xe buýt. Cô vẫn không lên xe, tài xế lại đóng cửa lái ra khỏi trạm.

Cơn buồn ngủ của Khương Dã bay biến, một luồng hơi lạnh từ mũi chân chạy dọc lên ngực. Cậu nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, lần thứ ba xe vào trạm, cô gái nọ vẫn đang đứng ngay trạm. Các hành khách khác ở trạm đều lên xe, tài xế đang định đi, Khương Dã đứng dậy đi đến bên cạnh tài xế, “Đằng kia có người chưa lên xe thì phải.”

“Có đâu?” Tài xế nhìn ra ngoài xe, “Không có mà.”

“Có cô gái kia kìa, chú không thấy ạ?”

“Làm gì có!” Tài xế thấy phiền, “Đi đi đi, đừng cản trở tôi lái xe.”

Khương Dã trở về chỗ ngồi, trạm kế cậu phải xuống xe, vậy chẳng phải cậu sẽ đụng độ nữ quỷ kia sao? Cậu móc di động ra gọi điện cho Tiểu Lưu, đầu bên kia khóa máy, chắc đã lên máy bay. Khương Dã lại gọi điện thoại cho đội trưởng Trương, song không liên lạc được.

Nhác thấy sắp tới trạm cuối, Khương Dã lại đi tới cạnh tài xế nói: “Xin lỗi chú tài xế, cháu bị lố trạm rồi, chú cho cháu xuống đây được không ạ?”

“Không được.” Tài xế lắc đầu, “Cậu tới trạm kế rồi ngồi xe buýt đi ngược về đi.”

“Châm chước cho cháu được không ạ, đoạn đường này không có camera theo dõi đâu.”

“Không được không được, bên tôi có quy định, việc này không được đâu!” Khương Dã nói hết nước hết cái mà tài xế vẫn không đồng ý.

Phía trước có người đứng ven đường vẫy tay đón xe. Khương Dã đang nghĩ cách để tài xế dừng xe, chú bỗng phanh gấp lại. Người đón xe bước lên xe, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn bác tài.”

Khương Dã nhìn kỹ, thì ra là Cận Phi Trạch.

“Ui cha, không có lần sau đâu đấy,” Tài xế trách hắn, “Nếu bị cấp trên biết thì chú sẽ bị phạt tiền đấy. Nếu không phải cháu là một học sinh đẹp trai thì chú không ngừng xe đâu.”

Khương Dã: “…”

Tại sao vừa nãy tài xế không cho cậu xuống xe? Bộ đẹp trai thì có quyền à?

Cận Phi Trạch cảm ơn một lần nữa, đoạn đánh mắt sang nhìn Khương Dã, “Sao không về chung với tớ?”

Cậu đang muốn xuống xe, Cận Phi Trạch giữ chặt cậu, “Cậu đi đâu đó?”

Trong một thoáng chần chừ, xe đã đề máy di chuyển. Khương Dã nhíu mày, Cận Phi Trạch nom sắc mặt cậu không vui thì cười cười rồi ngồi xuống cạnh cậu, cúi đầu chơi điện thoại. Khương Dã không muốn ngồi chung với hắn, bèn đứng dậy, đổi sang ghế khác ngồi cạnh một người nào đó. Cận Phi Trạch cũng không bận tâm, khóe môi hắn khẽ cong lên, trông không hề khó chịu chút nào. Xe đã đến trạm cuối, Khương Dã nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trạm xe trống không, chẳng thấy cô gái mặc váy đỏ kia đâu nữa.

“Cậu đang tìm gì vậy?” Giọng Cận Phi Trạch vang lên bên cạnh.

Khương Dã ngẩng đầu, hắn đứng trước mặt cậu, nở nụ cười ôn hòa.

Khương Dã quay đầu đi, nói: “Tìm quỷ.”

“Hử?” Cận Phi Trạch hỏi, “Lại gặp xác không đầu à?”

Khương Dã lắc đầu, nhíu mày không đáp.

Cậu quay trở lại căn trọ, Cận Phi Trạch đi theo sau cậu, không xa cũng không gần. Đi vào hành lang nhỏ hẹp của căn trọ, không hiểu sao trong hành lang lắp thêm rất nhiều đèn, đặt ở hai bên cầu thang, chiếu sáng cả hành lang đỏ rực. Lên đến tầng 5, Khương Dã nhìn thấy trước cửa 501 lập một bàn thờ bằng gỗ đàn hương, trên bàn đặt di ảnh của một người phụ nữ cùng với lư hương, hai bên bày vòng hoa.

Cậu bước lên cầu thang, Cận Phi Trạch thì dừng lại ở lối đi của tầng 5, rút nén hương trên bàn ra và thắp hương cho người phụ nữ.

Cận Phi Trạch nói: “Cô ấy ở hộ gia đình 501, bị trầm cảm nhảy lầu rồi qua đời, hôm nay là thất đầu của cô ấy (cúng giỗ tuần đầu). Thất đầu hồn về, gia đình cô ấy lắp đèn là để dẫn cô ấy về nhà.” Hắn đưa cho Khương Dã ba nén hương, “Có muốn lạy một cái không?”

Khương Dã mặc kệ hắn, đi thẳng lên tầng về nhà. Cậu định thay quần áo, đi tới bên cửa sổ kéo rèm xuống, chợt thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang đứng ở dưới tầng bên kia đường. Cô ta vẫn đưa lưng về phía đường cái, bóng dáng mảnh khảnh cùng với cái gáy đen nhánh càng tăng thêm cảm giác quỷ dị cho màn đêm. Gió khuya thổi vào vải rèm, khiến Khương Dã cảm thấy ớn lạnh cả người.

Hôm nay là đầu thất của cái cô ở 501, chẳng lẽ nữ quỷ chính là cô ta?

Cậu kéo rèm xuống, mở máy tính lên, điều tra vụ án nhảy lầu bảy ngày trước. Tin tức về vụ tử tự của một bệnh nhân trầm cảm tại Bệnh viện Nhân Dân Số 1 ở ngay mục tìm kiếm đầu tiên, nói rằng có một người phụ nữ đã nhảy lầu, mặt chạm đất và ngã đến mức nát bấy cả người, vô cùng thê thảm. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân cô ta không muốn lộ mặt?

Khương Dã bấm số điện thoại của đội trưởng Trương, cuối cùng lần này cũng gọi được.

“Tôi bị theo dõi rồi, hiện tại kẻ đấy đang ở dưới tầng.”

Trương Dương trả lời: “Anh hiểu rồi, anh sẽ cử người đến ngay lập tức, ở yên trong nhà và không được đi đâu cả.”

Khương Dã đi tắm rửa, tắm xong đi ra thì nhận được tin nhắn của Trương Dương. Trương Dương nói không tìm được kẻ bám đuôi, nhưng đã cử cảnh sát mặc thường phục xuống dưới tầng theo dõi, bên Lý Diệu Diệu cũng điều người qua trông giữ, bảo Khương Dã không cần phải lo lắng. Khương Dã chăm chú đọc tin nhắn hồi lâu, cứ cảm thấy đám người này không đáng tin cho lắm. Tài xế không nhìn thấy nữ quỷ, chỉ mình cậu là có thể nhìn thấy, nữ quỷ này chưa chắc người thường đã đối phó được. Cậu mở app Meituan Takeaway ra mua mấy tờ bùa bình an, để cho shipper dán trước cửa nhà cậu.

Cậu vén một góc rèm cửa, đưa mắt nhìn xuống tầng. Cận Phi Trạch đang vứt rác ở dưới đó, nữ quỷ kia thì không thấy đâu.

Khương Dã cau mày.

Cậu không ngủ được, định thức đêm chơi game. Vốn đã quen không bật đèn, nhưng hôm nay lại phá lệ mở đèn lên. Gian nhà sáng trưng, tiếng máy tính cũng để lên to nhất, khiến cậu có cảm giác an toàn hơn. Cậu đánh mấy ván game, hoàn toàn quẳng nữ quỷ ra khỏi đầu, không để ý tới kim giờ đang nhích từng chút từng chút một, “cạch” một tiếng, chỉ đến mười hai giờ. Trong nháy mắt, tất cả đèn trong phòng tắt ngúm. Phòng khách chìm vào một bầu tối tăm, chỉ còn lại chiếc máy tính tỏa ánh sáng u ám.

Từ trong loa vẳng đến tiếng phụ nữ nức nở đứt quãng, Khương Dã vội vàng tắt máy vi tính. Cậu ngồi xuống chốc lát, hít một hơi thật sâu, đứng dậy vén một góc rèm ra. Trên đường cái vắng vẻ, đêm đen dày đặc, người phụ nữ kia đã không còn ở đó.

Đi đâu rồi? Ngay sau đó, cậu đã biết đáp án. Ngoài hành lang vọng đến tiếng giày cao gót, cộp cộp, cộp cộp, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà cậu. Cậu gạt mắt mèo lên, có bóng dáng một người phụ nữ đỏ sẫm đang đứng bên ngoài.

“Cô đi nhầm cửa rồi.” Khương Dã nói cách một lớp cửa, “Nhà cô ở tầng năm.”

Người phụ nữ vẫn đứng nguyên ngoài cửa.

Khương Dã lùi về sau mấy bước rồi gọi điện thoại cho Trương Dương. Mới vừa mở bàn phím số, cậu đã nghe thấy một tiếng động cọt kẹt vang lên, cửa nhà cậu không hiểu sao bị mở ra một cái khe nhỏ bằng ngón tay, ánh sáng đỏ âm u như màu son từ ngọn đèn cúng len lỏi vào.

Rõ ràng cậu không hề mở cửa!

Khe cửa mở ra càng lúc càng lớn, tiếng cọt kẹt kéo dài, như thể đây không còn là tiếng cửa mở nữa, mà là cái cưa cưa vào trái tim cậu. Cậu nhớ lại lúc ban ngày khi Cận Phi Trạch lên xe, người phụ nữ đã biến mất khỏi bến xe. Cận Phi Trạch xuống dưới tầng vứt rác, người phụ nữ cũng không còn ở đó. Chả nhẽ ma quỷ sợ kẻ biến thái ư? Nói thật, cậu không hề muốn lại gần Cận Phi Trạch, càng không muốn ở chung một phòng với hắn ta.

Cánh cửa đã mở ra một nửa, bóng dáng đỏ quạch của người phụ nữ như tỏ như mờ.

So với biến thái, ác quỷ xem ra khó đối phó hơn chút. Tên biến thái thèm thuồng trinh tiết của cậu, còn ác quỷ thì ngấp nghé cái mạng của cậu. Cậu nhanh chóng đưa ra quyết định, lao ra ban công rồi trèo lên lan can, dẫm lên mép tường nhảy vào ban công nhà Cận Phi Trạch, mở cửa kính ra, xốc rèm lên rồi bước vào phòng ngủ của hắn.

Cận Phi Trạch đứng bên giường đưa lưng về phía cậu, thân trên để trần, quần đã cởi được một nửa. Ánh trăng chiếu vào thân thể trắng nõn của Cận Phi Trạch, tựa như rót nước lên ngọc ngà, lộng lẫy mà ướt át. Hắn ta có cơ thể cân đối, thân hình thẳng tắp tựa cây tùng, đường nét cơ bắp như được tạc nên bởi từng đường dao của người nghệ nhân, khiến người ta phải thầm than rằng Nữ Oa tạo ra con người sao mà bất công, hắn là con cưng được nặn đến là tỉ mỉ, còn những người khác đều chỉ là phế phẩm do dây mây vẩy bùn mà ra.

Đêm khuya tĩnh lặng, Cận Phi Trạch ngoái đầu lại nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngưng đọng ở ngay tại khoảnh khắc này.

“Nhà tôi có quỷ ám.” Khương Dã giải thích với vẻ mặt tỉnh rụi.

“Cũng đoán được,” Cận Phi Trạch nho nhã lịch sự, “Cậu có thể vui lòng quay người đi được không? Tớ muốn vào phòng vệ sinh tắm rửa.”

Khương Dã không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng, cứ như thể thứ cậu đang nhìn không phải là thân thể trần truồng của Cận Phi Trạch mà là ánh trăng sáng ngời thường thấy hàng đêm. Cậu đút hai tay vào túi rồi nói: “Cậu đã nhìn tôi rồi mà không cho tôi nhìn lại cậu à.”

Cận Phi Trạch lộ ra vẻ mặt khó xử, “Xin lỗi nha, tớ chưa chuẩn bị xong. Nếu cậu thực sự muốn nhìn, không xoay người cũng không sao cả.”

“Không,” giọng Khương Dã lạnh lẽo, “Tôi cũng không muốn nhìn.”

Cậu chậm rãi xoay người đi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Nhưng nếu có ai đó tinh ý sẽ phát hiện rằng vành tai cậu đã đỏ ửng. May thay màn đêm tối om, gió đêm lành lạnh làm dịu đi nhiệt độ trái tim đang đập thình thịch của cậu.

“Đêm nay ngủ ở chỗ tớ nhỉ?” Cận Phi Trạch hỏi.

“Làm phiền rồi, tôi ở một lát rồi đi ngay.”

Sau lưng vang lên tiếng cởi đồ sột soạt, hai vành tai Khương Dã đã đỏ như nhỏ máu.

Cận Phi Trạch dịu dàng giữ cậu lại, “Nếu cậu thấy chỗ tớ an toàn thì muốn ở bao lâu thì ở, ngủ cùng với tớ cũng không sao cả.”

“Không ở lại.” Khương Dã cự tuyệt.

“Thực sự không ở lại à?” Âm điệu của Cận Phi Trạch dịu dàng, giọng nói của hắn như lụa phớt qua tai. Lời mời gọi của hắn như tiếng ca của người cá trên biển, khiến người ta mê đắm và không thể chối từ. Hắn nói từ tốn: “Yên tâm đi, tớ không làm gì cậu đâu. Cậu ngủ giường tớ, còn tớ ngủ phòng khách.”

Khương Dã im lặng, đứng ở phòng ngủ cạnh ban công, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng phụ nữ nức nở từ nhà cậu văng vẳng tới.

Nữ quỷ kia vẫn chưa đi.

Khương Dã thỏa hiệp, “Tôi ngủ phòng khách.”

Cậu nhắm mắt lạ, lần mò đi ra cửa, cậu không quen với cách bài trí trong phòng ngủ của Cận Phi Trạch, cẳng chân va vào chân giường khiến cậu đau đến mức nhíu mày. Cậu nhịn đau, tiếp tục nhích bước về phía trước, hai tay vươn ra trước dò đường. Đang lúc mò mẫm, cậu sờ phải một vòm ngực lạnh lẽo. Sửng sốt trong một thoáng, cậu rụt phắt tay về như thể bị điện giật. Cậu đoán không sai, Cận Phi Trạch hiện đang khỏa thân, Khương Dã cảm thấy tai mình nóng đến mức sắp rơi ra luôn rồi.

Cận Phi Trạch bắt lấy tay cậu, không nói lời nào mà dẫn cậu ra ngoài cửa. Cậu lần mò khung cửa, đang định đi về phía phòng khách, bỗng Cận Phi Trạch nói: “Đợi đã.”

Cậu nhắm hai mắt, sau khi đứng đợi trước cửa một hồi thì bỗng dưng có hai chiếc chăn được nhét vào tay cậu. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng Cận Phi Trạch đóng cửa.

“Được rồi, cậu mở mắt ra đi.” Cận Phi Trạch nói cách cánh cửa.

Khương Dã mở mắt ra, trước mắt là cánh cửa màu nâu thẫm.

Cậu đứng đó vài giây, sau đó khom lưng trải chăn ra sàn nhà, còn không quên đi ra chỗ mắt mèo nhìn thoáng qua. Hành lang không có một bóng người, cửa nhà cậu hé mở, bên trong tối om, không nhìn rõ lắm. Không biết nữ quỷ đã đi chưa, hay vẫn ở trong nhà cậu. Khương Dã quay về phòng khách, nằm xuống rồi tiện tay mở app Meituan Takeaway ra, đánh giá 1 sao cho cái cửa hàng bán đồ bình an kia.

Đêm khuya thanh vắng, cậu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách truyền ra từ phòng của Cận Phi Trạch.

Khương Dã nằm trong bóng tối, suy nghĩ miên man của cậu như một chú bướm nhỏ vỗ cánh bay đi xa. Sao nữ quỷ lại tìm tới cậu? Rõ là cậu không quen cô ta. Mẹ sao rồi, Thẩm Đạc có tìm được mẹ không? Ngày mai còn phải đi học, phải dậy sớm.

Mông của Cận Phi Trạch… rất trắng.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Mông mông vương vấn mãi trong tâm trí của Khương Dã rùi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.