Chap 26
Vào phòng suy nghĩ và em đã có 1 kế hoạch được định sẵn trong đầu em….
Nằm 1 lúc nữa thì ở ngoài có tiếng bước chân tới. Biết chắc chắn là chị Dung lên em lấy điện thoại ra giả vờ nói chuyện để cho chị Dung nghe thấy
- Mày nghĩ tao lại chịu nhận 1 con câm làm chị sao? Mày ngây ngơ quá đó Cường ạ
- ….
- Tao chỉ có ý định trêu đùa với nó thôi chứ nó làm sao đủ làm chị tao…haha
- ….
- Dù sao nó chũng chỉ là 1 con câm ko hơn ko kém.
Vừa nói xong câu thì cái Ip của em bị giật mất. Không ngoài dự đoán đó chính là chị Dung. Chị Dung nước mắt tèm nhem rồi.
- “Chát”
- Em ôm 1 bên má rồi trừng mắt lên quát chị Dung – Cô nghĩ cô là ai mà đòi tát tôi. Cô chỉ là 1 con câm ko hơn ko kém. Cô tưởng từ trước đến giờ tôi coi cô là chị ư? Cô ngây thơ quá đó.
- * Đừng vậy mà. Chị biết là bác chị có nói chuyện với em nhưng chị rất vui và hạnh phúc khi được ở bên em và mẹ. *
- Hừ…Cô vui và hạnh phúc là chuyện của cô. CÒn tôi thì thấy chán rồi, chuyện bác cô nói cũng gần giống ý tôi vì tôi muốn bỏ cô đi rồi.
- Chị Dung lắc đầu liên tục - * Đừng mà…Chị xin lỗi vì tát em “
- Cả đời tôi chưa bao giờ bị con câm nào tát cả mà cô dám tát tôi. Thôi tôi mệt mỏi lắm rồi. Còn chiếc điện thoại coi như tôi trả công cô làm oshin cho tôi lâu nay. Chào…
Nói xong em vơ luôn chiếc balo lên vai rồi bước thật nhanh ra ngoài để cố kim nén những giọt nước mắt. Thật sự em rất đau lòng khi nói những lời đó với chị nhưng em phải nói như vậy vì muốn tối cho chị : “ Em xin lỗi chị “. Bắt taxi ra sân bay Tân Sơn Nhất làm thủ tục mua vé để về lại HN. Ngồi ở hàng ghế đợi mà những kỉ niệm 2 chị em ôm hôn ngủ cùng nhau, cùng nhau vui đùa như 1 tước phim quay chậm cứ ùa về trước mắt em mà bất giác nước mắt cứ rơi ra. Mọi người đi qua từ nước ngoài cho đến người Việt cứ nhìn nhìn như kiểu thằng bị điên. Có tiếng thông báo đến giờ bay thì em đứng lên đi về phía cổng vào. Gần đến nơi thì có 1 vòng tay ôm em phía sau áp mà vào lưng em mà khóc. Em biết chắc chắn vẫn là chị Dung nên em giật tay chị Dung ra rồi cứ thế đi tiếp. Lên đến máy bay là em đeo luôn tai nghe và ngủ cho đến lúc tới Nội Bài. Lại bắt taxi trở về ngôi nhà “ Hạnh phúc” với 4 thành viên mà giờ đây chỉ còn lại 3 người. Mở cửa bước vào nhà thì thấy Chị Phương và Vy đang nấu ăn ở trong bếp. Cả 2 quay ra thấy em thì chạy lại hỏi thăm các kiểu. Em thì mệt mỏi chẳng muốn làm gì nên ko nói gì lên luôn phòng nằm. Lên phòng nằm mãi cũng chả ngủ được, cứ nhắm mắt là lại thấy hình ảnh chị Dung. Đứng dậy định đi xuống nhà mà thế nào lại đi vào phòng chị Dung. Trong phòng của chị trên đầu giường toàn ảnh của em chụp với chị. Nước mắt của em lại 1 lần nữa tự động rơi xuống. Bất ngờ lại có 1 vòng tay ôm em thì trong đầu hiện ngay ra hình ảnh của chị Dung nhưng khi quay lại thì là chị Phương đang ôm em còn Vy thì đứng bên cạnh. Chả ai nói với ai thì cả 3 người ôm nhau khóc. Khóc chán chê thì cả 3 nằm xuống giường chị Dung ngủ luôn. Ngủ một lúc thì Vy đánh thức xuống ăn cơm. Bữa cơm tẻ nhạt nhất từ trước đến giờ của em. Ăn cơm mà như nhai rơm nhai cỏ. Ăn xong thì em bảo chị Dung và Vy lên phòng chị Dung dọn hết đồ của mình chuyển sang phòng em còn em thì rửa bát. Rửa bát xong quay lên đã thấy 2 người dọn xong hết rồi. Vào phòng lấy chìa khóa để khóa lại phòng chị Dung rồi quay trở lại phòng ngủ. Để cho chị Phương và Vy ngủ trên giường con em ngủ đất. Cả đếm đó gần như em ko ngủ được mà chỉ suy nghĩ về chị Dung. Gần đến sáng mới chợp mắt được 1 lúc. Tỉnh dậy với trạng thái mệt mỏi ko có tí sức sống nào. Bước xuống nhà thì….