Mai Nở Dưới Sao

Chương 6: Gặp gỡ




- o-

Nghe ngóng xong tin tức dưới chân núi, Thần Tình quyết định trực tiếp đột nhập vào Mai Viện của Mai Lang Vương.

Tất nhiên, nàng sẽ không đột nhập với hình dạng hiện tại của mình.

Nàng sẽ vào đó với hình dạng của một tiên nữ. Lần này, nàng sẽ đóng giả thành một nữ tiên tìm đến Mai Lang Vương nói chuyện đẩy đưa, để thử lòng chàng xem sao.

Với thần lực của nàng, bọn tiểu tiên dưới chân núi kia căn bản không thể phát hiện ra. Một ít vị lão thần ở khu vực cao hơn vẫn bị nàng qua mặt. Cho đến khi nàng vào được bên trong Mai Viện, vẫn không một ai phát giác ra hành tung của nàng.

Thần Tình nhảy vào sân trong của Mai Viện, dành ra một phút để đánh giá quang cảnh.

Mai Viện của Mai Lang Vương nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nằm vừa vặn xinh xẻo trên mảnh đất đắc địa, phía trước hướng ra cánh đồng bao la, phía sau tựa vào núi đá, xung quanh mai hoa bao phủ, vàng ươm choáng ngợp. Cả tòa biệt viện chìm trong hương mai thanh tao, tươi mát.

Những cánh mai ưu nhã rơi rụng xuống nền sân lát gạch Bát Tràng, cả khoảnh sân lớn phủ ngập cánh mai.

Cảnh quang thi vị như một bài thơ cổ.

Thần Tình thong thả đi dạo thêm một chút.

Nàng muốn dành ít thời gian thư giãn, trước khi bắt tay vào việc chính.

Nào ngờ, chẳng thả lỏng được bao lâu, bên tai nàng đã truyền đến tiếng guốc gõ trên gạch nung. Thần Tình cảnh giác đưa quạt lên, vừa nép vào sau quạt tỏ ra dáng vẻ e thẹn yêu kiều, vừa đảo mắt quan sát.

Từ sau hành lang quanh co bằng gỗ, có một người đang đi đến.

Người đó khoác áo dài tay chẽn màu vàng. Trên ngực áo và dưới vạt áo đều thêu những họa tiết cầu kì bắt mắt. Đầu đội khăn đóng xếp bảy lớp theo dạng chữ nhất bằng loại lụa vàng điệp màu với trang phục. Chân mang guốc sơn chạm trổ tinh xảo.

Dung mạo chàng anh tuấn nghiêm trang, với đôi mày kiếm và mâu quang màu nâu mê hoặc.

Chàng bước từng bước rất thanh tao, tay phải nâng sách, tay trái chấp sau lưng. Trên bàn tay cầm sách có đeo một chiếc nhẫn ngọc. Ngay cả cúc áo cũng được làm bằng ngọc và trên cổ thì đeo một sợi dây vàng nạm ngọc sang trọng.

Thần Tình cười gian sau chiếc quạt lụa thêu hoa.

Nàng nghĩ… Người đang đến kia đích thị là Mai Lang Vương rồi.

Mai Thần vòng qua hành lang, tiến ra khoảnh sân trước viện. Đôi mắt nâu tĩnh lặng đặt lên nhành mai. Một đóa hoa vàng rơi vào trang sách, Mai Thần nhặt lấy đóa hoa, khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy câu hồn đoạt phách.

- Ôi, là Mai Thần đấy ư? - Thần Tình cười lớn trong lòng, vẫy quạt một cách yểu điệu, bước lên sân khấu.

Mai Lang Vương nghe thấy có tiếng người, đuôi mày kiếm thoáng nhướn lên, chàng quay về phía nàng, khi đôi mắt nâu điềm tĩnh đó trực diện chiếu thẳng vào nàng, Thần Tình bỗng có chút e ngại.

Mai Lang Vương chưa hề cất tiếng nhưng khí thế của nàng đã rụt lại ba phần.

Thần Tình cau mày, chấn chỉnh tinh thần một chút rồi vừa vuốt ve vành khung của quạt lụa, vừa duyên dáng tiến đến gần chàng.

- Nàng là? - Mai Lang Vương lịch sự cất tiếng trước.

Thần Tình dùng quạt che ngang mặt, đôi mắt đen huyền lập tức trở nên mềm yếu. Nàng giả cách cười lúng liếng của những thiếu nữ si tình, e thẹn đáp - Em là tiên nữ ở nơi kinh kì, vốn theo hầu Thánh Mẫu. Gần đây nghe nói Mai Thần dung mạo phi phàm, tài cao tám đấu, em bèn mạo muội đến gặp. Những mong cùng chàng kết thành một mối lương duyên…

Mai Lang Vương im lặng.

Thấy Thần Mai chẳng nói gì nữa, Thần Tình cảm thấy chột dạ vô cùng. Nàng bèn bạo gan hơn, tiến đến gần chàng, lả lơi vòng quanh chàng mà tỉ tê - Mai Thần đang giữ ngũ giới, phải chăng là để đạt được định huệ? Đạt được định huệ có gì hay? Mà chàng đành lòng để hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?

Mai Lang Vương đột nhiên nhếch cười.

Đáy mắt nâu vốn lặng như hồ thu, lúc này chợt dâng lên hàn quang.

Chút thay đổi đó khiến Thần Tình cảm thấy cả người buốt giá. Thần Mai lại chẳng cho nàng chuẩn bị, chàng đưa tay lên, khẽ lướt qua mái tóc nàng.

Một đóa hoa mai hiện hữu giữa bàn tay to lớn thon dài.

Thần Tình lập tức lùi lại, ngực nhộn nhạo.

Những đóa hoa máu bé xíu nở rộ trên nền gạch cam đỏ.

Thần Tình đưa tay ôm lấy ngực, kinh ngạc trừng mắt.

- Từ lúc nào? - Nàng hỏi.

- Từ đầu. - Mai Lang Vương điềm tĩnh đáp.

- Trên đời này không có mấy ai nhận ra được thần lực của ta. - Nàng dù chấn động trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố nở nụ cười. Dù vậy, nụ cười đó thật không tự nhiên, khóe môi củ ấu đang giật giật liên hồi.

- Thần Tình - Mai Thần chấp tay về phía nàng, lịch thiệp chào - Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được diện kiến.

- Hừ. - Nàng lại chẳng vui vẻ gì với lời chào đó, bao nhiêu hứng thú đều mất sạch.

Hôm nay nàng vốn định tìm đến Mai Viện để chọc phá tên tiểu bối này, ai ngờ chưa làm được gì đã bị hắn nhận ra mọi chân tướng. Thần Tình đương nhiên cảm thấy bị đả kích và tổn thương. Sự tự tin của nàng, niềm kiêu hãnh của nàng đã bị giáng một đòn đau đớn.

- Được, dù sao ngươi cũng phát hiện ra ta, vậy thì ta không cần phải diễn kịch nữa. - Thần Tình phất tay, bộ nhật bình quen thuộc lập tức khoác lên vai. Trên tay nàng hiện ra một quả cau bằng vàng, Thần Tình vừa tung hứng nó, vừa ngạo nghễ thách thức Mai Lang Vương.

Mai Lang Vương ngược lại không hề hứng thú.

Chàng lấy làm khó chịu vì bị quấy nhiễu.

- o-

Thần lực tỏa ra từ người thiếu nữ khoác nhật bình nhanh chóng khiến trời đất biến sắc. Bầu không thanh tĩnh của Mai Viện và cả núi Sam đang dần bị lấn át. Mai Lang Vương cau mày lại, mặt khó đăm đăm. Chàng từ từ gấp quyển sách đang đọc dở, muôn ngàn đóa mai xung quanh bắt đầu rơi rụng lả tả vì tâm trạng của chàng.

- Mai Lang Vương! - Tiếng Ưu Liên vang lên.

Nàng ta và Bạch Sứ, Xích Phượng cũng kịp thời có mặt. Ba người họ đột ngột xuất hiện, chắn trước chàng. Khi nhận ra người đột nhập Mai Viện là ai, ba nàng đều sững sờ, kinh ngạc.

- Thần Tình! - Ưu Liên thốt.

- Thần… Tình ư? - Bạch Sứ hốt hoảng, Xích Phượng thì trợn mắt, cả hai nàng đều quay phắt về phía thiếu nữ khoác áo nhật bình, quan sát kĩ thêm một phen. Họ không ngờ, thiếu nữ đang hiện diện trước mắt họ chính là vị Thần gốc có thân phận đặc biệt nhất thần giới.

- Hừm, Ưu Liên, lâu rồi không gặp. - Thần Tình mỉm cười.

- Thần Tình, ngài đến đây vì cớ gì? - Ưu Liên vừa kính, vừa sợ, vừa hoài nghi hỏi.

- Ái chà. - Thần Tình tung tung quả cau vàng trên tay, liếc mắt sang Mai Lang Vương - Rảnh rỗi quá nên đến kiếm chuyện thôi.

Ưu Liên nghe vậy, run run xoa trán - Thần Tình ngài vẫn như xưa, tính tình thật quái đảng. Dù vậy ngài đừng làm thế với Mai Viện chứ? Nơi này và cả Mai Lang Vương không phải đối tượng để ngài đùa giỡn đâu.

- Xì. - Thần Tình phụng phịu má.

Không cần Ưu Liên nói, nàng đã nhận ra rồi.

Ngay từ lúc bị Mai Lang Vương lật tẩy, nàng đã biết mình va phải đá. Tuy nhiên, phóng lao thì phải theo lao, lần này nàng chỉ có thể quậy một trận tưng bừng thôi.

Thần Tình tươi cười, cảm thấy buồn bực giảm đi đôi chút.

Phải, nếu không thể phá phách một cách giấu mặt, thì nàng sẽ phá phách công khai.

- Nói nhiều quá, nhức đầu. - Thần Tình ca thán rồi tung chiêu về phía Mai Lang Vương.

Thần Mai chẳng nói chẳng rằng, chân cũng không nhích động.

Tam vị Hoa Tiên kia thì không bình tĩnh được như chàng, họ vội vàng ra tay bảo vệ Mai Lang Vương. Trên bầu trời Tây Nam trong trẻo tươi xanh, Thần Tình và Tam vị Hoa Tiên kịch chiến.

Khả năng của Ưu Liên tuy cao cường hơn Phong Xuân của Tứ Phong, nhưng so với Thần Tình thì hãy còn kém xa, dù gì nàng ta cũng là một vị Thần gốc, chỉ qua năm, sáu chiêu, Tam Hoa đã bị Thần Tình đánh bại. Ba nàng cùng rơi xuống Mai Viện, cơ thể đập mạnh vào nền sân lát gạch Bát Tràng.

Mai Lang Vương lần lượt lướt mắt qua người Ưu Liên, Xích Phượng và Bạch Sứ.

Nỗi đau hằn trong mắt họ khiến hoa mai xung quanh đồng loạt rơi xuống.

- Mai Lang Vương… - Ưu Liên trông thấy hoa rơi một cách dữ dội, môi nàng tái mét đi.

Nàng cố nhìn về phía Mai Lang Vương, như thể muốn ngăn chàng.

Thế nhưng, quyển sách mà Mai Lang Vương đang cầm trên tay đã được đặt xuống bậc thang gần đó.

Mai Thần tiến lên vai bước, ngẩng đầu nhìn Thần Tình lơ lửng trên không, tà áo vụt bay.

- Sao? Muốn đánh nhau à? - Thần Tình xoa xoa quả cau vàng to bằng bàn tay, khích bác.

Mai Lang Vương vẫn chẳng nói lời nào, chỉ có đôi mày kiếm nhíu vào nhau.

Bóng đêm phủ lên vầng trán cao thanh tuấn, mâu quang màu nâu âm u.

Thần lực của Thần Tình đang dần bị hương mai bao trùm.

Chẳng cần đánh đấm gì, chỉ bằng thần lực mà Mai Lang Vương đã túm chặt được Thần Tình. Khi nhìn vào mắt chàng, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị muôn ngàn sợi dây leo hung hãn trói chặt.

Linh hồn nàng lạc lối giữa một rừng mai.

Hoa Mai vàng ươm, vàng ươm, vàng đến mù trời, lấp mắt.

- Chết… Chết tiệt… - Thần Tình chửi rủa, vai run lên từng chập.

Mai Lang Vương mỉm cười, nụ cười có chút lạnh lẽo, tà ác.

Thần Tình nghe tim đánh một tiếng thịch thật lớn.

Gương mặt đó, biểu cảm đó… Nàng như thể nhìn thấy gã Phong Thần băng lãnh của miền thượng lưu sông Cầu trước kia.

Kí ức đột nhiên đổ về như một dòng sông.

Thần Tình nhìn thấy, Hoa Thần và Phong Thần đứng phía sau Mai Lang Vương, cười trêu nàng.

Bóng nhật bình run bắn, lùi lại.

Mai Lang Vương lập tức đưa một đóa mai lên, hướng về phía nàng, chuẩn bị ra đòn.

- A! - Dù rất bướng bỉnh và thích phá phách, Thần Tình vẫn là một người thức thời. Đối diện với Mai Thần có thần lực sâu rộng như vậy, nàng hiểu rằng mình không thể đối phó. Thần Tình gấp rút rời đi, không dám ở lại Sam dù chỉ một giây.

Mai Lang Vương thấy nàng bỏ chạy, cũng không cố truy đuổi. Đôi mày kiếm dãn ra, hoa mai trong Mai Viện lại đâm chồi nảy lộc, nở rực rỡ như cũ.

- o-

Vài ngày sau, chuyện Thần Tình tìm đến gây hấn dần lắng xuống, Mai Viện trở về vẻ yên tĩnh.

Một buổi sáng đẹp trời, Ưu Liên đang pha trà trong gian giữa của khu nhà chính thì chợt có tiểu đồng vào bẩm báo.

- Chị Ưu Liên, bên ngoài có người cần gặp ạ.

- Người cần gặp? - Ưu Liên nghi hoặc gác việc pha trà sang một bên để ra ngoài xem thử.

Vì người mới đến khá lạ mặt nên tiểu đồng không để y bước chân vào khuôn viên của viện. Ưu Liên muốn ra gặp y thì phải đi đến tận cổng, băng qua khu vườn chính.

Sau tán mai vàng ươm, Ưu Liên nhìn thấy có một người đứng ngoài cổng. Người đó khoác áo nhật bình, đầu đội mấn cầu kì, quý phái.

Bước chân của nàng dần dần chậm lại, bóng lưng của người đó… Thật là quen thuộc làm sao.

- Thần Tình. - Ưu Liên ngán ngẩm thốt - Tại sao ngài còn quay lại đây?

Thiếu nữ khoác nhật bình nghe nàng gọi thẳng đích danh, liền không ngần ngại nữa mà quay lại, cười xán lạn.

Nụ cười của nàng ta khiến Ưu Liên cảm thấy vừa mệt mỏi, vừa u sầu.

Nàng biết, Thần Tình lại nghĩ ra trò nghịch mới đây.

- Ta vừa pha xong trà, là Thiên cổ đệ nhất trà đấy. Mời ngài vào thưởng qua một chén, chúng ta sẽ tâm tình nhiều hơn. - Ưu Liên dứt khoát nói.

- Ồ, là trà đấy à? Lâu rồi chưa thưởng thức lại. - Thần Tình mỉm cười, vui vẻ tiến vào trong.

Ưu Liên đưa Thần Tình đến gian nhà ở khu Tây Bắc dành riêng cho Hoa Tiên các nàng, lại sai tiểu đồng mang trà qua gian giữa bên ấy. Trên đường đi, nàng cố tình đưa Thần Tình đi qua con đường hẹp phía sau, cốt để Mai Lang Vương không phát hiện nàng ta.

Ưu Liên sợ rằng, nếu Mai Lang Vương nhìn thấy Thần Tình thì một cuộc xung đột mới sẽ diễn ra.

- Thiên cổ đệ nhất trà… Thứ trà hảo hạng, mỗi một cân trà lại mất một ngàn đóa sen để ướp. Hương thơm thanh tao tự nhiên, quý giá vô vàn. Hoa Tiên các người ở nơi hẻo lánh thế này mà vẫn giữ cái thói hưởng thụ vương giả ấy sao? - Thần Tình ngồi xuống tràng kỉ, Ưu Liên tỉ mỉ chuẩn bị trà cho nàng.

Chén trà bằng gốm tử sa lấp lánh nước trà vàng nhạt, hương sen vấn vít nơi đầu mũi, thấm sâu vào lòng. Thần Tình nâng chén trà lên, từ tốn thưởng thức. Suốt hai mươi năm qua nàng bôn ba khắp nơi, chưa có dịp trở về Thăng Long để thưởng lại món trà cầu kì này, lòng đột nhiên hoài niệm biết bao.

- Ôi thế nào là vương giả? Thế nào không? Mỗi loại trà đều có sự quyến rũ riêng, Hoa Tiên chúng tôi vốn yêu trà, người yêu trà thưởng thức trà quý, có gì là sai? - Ưu Liên đáp lại.

- Nói cũng phải. - Thần Tình ngắm nghía chén trà, trầm ngâm - Dù sao tên Mai Lang Vương đó luôn luôn làm việc rất chăm chỉ, hắn xứng đáng hưởng cuộc sống thế này.

- Thần Tình. - Lúc bấy giờ, Ưu Liên cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, nàng có thể ngồi xuống thư giãn được rồi. Thủ lĩnh Hoa Tiên nâng trà lên, ủ chén trà trong lòng bàn tay, đôi mắt hạnh đào nghiêm túc hẳn - Tại sao ngài lại chú ý đến Mai Lang Vương?

- … - Thần Tình chóng cằm, môi dẩu lên.

Ôi, giờ hỏi cung đến rồi.

Thật lòng, Thần Tình chẳng muốn nói với Ưu Liên về những suy nghĩ của nàng chút nào. Thế nhưng, vì nể mặt Ưu Liên nên nàng sẽ tiết lộ cho nàng ta biết một chút.

- Ta chỉ muốn quan sát hắn thôi. - Thần Tình đáp.

- Quan sát? - Ưu Liên lặp lại, thái độ của nàng ta như thể đang hoài nghi lời nàng.

Thần Tình cau mày, đặt chén trà xuống bàn - Phải.

Dừng một chút, nàng nhấn mạnh thêm - Ta sẽ không gây rắc rối đâu, yên tâm.

Có lời nói đó của Thần Tình, Ưu Liên thấy tâm trạng nhẹ đi phần nào. Hương trà tràn vào ngực cũng vì vậy mà thanh thoát và thơm lừng hơn. Ưu Liên không hỏi thêm nữa, xem như đã chấp thuận với Thần Tình.

Nàng biết, Thần Tình muốn tá túc lại Mai Viện một thời gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.