Mãi Mãi Yêu Chị Thôi

Chương 89




Chap 28

Em vội vàng chạy xuống cổng thì thấy chị Dung đang quỳ ở dưới đất còn chị Phương nhấc lên cũng ko chịu đứng. Nhìn cảnh đó mà em rớt nước mắt nhưng cố gắng ko để chị Dung nhìn thấy. Em bước lại gần đá đổ chiếc balo của chị xuống

- Đây là nhà tôi chứ ko phải cái trại chuyên chứa bọn tật nguyền như cô. Cô biến đi dùm tôi cái đừng để tôi thấy cô. Còn cô thiếu tiền tôi sẵn sàng bố thí cho cô vài đồng. Giờ thì biến….

Nói xong em quay thật nhưng vào nhà ko thì sẽ ko kịp ngừng lại những giọt nước mắt. Nhưng khi vừa quay đi thì chị Dung nhoài người tới ôm chân em và khóc. Lúc này em ko còn kìm được nước mắt nữa nhưng ko thể để chị Dung nhìn thấy. Cúi xuống gạt tay chị Dung ra rồi bước thật nhanh vào nhà. Đứng trong nhà thấy Vy nói gì đó với chị Dung rồi quay vào nhà. Em thực sự mệt mỏi hết sức nên muốn ngủ nhưng phòng ngủ giờ thành cái địa ngục rồi. Còn phòng chị Dung đã bị em khóa lại. Bất đắc dĩ phải ngủ phòng mẹ em. Các thím chắc thắc mắc tại sao em phải dùng từ “Bất đắc dĩ” vì từ sau cái vụ ăn trộm tiền ( làm gì chắc các thím biết) thì từ đó chưa bao giờ em bước chân vào phòng mẹ em dù chỉ 1 lần. Bước vào phòng mẹ em thì điều đầu tiên em nhìn thấy là cái kệ đựng đồ của mẹ em toàn là nhưng con robot + nhưng chiếc ô tô đồ chơi của em từ ngày bé dù cả nó đã hỏng nhưng mẹ em vẫn xếp ở đó như 1 kỉ niệm. Những tội lỗi năm xưa bỗng ùa về bao chùm lấy em. Đầu em như muốn nổ tung ra nên em quyết định xuống ghế sofa ngủ. Vác chăn gối xuống ghế ngủ được 1 lúc thì nhận được tin nhắn nhắn của chị Phương là ko về được.

- Ck làm thế có quá đáng lắm ko?

- Cái này thì vk cũng ko dám nói là quá đáng ko vì ck cũng muốn tốt cho Dung mà.

- Ck…Cảm thấy đau lắm vk ạ…

- Vk biết mà…. Ck đừng khóc nữa nhé.

- Ừmm

Nằm ôm Vy ngủ cho đến sáng hôm sau. Chán nản chả muốn đi học nên gọi điện cho thằng Cường làm giấy xin phép 1 tuần. Ngày ngày ở nhà cắm mặt trong phòng ko bước ra ngoài trừ lúc ăn cơm. Em được lập trình như 1 cái máy ăn rồi ngủ. Cho đến sáng ngày thứ 4, đang nằm trong phòng thì có điện thoại. 1 cuộc nhỡ…2 cuộc nhỡ…Cuộc thứ 3 em mới nhấc cái tay lên trên đầu giường lấy cái máy thì Phương xinh đẹp is calling

- A..lo

- Nhóc vào…ngay bệnh viện Bạch Mai. Dung đang…cấp cứu ở trong này.

Nghe xong điện thoại em rơi luôn xuống đệm, tai mắt ù hết cả lên. Vội vàng đứng luôn lên xuống lấy xe phi đến bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện mà lòng em nóng như lửa đốt. Nhỡ chị Dung mà có mệnh hệ gì thì mình biết làm sao. Nếu chị Dung ko sao mình sẽ bất tất cả để chị ở bên cạnh mình dù có chuyện gì chăng nữa. Đến cổng gửi xe rồi em chạy ngay đến phòng cấp cứu thì thấy chị Phương đứng ở đó.

- Chị Dung…sao rồi?

- Ko sao rồi. Dung được chuyển đến phòng hồi sức rồi. Chị ra đây đợi nhóc sợ nhóc k tìm được.

- Thôi dẫn em vào chỗ chị Dung đi.

Chị Phương dẫn em vào phòng chị Dung nằm. Nhưng đây là vào phòng VIP của viện BM mà.

- Sao lại vào phòng này?

- Hì… Chị chuyển Dung vào phòng này nằm cho thoải mái.

- E…em cảm ơn chị. Em sẽ gửi lại tiền cho chị

- Lườm em sắc lẹm – Ơn nghĩa gì đây ông tướng. Tôi với ông còn ơn nghĩa à?

- Thôi vào trong với chị Dung đi. Chị về nhà mang cơm vào rồi đón Vy vào nữa nhé.

- À mà chị đi qua gọi bác sĩ em cần hỏi 1 tí nhé.

- Ok.

Mở cửa bước đến giường chị Dung đang nằm. Ngồi xuống ghế nắm lấy bàn tay của chị mà lòng đau như cắt. Mặt chị xanh xao gầy đi thấy rõ, em chỉ còn biết gục đầu lên tay chị mà khóc. Mong sao có sẽ rửa sạch hết nhưng lỗi lầm mà em đã gây ra cho chị. Bỗng ở ngoài cửa có tiếng gõ thì em đứng dậy ra mở cửa. Hóa ra là ông bác sĩ.

- Chào bác sĩ. Chị cháu bị sao vậy ?

- Chị cậu bị suy nhược cơ thế nên bị ngất thôi. Gia đình chú ý hơn là ổn.

- Vâng cháu cảm ơn bác sĩ ạ.

- Ko có gì đâu. Thôi tôi đi nhé.

- Vâng cháu chào bác sĩ.

Quay trở lại giường ngồi xuống nắm lấy tay chị Dung

- Em xin lỗi chị…Chị mau tỉnh lại đi, em sẽ đón chị về nhà mà. Nhìn chị như này em đau lắm chị biết ko. Em mặc kệ mấy ông bác của chị, em sẽ bất chấp tất cả để ko phải dời xa chị nữa đâu. Cả em cả chị đều chịu khổ đủ rồi…Hức….

Em gục mặt xuống giường mà khóc như 1 đứa trẻ. Em khóc thật nhiều, thật nhiều như muốn chút bỏ hết tâm sự. Khóc chán chê thì em ngủ quên lúc nào ko hay. Đang ngủ thì nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít thì mở mắt ra. Đập vào mắt em là chị Dung đang ngồi ở bàn uống nước với Vy và chị Phương. Em bật dậy chạy ngay đến ôm chầm lấy chị Dung mà khóc. ( Hình như khóc hơi nhiều…Hề hề ). Vy với chị Phương hiểu ý lên nhấm nháy nhau ra ngoài. Chị Dung chỉ xoa đầu em rồi đẩy nhẹ em ra.

- Em…hức…xin lỗi…hức

- * Lắc đầu *

- Chị tha lỗi cho những gì em gây ra chứ?

- * Gật đầu *

Như chút bỏ được hết gánh nặng trong lòng em bật dậy ôm chị Dung ngồi lên đùi em mà hít hà hương thơm trên tóc chị.

- * Lần sau em đừng làm thế với chị nhé. Chị rất buồn và sợ nữa. Thiếu em chị không sống nổi đâu. Em như là ô xi của chị đó *

- Em xin lỗi. Sẽ ko có lần sau đâu.

- * Chị muốn về nhà cơ * - Mặt chị phụng phịu

- Nhưng phải hỏi bác sĩ đã nhé.

- * Gật đầu *

Bước ra ngoài thì thấy Vy và chị Phương đang ngồ tán phét ở ghế chờ. Thấy em ra thì chạy lại cười cười rồi mở cửa đi vào. Em ra làm thủ tục xuất viện rồi cùng với 3 cô gái trở về nhà.

=> “ Ngôi nhà hạnh phúc “ trở lại như ngày đầu ^-^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.