Chap 27
Bước xuống nhà thì thấy cả lũ vịt zời đang ngồi sofa ăn chè.
- A nhóc dậy rồi à, xuống ăn chè này – Chị Phương gọi với lên
- 2 chúng mày kể là nhóc này à? Đẹp trai quá nhỉ.
Chả thèm nói gì em đi xuống bếp dót nước uống rồi lại đi lên nhà. Tâm trạng ko ổn chút nào. Cảm thấy nhớ chị Dung da diết nhưng ko thể làm gì được. Các thím thử tưởng tượng cảm giác nói những điều mà làm tổn thương người mình yêu thương thì nó sẽ như nào. Cứ nằm trên phòng nhớ đến chị Dung. Tầm trưa trưa thì Vy mở cửa phòng bước vào trên tay là bát khay cơm
- Ck ơi! Dậy ăn cơm này
- Ck ko muốn ăn uống gì cả. Vk mang đi đi.
- Ck phải ăn uống vào mới có sức chứ. Ck cứ như này mà chị Dung biết sẽ buồn lắm đó.
- Chị Dung ư? Chị Dung biết thì làm sao chứ.
- Thế ck cũng phải ăn chứ. Ko lo lo cho ck nhưng vk lo lắm. Ck mà ốm ra đó thì sao?
- ….
- Vk biết ck buồn vì chuyện Dung. Vk cũng buồn lắm chứ nhưng coi như ck thương vk mà ăn chút gì nha.
-….
- Hức….Ck có thương vk thì ck ăn chút gì đi. Tối qua ck mới ăn 1 tí cơm…. Sáng nay cũng k ăn gì rồi. Giờ lại ko ăn nữa…Hức
Thấy Vy khóc em rất thương nhưng thực sự lúc đó chả có cảm thấy đói 1 tí nào. Người như trên mây. Nhẹ nhàng ôm lấy Vy nằm xuống giường.
- Nín đi nào ck sẽ ăn. Giờ thì cho ck ôm 1 chút.
- Hứa nha
- Hứa.
Nằm ôm Vy thì thấy lòng bình yên phần nào. Ôm Vy 1 lúc thì em ngồi dậy bưng cơm xuống nhà ăn với chị Phương và đàn “vịt zời”. Bữa ăn thì chém gió chém bão linh tinh. Hỏi han này nọ nhưng em chỉ trả lời qua loa cho có rồi đứng lên đi lên phòng. Nằm 1 lúc thì ngủ quên luôn cho đến tận tối. Tới giờ ăn tối Vy lại lên gọi xuống ăn. Vừa ngồi được vào bàn được vài phút thì có tiếng chuông cừa. Lật đật đứng dậy ra mở cửa thì em đứng hình mất vào giây. Cảm xúc lúc đó ư : Vui có , buồn có và tức giận cũng có.
Đúng như các thím đang nghĩ….Đó chính là người chị mà em yêu thương nhất. Chị Dung đang đứng ở cửa với cái balo trên tay. Mấy vài phút để em lấy lại bình tĩnh và “rầm”. Em đóng mạnh cửa vào khóa luôn ở trong. Chị Dung thì khóc lóc đứng ngoài đập cửa. Lòng em đau như cắt mà đứng dựa vào cửa và cũng khóc. Vy và chị Phương đứng ở cửa nhìn thôi chứ cũng ko dám nói gì vì biết tính em 1 khi đã quyết định là rất khó thay đổi. Ko thể chịu nổi thêm nên em đã đi thẳng vào nhà đóng cửa lại cấm Vy và chị Phương ko được mở cửa. Trở lại trên phòng mà khóc như 1 đứa con nít bị bắt nạt. Từ tầng 2 nhìn thấy chị Dung quỳ ở cổng nhà khóc. “Đau” chỉ 1 từ duy nhất có thể diễn tả được em lúc đó. Cảm thấy mình thực sự bất lực mà muốn đạp phá hết tất cả. Trong cơn điên đó loa đài bàn phím máy tính tủ đồ đã bị em cho bay hết. Phía ngoài cửa phòng thì Vy và chị Phương cũng đã khóc cứ đập cửa phòng em. Vậy là trong nhà 3 người khóc + với 1 người ngoài cổng nữa. Xả hết bức xúc vào đồ vật cũng ko hết được nên em đấm vào tường cho đến khi cái tay phải mất cảm giác máu me be bét. Sau “ cơn điên “ của em thì căn phòng trở thành 1 bãi chiến trường đúng nghĩa. Máu me đầy tường, đồ vật đổ vỡ. Nằm vật ra sàn nhà mặc cho những mảnh vỡ của cốc gương đâm vào người nhưng ko hè có cảm giác đau. Càng ở trong phòng em càng cảm thấy mình muốn đập nát tất cả. Trong phòng hiện giờ là cái địa ngục và chính em là thần Hades ( Thần địa ngục á ). Tiếng đập cửa và khóc lóc của Vy và Phương càng làm em điên tiết hơn
- Đập cửa cái dmm chúng mày. Cút…Cút hết đi
- Huhu…Mở cửa cho tụi chị đi mà nhóc – Tiếng của chị Phương
- Tao nói cút hết đi….Cútttttt
Vẫn tiếp tục đập cửa và khóc. Cơn điên của em lên đỉnh điểm và em chạy ra mở cửa thì chị Phương chạy vào ôm lấy em. Dật tay chị Phương ra và “chát”. Chị Phương ăn nguyên 1 cái tát thẳng tay của em và ngã ra đất. Vy thì chạy lại đỡ chị Phương dậy, 2 người ôm nhau nhìn em sợ sệt. Bắt gặp 2 ánh mắt sỡ hãi, em như thoát khỏi cơn điên mà đỡ chị Phương dậy.
- E…e….em xin….lỗi.
- Huhu nhóc đứng thế nữa bọn chị sợ lắm.
- Em xin lỗi.
- Trời…Tay em sao kia. Làm gì mà ra nông nỗi này – Vy nhìn thấy cái tay em.
- Ko sao.
- Ngồi đây đợi chị chút
Nói xong chị Phương chạy xuống bếp lấy hộp sơ cứu rồi mang lên băng bó lại vết thương. Đổ ô xi già vào rửa vết thương mà em chẳng cảm thấy đau gì cả vì vết thương trong lòng em còn đau hơn gấp nghìn lần. Sợ cứu xong thì cả 3 dựa vào nhau ngoài cửa phòng. Sự im lặng bao chùm lên căn nhà “ Hạnh Phúc “ 1 cách đáng sợ. Cứ ngồi như thế cho đến khi Vy lên tiếng phá tan sự im lặng này.
- Để Dung ngồi ngoài đó chị thấy ko ổn chút nào. Trời tối thế này rồi lại lạnh nữa, chị sợ…
-…. – Em chỉ biết im lặng
Lại không gian im lặng đó.
- Chị Phương.
- Gì vậy.
- Chị lấy xe trở chị Dung về nhà chị được ko. Trời về đêm lạnh lắm với nguy hiểm nữa.
- Ừm được.
- Xong là quay trở lại bên này luôn và ko được nói cho chị Dung biết đây là kế hoạch của em.
- Ok.
Chị Phương đứng lên bước xuống nhà mở cổng thì hét lên
- Sơnnnnn ơiiiiiiiiiiiii!
Em vội vàng đứng dậy chạy ra cổng thi….