Chap 37
Hôn nhau chán chê thì em với Vy buông nhau nằm nói chuyện. 1 lúc sau thì có tiếng mở cổng thì Vy xuống mở cổng. Em thì nằm lại ngủ tiếp cho đến khi Vy lên gọi xuống ăn cơm.Xuống tới nhà ăn cơm thì em mới để ý là thiếu Phương.
- Ơ Phương đâu chị Vy?
- Lúc nãy nó kêu mệt bảo ko ăn cơm.
- Vậy thôi ăn cơm xong tí em lên xem chị ý ốm đau ntn.
- Mày cứ làm như mày là bác sĩ không bằng ý mà xem ốm như thế nào.Mày còn chưa lo xong thân mày kia kìa. Ngồi xuống ăn đi cho tao nhờ.
- Hề…Con mời cả nhà ăn cơm.
Trong bữa ăn thì Vy cứ liên tục gắp thức ăn cho em và mẹ làm mẹ em vs chị Dung cứ nhìn cười. Thấy hố thì Vy ngại quá đỏ hết cả mặt.
- Cô nhìn 2 đứa này đang yêu nhau phải ko Vy?
- Ơ dạ…
- Không phải đâu mẹ. Thôi mẹ ăn cơm đi.
- Mày im, tao đang nói chuyện với con dâu của tao.
- Không phải mà mẹ.
- Thế à? Thế thì tao sẽ ko bao giờ chấp nhận bé Vy làm con dâu của tao. Mày muốn thế không?
- Thôi mà mẹ. Con mới học 11 cứ từ từ đã.
- Thế là đúng 2 đứa yêu nhau đúng ko?
- Dạ vâng – Vy trả lời nhanh như sợ mẹ em cầm thật ( So ciu vãiBiểu tượng cảm xúc heart)
- Phải thế chứ con dâu của mẹ. Ai như cái thằng hèn này, dám yêu ko dám nhận haha.
- Mẹ cứ trêu con.Thôi con ăn đủ rồi con lên xem chị Phương sao đã.
Ăn xong thì em đi lên phòng xem chị Phương ốm đau như nào. Lết cái thân đau từ tầng 1 lên tầng 2 mà mệt gần chết. Lên phòng thì thấy ko chốt trong nên em đẩy kuôn cửa bước vào trong thì thấy chị Phương đang nằm quay mặt vào trong ngủ. Em nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh rồi em lấy tay sờ lên trán chị xem có bị sốt ko. Như bị giật mình nên chị Phương quay phắt ra. Em thì nhìn chị Phương cười còn bị Phương thì cứ nhìn em chằm chằm rồi bỗng dưng bật khóc.Em thì mặt đơ ra chả hiểu tại sao liền vội vàng ôm chị Phương vào lòng như để an ủi.
- Sao lại khóc chứ.Hay ko muốn gặp em à?
- Không…không phải.Tại chị vui quá thôi.
- Vui? Vui cái gì trong khi chị đang bị ốm.–Em khó hiểu hỏi chị Phương
- Ờ thì… thì…. Vui thế thôi.
- Bótay chấm com…Thế chị đỡ mệt chưa xuống ăn cơm
- Mặt bí xị lắc đầu
- Hay để em xuống mang lên nhé?
- Thôi,bác sĩ dặn em là ko được vận động nhiều mà.
- Chuyện nhỏ ấy mà.Chị của em ko ăn mới là chuyện lớn này.
Em định đứng dậy xuống nhà lấy đồ ăn lên cho chị Phương ăn thì chị kéo tay em lại.
- Thôi để chị tự xuống ăn. Biết em lo lắng cho chị như này chị vui lắm. Đừng bao giờ bỏ rơi chị nhé.
- Đến đây thì em cực kì khó hiểu rồi nhá –Hôm nay chị làm sao thế nhỉ?Hay ấm đầu nên 2 dây thần kinh chập vào nhau.
- Chập cái đầu nhà ông ý.Đánh cho trận bây giờ.
- Thôi em xin. Giờ thì em vs chị xuống ăn cơm thôi.
- Ơ thế em chưa ăn à?
- Em ăn rồi như giờ xuống cùng chị.
- Thôi được rồi để chị tự xuống. Để chị đưa em về phòng nghỉ nhé.
- Vậy đi thôi.
Chị Phương cùng em về phòng em rồi đi xuống ăn cơm.Em thì chả có cái gì làm nên bật tivi lên xem. Xem được 1 lúc thì chị Dung + Vy với Phương mang hoa quả lên phòng em ăn và chơi. Cả buối tối mọi người đùa nhau nhưng em vẫn thấy chị Phương có 1 nỗi buồn nào đó. Nếu như lúc đó em tinh ý hơn 1 chút thì có lẽ đã không để người con gái em yêu thương rơi nhiều nước mắt đến như thế
++++++++++++++++
- Tự dưng biết đến đây thì em lại có 1 thứ cảm giác trỗi lên. 1 sự ân hận nào đó dành cho Phương. Sắp tới là sinh nhật Phương bác nào góp ý cho em cái Sn hoành tá tràng cho Phương bất ngờ với. Em nghĩ mãi ko ra. Có ai có ý kiến hay cứ ib cho em nhá. Thanh ciu ve ry mút