Sáng hôm sau tự dưng đang ngủ thì tỉnh dậy. Xem đồng hồ mới có 5h15. Định mệnh chắc bão haiyan ập vào Hà Nội mất. Vào vscn thì nảy ra ý định tẩm bổ con mắt. Mặc cái áo rồi phi ra bờ hồ. Đi bộ quanh hồ để ngắm mấy em chân dài bổ mắt thì gặp ngay bóng dáng quen quen. Chạy gần tới nơi thì hóa ra là nhỏ Vy. Nhìn nhỏ mà muốn xịt máu mũi. Tả sơ qua nhỏ mặc cái quần thể thao ngắn cũn khoe cặp đùi+ cặp chân dài miên man. Áo thì 3 lỗ quá ngực hở cả cái bụng trắng ngần
- Chào
- Chào nhóc hihihi
Ôi trời, hôm nay nhỏ này bị chập mạch à. Hỏi còn cười nữa chứ(Từ giờ gọi chị nhé)
- Đầu bình thường k nóng.... đưa tay sờ trán chị
- Nhóc làm cái gì đó? Chị bình thường
- Hôm qua gặp em ở quán còn chửi rồi lườm rách mắt mà hôm nay lại thế này
- Hihi... hôm nay chị đang vui
Nụ cười đó đẹp quá, bỗng dưng trong em dâng lên một thứ cảm xúc khó tả. Chạy thêm 1 lúc và chém gió đủ thứ thì chị dừng lại tại 1 ngôi nhà đúng hơn là một biệt thự
- Thôi chào nhóc, đến nhà chị rồi
- Nhà chị đây à.... đẹp ghê
- Hứ...không nhà tôi thì nhà hàng xóm chắc
- À... dạ
- Nhóc... chị đang nói thì một người phụ nữ ra mở cổng. Nhìn người này rất sang trọng trong bộ đầm dự tiệc. Chắc mẹ chị
- Ơ mẹ...
- Mẹ đã bảo sáng nay sang nhà bác Dũng cơ mà... còn đi thể dục nữa, vào tắm rửa thay quần áo nhanh
Lúc này em mới lên tiếng
- Cháu chào bác
Đáp lại lời chào của tôi là một ánh mắt chứa sự khinh bỉ(em đã làm gì xấu đâu nhỉ)
- Thôi nhóc về đi chị vào đây
- Dạ
Chào mẹ chị và chị xong em quay về với một tâm trạng rất vui. Về nhà Thay quần áo tắm rửa rồi phi xe lên quán