Chap 21
Sáng hôm sau đang ngủ ngon thì chị Dung đánh thức dậy đi học. Lết xác vào vscn rồi xuống nhà ăn sáng. Ăn xong thì lại lết xác đến trường. Bước vào lớp nói thật là như cực hình lúc đó. Toàn bọn chơi bời đểu, được vài thằng ae không thì chắc chết mất và nhất là đối mặt với Uyên. Vào lớp chưa thấy Uyên tới, vứt cặp lên bàn nằm ra ghế ngủ thì thấy trong ăn bàn có hộp xôi với hộp sữa kèm theo 1 tờ giấy ghi : “Anh ăn ngon miệng ^^”. Biết thừa là của ai nên em gọi thằng Cường ra đưa nó hốc. Cũng hài, 1 hộp xôi + 1 hộp sữa mà 7-8 thằng ăn. Mỗi thằng 1 miếng hết cmn hộp xôi. Vừa nhắm mắt thiu thiu ngủ thì “rầm”. Mở mắt ra thì thấy ngay cái bản mặt hầm hầm mắt đỏ hoe của con Uyên.
- Cô nhẹ nhàng cho tôi ngủ được k? Mới đến đã ầm ầm ai mà ngủ được.
- Anh…anh có cần phải làm thế ko?
- Làn thế? Mà làm thế là làm gì?
- Đồ ăn sáng em để cho anh. Sao anh ko ăn mà lại đem cho
- Ồ….hóa ra là của cô. Xin lỗi tôi k biết nhỡ dâu đứa nào hãm hại tôi thì sao. Mà càng là đồ của cô thì tôi càng phải đề phòng chứ.
-Anh…anh…hức
Nói xong Uyên ôm mặt chạy đi, bọn trong lớp thì nhìn em với ánh mắt kiểu khó chịu + với khó hiểu. Khó chịu là vì đối xử với 1 hot girl như thế ( các bác cũng biết Uyên nó xinh mà nên cũng nhiều thằng trồng cây si). Khó hiểu là vì ko biết tại sao mình luôn khó chịu với Uyên từ lúc vào lớp cho đến giờ. Mình cũng đã suy nghĩ mình làm thế có đúng ko nhưng thâm tâm mình luôn có câu trả lời rõ ràng nhất: “Mình làm thế là rất đúng và những thứ đó chưa thấm gì so với nỗi đau cô ta gây ra cho mình”. Cứ thế em chìm trong những suy nghĩ cho đến khi tiếng trống vào lớp cất lên. Vào học thì cũng bình thường ngoại trừ việc Uyên k trở lại lớp. Tiết 1 rồi tiết 2 rồi tiết 3 cũng ko thấy Uyên trở lại. Tự nhiên trong lòng em trào lên 1 sự lo lắng. Chính em cũng khó hiểu vì sao lúc đó em lo lắng cho Uyên nữa. Bỏ luôn tiết 4 em chạy xuống phòng y tế nhưng ko có Uyên, chạy xuống căng-tin cũng ko có. Mệt quá em ngồi luôn tại căng tin gọi 1 chai sting ra uống, đang uống thì thấy mấy thằng khối 10 đi qua nói chuyện là thấy bọn khối 12 đang trêu 1 con bé nào khối 11 xinh lắm. Đứng dậy chạy lại tóm cổ bọn khối 10 em hỏi
- Nói…Mày thấy ở đâu.
- Mặt mày tái mét – D…dạ….Em thấy ở sân sau nhà thể chất anh.
Thả cổ áo nó ra em chạy ngay xuống sân sau nhà thể chất thì hóa ra bọn thằng Long cả bọn thằng Hải với mấy thằng bâu nhâu ở đó. Uyên thì mặt mũi tèm lem bị mấy thằng trêu. Chạy lại sút cho 2 thằng kia mấy cái rồi đỡ Uyên dậy
- Cô có sao ko?
- Dạ…hức….ko anh.
- Ơ xin lỗi hiền đệ. Huynh ko biết đây là ny đệ. Hê hê
- NY cái cmm ý. Bạn thôi.
- Mày lại đùa tao. Có bao giờ tao thấy mày đối xử tối như thế với con nào đâu. Ngay cả con Trâm hot girl khối 12 cũng là hot girl của cái trường này mày còn chả thèm ngó mặt nữa là. Thôi đừng dấu ae.
- Xùy…Cút cmm đi. Lúc khác có dịp tao kể cho.
- AE rút thôi nhường chỗ cho hiền đệ tâm sự với phu nhân.
Bọn nó về lớp học thể dục luôn. Lúc đi qua thằng ml Hải còn vỗ vai em chỉ sang cái nhà nghỉ ngay cạnh trường nữa. Đá phát vào ass nó thì bọn nó cười cười chạy mất.
- Em…cảm ơn anh
- Ko có gì? Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.
- Hi hi
- Cô cười cái gì?
- Hihi anh vẫn còn quan tâm tới em. Em vui lắm hihi
- Quan tâm cái quái gì. Tôi nói tôi chỉ tình cờ qua đây thôi.
- Hi…Anh xem lại anh đi. Lúc chạy đến mồ hôi đầm đìa, mà cái nhà thể chất này ở cuối trường rồi anh qua đây làm gì nữa…hihi. Nhìn mặt anh toàn mồ hôi kia đưa em lau cho.
- Thôi khỏi. Tôi lên lớp đây.
Vừa mới quay mặt đi thì em bị kéo tay ngược lại rồi Uyên ôm chặt em hôn. Cũng chả biết sao mà lúc đó em ko đẩy ra mà còn đáp trả lại. 1 chút sau thì Uyên thả ra lí nhí nói
- Em cảm ơn anh. Mà từ giờ anh đừng lạnh nhạt với em được ko. Em xin lỗi vì chuyện năm xưa nên anh tha lỗi cho em được k?
- Cô…- Chưa nói hết câu thì Uyên lấy 1 ngón tay đặt nên môi em
- Anh có thể đừng xưng hô với em như thế được k?
- Thô bỏ đi. Lên lớp thôi.
Quay đi bước lên lớp thì Uyên líu díu đi theo sau cứ cười cười như đứa điên. Quay trở lại lớp xin vào lớp thì cả lớp “ồ” lên. Em thì kệ chả quan tâm ngồi luôn vào chỗ còn Uyên thì cúi gằm mặt xuống. Tan học ra quán nước lấy xe đi về thì thấy Uyên đang đi bộ. Đỗ xe lại cho Uyên đi nhờ.
- Lên xe tôi đèo về.
- Dạ
Uyên lên xe ngồi thì ôm eo em còn tựa cằm vào vai em nữa. Em cũng suy nghĩ chẳng nhẽ mình đã tha lỗi cho Uyên. Vì sao bây giờ mình lại k thấy khó chịu vs Uyên nữa nhỉ. Đang suy nghĩ thì Uyên nói.
- Em đã nói với anh là đừng xưng hô tôi tôi cô cô nữa mà. Được k anh?
- Được thôi. Nếu xưng anh em thì chắc chắn là tôi sẽ ko bao giờ nói chuyện vs cô nữa. Còn muốn nói chuyện thì sẽ xưng tôi-cô. Cô thấy sao
- Vậy thì tùy anh.
- Cô bỏ tay ra đi. Cô ko thấy nóng à?
- Hì hì ko thấy nóng tí nào?
Đèo Uyên về 1 căn nhà khá to 4 tầng. Gặp bố mẹ Uyên thì vẫn thế chắc k biết chuyện lúc trước nên cứ mời em vào nhà ăn cơm. Từ chối khéo rồi xin về. Ngờ đâu về đến nhà có biến đâu nên cứ tung tăng về nhà.