Mai Hương Kiếm

Chương 41: Phúc khí Cái bang




Thiếu niên thấy bọn đạo sĩ hành động ti tiện như thế, tức giận nói :

- Xích Dương... đạo tặc! Thật uy phong! Lấy đông hiếp ít... Ngũ đại kiếm phái các ngươi... quen thói hèn hạ như vậy mà!

Chàng không quen nhục mạ, chỉ ấp úng nói được bấy nhiêu.

Lão đạo sĩ vừa thấy thiếu niên đã biến sắc, trầm giọng quát :

- Ngô tiểu tử! Lại gặp ngươi... Hay lắm! Chúng ta cũng giải quyết một lần cho xong!

Nguyên thiếu niên tuấn tú xuất hiện là Ngô Lăng Phong. Sau khi rơi xuống vực ở Thái Sơn được Vân sư tổ cứu hồi phục, chàng cất công đi tìm Lệ Ngạc để phục thù nhưng không tìm ra tung tích hắn ở đâu. Sau nghe phong thanh Xích Dương đạo nhân tới đây, chàng tìm đến thì vừa gặp Bằng nhi. Vì trong rừng chập choạng tối, chỉ thấy sáu người vây đánh nhau loạn cả lên mà không nhìn rõ mặt.

Tuy nhiên Ngô Lăng Phong thấy lão đạo sĩ lớn nhất có vẻ quen quen đã có phần nghi ngờ, mãi đến khi nghe tiếng nói mới xác định rõ chính là Xích Dương đạo nhân, kẻ thù giết cha mình, lập tức nhảy ra trường đấu.

Ngô Lăng Phong đáp :

- Phái Võ Đương các ngươi vốn quen việc lấy nhiều hiếp ít mà, Cứ xông vào cả đi!

Xích Dương đạo nhân đỏ mặt, nghĩ thầm :

- “Tiểu tử này thân thủ bình thường, lúc ở Thái Sơn ta đã từng đấu mấy chiêu, không cần ta xuất thủ cũng thắng!”

Liền cười nhạt nói :

- Tiểu tử chớ ngông cuồng! Nếu ngươi có thể đánh bại ba tên đồ đệ của ta thì đạo gia sẽ tha cho ngươi!

Ngô Lăng Phong từ khi được sư tổ của bổn môn là Vân công công thân truyền võ công thượng thừa tới nay chưa từng giao thủ với ai, bởi thế chưa tin chắc vào bản lĩnh của mình nên có phần ngần ngại, nghĩ thầm :

- “Trước hết thử sức bốn tên tiểu tặc xem sao. Nếu thắng được chúng, sợ gì Xích Dương lão tặc không xuất thủ?”

Xích Dương đạo nhân quát bảo tên đệ tử tay không :

- Nhất Bằng! Cầm lấy kiếm của ta mà giáo huấn tên tiểu tử này cho cẩn thận vào! Đừng để mất uy danh phái Võ Đương.

Dứt lời rút kiếm giao cho tên đạo sĩ, còn mình đến đứng trước Kim lão đại.

Ngô Lăng Phong rất lo lắng, Xích Dương đạo nhân thừa cơ sát hại Kim lão đại, liền lao mình đến chặn trước mặt Xích Dương, tay vung kiếm quát :

- Các ngươi xông vào đi!

Tiếng chưa dứt, chợt nghe sau lưng bịch một tiếng, Kim lão đại đã ngã nhào xuống đất. Nguyên là chân lực của lão ta đã dốc tận, Ngô Lăng Phong vung kiếm tạo thành kiếm khí xung động làm lão ngất đi.

Đột nhiên từ trong rừng chạy bổ ra một tiểu hài, đến bên Kim lão đại, vừa khóc vừa nói :

- Kim thúc thúc, có sao không?

Kim lão đại nghe tiếng mở mắt ra, hốt hoảng nói :

- Bằng nhi! Làm sao ta bảo ngươi đi đi, thế mà ngươi không chịu nghe lời?

Bằng nhi sụt sịt đáp :

- Bằng nhi không muốn xa thúc thúc... Bằng nhi muốn chết cùng lão nhân gia...

Kim lão đại vô cùng lo lắng, biết lúc này có khuyên cũng chẳng được gì, xem ra tình thế trước mắt không có hy vọng nào nữa, chỉ đành dịu giọng nói :

- Bằng nhi, đừng khóc nữa, Kim thúc thúc đáp ứng sẽ không xa ngươi.

Bằng nhi cả mừng, chỉ Ngô Lăng Phong nói :

- Kim thúc thúc, vị đó nhất định sẽ thắng!

Kim lão đại cố ngẩng đầu lên xem, thấy ba tên đạo sĩ đã đứng ba phương vị vây lấy Ngô Lăng Phong vào giữa.

Đột nhiên đạo sĩ bên tả hét to một tiếng :

- Xem chiêu!

Rồi tấn công hạ bàn.

Ngô Lăng Phong bước chếch sang, không lùi mà lại tiến, mũi kiếm điểm tới đạo nhân bên hữu.

Tên này thấy thế kiếm quá thần tốc lòng đầy kinh hãi vội lui về hai bước.

Ngô Lăng Phong không dùng hết chiêu thức, vun kiếm bên đạo nhân đối diện.

Tên này liền giơ kiếm đón đỡ...

Hai kiếm trạm tới nhau, Ngô Lăng Phong đột nhiên đổi thức tạt mạnh sang đạo sĩ bên tả quét ngang thắt lưng.

Ngô Lăng Phong được truyền võ học thượng thừa, lại được ăn Huyết quả nên công lực bây giờ chỉ kém Tân Tiệp có một bậc. Kiếm quét sang thắt lưng đạo nhân tuy chỉ vận có năm thành nhưng cũng đủ làm đạo nhân thấy hổ khẩu tê đi tưởng chừng trường kiếm sắp thoát khỏi tay.

Ngô Lăng Phong được thế tiến lên, hữu thủ vẫn xuất kiếm công kích, tả thủ lại thi triển “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền” thân ảnh xuyên qua xuyên lại giữa màn kiếm, mặc cho ba mũi kiếm đối phương đâm tới tấp vẫn không hề hấn gì.

Xích Dương đứng ngoài tham chiếm, càng lúc càng kinh tâm, bụng bảo dạ :

- “Tiểu tử so với phụ thân hắn năm xưa, kiếm thuật còn lão luyện khốc liệt hơn.

Hắn còn trẻ tuổi như thế làm sao luyện tới cảnh giới đó?”

Kim lão đại thấy thân pháp Ngô Lăng Phong tuyệt diệu như thế, chiêu thức lại như trường giang đại hà, chân đạp phương vị bát quái, thần sắc siêu thoát giống như không phải đang đối địch, biết chàng đã luyện “Đoạn Hồn kiếm” của Thái Cực môn tới độ hóa cảnh, nghĩ thầm :

- “Nếu thiếu niên này không phải vì bảo vệ ta và Bằng nhi mà chủ yếu cố thủ thì chỉ sợ rằng ba tên đạo sĩ đã ngã từ lâu.”

Nhưng lão vừa nghĩ tới đó, khi nhìn lại thì tình thế trong trường đấu đã thay đổi.

Lúc này Ngô Lăng Phong đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, tả một kiếm, hữu một kiếm khiếm ba tên đạo sĩ toát mồ hôi, tự duy trì còn không kịp thở, nói gì giành lại thế công? Với khí thế ào ạt, Ngô Lăng Phong chợt tung một cước đá ngã một tên đạo sĩ, hữu thủ xuất ba chiêu tối hậu trong “Đoạn Hồn kiếm pháp”.

Hai tên còn lại mắt hoa chân loạn, chỉ thấy hàn khí quất vù vù vào mặt không biết đối phó bằng cách nào, trong lúc hoang mang thì chợt thấy chân tê đi, kêu lên một tiếng rồi ngã xoài xuống.

Nguyên Ngô Lăng Phong thi triển ba chiêu lợi hại nhất khiến đối phương không nhận ra chiêu thức đối phó với kiếm chiêu mà hạ bàn sơ hở, chàng xuất liền hai chỉ vào Công Tôn huyệt là hai tên đạo sĩ còn lại ngã ngay.

Kim lão đại thấy vậy than thầm :

“Ba tuyệt chiêu vừa rồi của thiếu niên khiến bọn đạo tặc chân tay luống cuống không sao đương nổi. Nếu lúc đó thiếu niên dùng kiếm đừng nương tay thì chúng đâu còn mạng? Thiếu niên võ công cao như thế mà lòng dạ thật nhân từ!”

Xích Dương đạo nhân sạm mặt, tới giải khai huyệt đạo cho ba tên đồ đệ.

Bằng nhi đắc ý hỏi :

- Kim thúc thúc, Bằng nhi nói đúng không nào?

- Ngươi nói gì?

- Bằng nhi đã nói trước rằng vị lão huynh ấy nhất định sẽ hạ được bọn đạo tặc kia mà!

Kim lão đại không đáp, lòng băn khoăn suy tính :

“Xích Dương lão tặc công lực thâm hậu, hình như đối với thiếu niên này có oán cừu gì. Nếu đã giao thủ tất phải có người tử thương. Xích Dương là thứ người vô sỉ. Nếu hắn cùng đám lâu la kia liên thủ thì xem chừng thiếu niên kia không đủ sức chống lại. Hơn nữa lúc này ta hoàn toàn kiệt lực giúp được gì, cứ phải kích hắn mấy câu biết đâu có hiệu lực?”

Nghĩ xong nói :

- Xích Dương lão tặc! Ngươi đánh không lại thiếu niên đó đâu! Tốt nhất xông vào cả lũ đi!

Xích Dương đạo nhân tuy biết mình bị khích, nhưng lòng thầm nghĩ :

- “Tiểu tử đó tuy kiếm pháp thần kỳ nhưng công lực nhất định kém mình mười mấy năm khổ luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí Tiên Thiên Công”.

Nghĩ đoạn quát to :

- Tên ăn mày! Ngươi câm miệng lại cho ta! Để thịt tên tiểu tử đó thì chẳng cần ai phải giúp.

Ngô Lăng Phong vừa đánh bại ba tên đạo nhân, lòng tự tin tăng thêm rất nhiều. Nghe Xích Dương đạo nhân mở miệng ra là đòi thịt mình liền nổi giận quát :

- Xích Dương lão tặc! Chớ múa môi quá sớm! Hôm nay ta sẽ cho ngươi quy thiên đấy!

Xích Dương đạo nhân không nén được giận, miệng vừa nói :

- Tiếp chiêu!

Hữu chưởng đánh sang mạn sườn đối phương.

Ngô Lăng Phong không dám chậm trễ, vội vàng thi triển “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền” tiếp chưởng.

Hai người lập tức bị cuộn vào trong một trận kịch chiến khốc liệt. Chưởng phong ầm ầm như bão táp, song phương ai nấy đều dùng chiêu thức kỳ ảo lợi hại nhất quyết đả bại đối phương. Đặc biệt Xích Dương đạo nhân không từ ra chiêu sát thủ.

Đánh chừng hai mươi chiêu, Xích Dương đạo nhân thấy Ngô Lăng Phong chưởng lực rất mạnh. Tuy lão đã vận dụng “Hỗn Nguyên Nhất Khí Tiên Thiên Công” và thi triển chưởng pháp tinh diệu nhưng vẫn bị đối phương hóa giải, trong lòng càng trở nên khẩn trương, liền hiện sát cơ, liên tiếp phát ra mấy chưởng bức lùi đối phương, tiếp đó thi xuất bảo bối trấn sơn của Võ Đương “Vô Cực Thần Công Quyền”. Lập tức quyền phong nổi lên vù vù, kình lực uy mãnh như vũ bão.

Hai người biết cuộc chiến đấu đã đến hồi trí mạng không ai dám sơ suất, chiêu thức càng phát càng nhanh, kình lực càng lúc càng thêm mạnh.

Kim lão đại nhìn sang Bằng nhi bên cạnh mình bị cuốn hút vào trận đấu đến mỗi mặt dại đi, đôi mắt nhìn không chớp, nét mặt luôn thay đổi tùy theo từng diễn biến, nghĩ thầm :

- “Hài tử này còn quá ngây thơ còn chưa biết nguy cơ trước mắt.

Hai người đó không những liều mạng đấu với nhau mà cuộc đấu còn quan hệ đến vận mạng của Cái bang nữa. Nếu lỡ thiếu niên bại trận, hiện tại lão nhị chưa biết sống chết thế nào, mình thì nội lực không còn, Cái bang tất bị hủy bởi tên đạo tặc đó...”

Hai người đấu đã hơn trăm chiêu.

Ngô Lăng Phong trẻ tuổi nên sức lực còn sung mãn còn chưa lộ vẻ mệt mỏi.

Bên cạnh đó, Xích Dương đạo nhân công kích mãnh liệt, phòng thủ cẩn mật, tiến lui đúng phép, cũng chưa tỏ ra kém thế.

Ngô Lăng Phong nghĩ thầm :

- “Nếu không dùng hiểm chiêu chỉ e khó thắng.”

Chàng thấy nội công và nội lực của Xích Dương hầu như không kém mình. Nếu dùng hiểm chiêu tất phải có thời cơ, nếu chỉ một chút sơ suất thì rất có khả năng thất thủ. Bởi thế còn chần chừ chưa dám hạ thủ.

Qua một lúc, Ngô Lăng Phong đột nhiên hét to một tiếng, song chưởng hợp nhau rồi phát ra một chiêu “Ngũ Quỷ Chiêu Hồn”. Chiêu đó không những quy lực rất lớn mà còn là một trong những chiêu sát thủ của Đơn Kiếm Đoạn Hồn.

Xích Dương đạo nhân hơi bất ngờ, song chưởng cũng hợp lại thoái lui hai bước, cũng chuẩn bị xuất chiêu sát thủ.

Ngô Lăng phong tả chưởng thấp xuống, hữu chưởng thu lại nửa chừng rồi tiếp tục hợp cả song chưởng đánh ra.

Xích Dương đạo nhân đã từng lĩnh giáo qua võ học của Ngô Lăng Phong trong kiếm hội vừa rồi ở Thái Sơn, lúc đó kiếm pháp của chàng chỉ thuộc hạng bình thường, nội lực cũng thuộc hàng cao thủ nhất lưu chứ chưa có gì xuất chúng.

Thế mà không ngờ mới sau chưa đầy nửa năm võ nghệ của chàng tăng trưởng đến mức khó tưởng tượng nổi. Tuy lòng thầm kinh hãi, nhưng Xích Dương đạo nhân tự thị công lực uyên thâm của mình, cũng hét lên một tiếng, đơn chưởng xuất một chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” đánh ra nghênh chiêu, nhưng tay phải bất ngờ rút kiếm.

Song phương vừa tiếp chưởng thì Ngô Lăng Phong mới phát hiện ra đối phương chỉ là hư chiêu, lực đạo tiêu thất vô hình vô ảnh. Ngay cả chưởng lực cực mạnh của Ngô Lăng Phong cũng không thể thu hồi được.

Đó là chỗ lão luyện và giảo hoạt của Xích Dương đạo nhân. Hiển nhiên vì kinh nghiệm chiến đấu già dặn hơn nên nhiều khi người ta có thể biến nguy thành an, biến thế yếu thành mạnh.

Ngô Lăng Phong mất đà thân ảnh lao tới, lúc đó trường kiếm của Xích Dương đạo nhân đã vung lên.

Kim lão đại thấy thiếu niên lâm thế hiểm thì vô cùng kinh hãi suýt kêu lên một tiếng.

Ngô Lăng Phong kinh nghiệm có kém nhưng lại có phản ứng linh hoạt. Gặp tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chàng xuất chưởng nhằm vào một gốc cây ở bên tả, nhờ vào lực đạo đó mà tiến qua bên hữu rất nhanh và kịp thoát khỏi kiếm chiêu của đối phương.

Chỉ nghe phập một tiếng, Xích Dương đạo nhân chuyển thế kiếm theo địch nhân thì lại cắm phập vào thân cây. Bọn đạo sĩ cùng kêu lên kinh hãi, ngầm vận công phòng bị sẵn sàng ứng phó cho sư phụ.

Xích Dương đạo nhân đỏ bừng mặt, nghiến răng rút kiếm khỏi thân cây rồi không nói nửa lời lao vào tiếp tục công kích.

Lúc này Ngô Lăng Phong đã xuất kiếm sẵn sàng đối địch.

Song phương đều dùng kiếm, vận hết tuyệt chiêu sở học, lợi dụng mọi sơ hở của đối phương, không chút nhân nhượng.

Ngô Lăng Phong thi triển “Đoạn Hồn kiếm pháp” của Hà Lạc Nhất Kiếm tất nhiên lợi hại hơn kiếm pháp của Võ Đương, mới ba chiêu đã buộc đối phương lùi lại.

Xích Dương đạo nhân vừa gấp vừa giận, cũng triển khai tuyệt học của Võ Đương là “Cửu Quan Thần Hành kiếm pháp” hòng giành lại chủ động.

Thế nhưng Ngô Lăng Phong quyết không nhượng một bước. Kiếm thuật của chàng tinh diệu hơn đối phương, chẳng qua vì kinh nghiệm còn ít nên không lợi dụng triệt để thời cơ, tuy vậy cũng làm Xích Dương đạo nhân phải dốc tận lực để đối phó, đã thấy mồ hôi lấm tấm trên trán.

Trong khi cuộc đấu đang quyết liệt, Xích Dương đạo nhân chợt lộ ra sơ hở, cố tình đánh lừa đối phương. Ngô Lăng Phong tuy không gian trá nhưng vốn thông minh nên hiểu ngay dụng ý của địch thủ. Chàng cũng làm như bị mắc lừa.

Xích Dương đạo trưởng cả mừng liền biến chiêu, nào ngờ Ngô Lăng Phong cũng biến chiêu, thi triển một chiêu “Vô Thưởng Ba Xoa” trong “Đoạn Hồn kiếm pháp” lánh mình ra sau lưng Xích Dương đạo trưởng đâm lùi một kiếm.

Kim lão đại kêu lên một tiếng, nghĩ rằng lão tặc đạo không còn cách gì cứu được nữa.

Thế nhưng Xích Dương đạo nhân gặp thế nguy vẫn bình tĩnh, phản thủ đánh lại một chưởng “Đảo Đả Kim Chung” thẳng vào ngực Ngô Lăng Phong, lấy công hoàn công.

Vấn đề có liên quan đến sinh tử nên chiêu đó Xích Dương đạo nhân đã xuất toàn lực nên khí thế kinh nhân.

Ngô Lăng Phong không khỏi bất ngờ, tả chưởng vội hoàn thủ bằng một chiêu “Lục Đả Khai Sơn”, đồng thời hữu thủ vẫn tiếp tục đâm kiếm tới.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng khô khốc, Ngô Lăng Phong bị chân lực áp rất mạnh nhưng vẫn không chịu lùi, tay phải vươn ra hết cỡ đâm thẳng vào hậu tâm đối phương.

Xem ra Xích Dương đạo nhân dù thân pháp thần tốc bao nhiêu cũng không thoát được một kiếm.

Nhưng không hiểu sao thế kiếm của Ngô Lăng Phong chậm lại và chếch lên một chút!

“Phập”!

Mũi kiếm cắm vào bên dưới bả vai trái Xích Dương đạo nhân một chút xé ra khá rộng, máu lập tức phun ra.

Lão đạo biết ngay kiếm không trúng vào yếu huyệt, nhưng cánh tay trái đã tê đi, không nhìn lại địch nhân mà lao thẳng vào rừng.

Nguyên là Ngô Lăng Phong đang đâm kiếm vào hậu tâm địch, chợt nghĩ rằng mình đang giết người, ý nghĩ đó làm chàng hoảng sợ chùng tay lại và đưa chếch kiếm lên. Nếu không thì Xích Dương đạo nhân đâu còn mạng?

Ngô Lăng Phong bản tính rất thiện lương, từ khi xuất đạo tới nay chàng chưa từng giết người. Tuy biết rõ trước mắt mình là cừu nhân đã giết phụ thân, thế nhưng khi hạ thủ lại không nở lấy tính mạng đối phương.

Kim lão đại thấy thế không khỏi sửng sốt. Bấy giờ nhìn lại hiện trường thì bọn đạo sĩ đều đã theo Xích Dương đạo nhân chạy ráo cả rồi.

Ngô Lăng Phong thử vận công, thấy huyệt đạo chu chuyển bình thường không có gì dị dạng, khi ngẩng lên thì Xích Dương đạo nhân và mấy tên đệ tử đã chạy mất không thấy đâu nữa, cũng không bận tâm gì lắm. Đương nhiên chàng biết rằng Xích Dương đạo nhân đã bị thương, nay thừa thế truy kích thì có thể giết được hắn trả được thâm cừu, nhưng lòng không nỡ đánh kẻ ngã ngựa, tự an ủi :

“Muốn giết tên tặc đạo đó vẫn còn nhiều cơ hội!”

Tuy vậy trong lòng chàng vẫn có phần hối hận.

Bằng nhi thấy chàng đứng ngẩn ra, lo lắng hỏi :

- Đại hiệp bị thương hay sao?

Ngô Lăng Phong lắc đầu :

- Tiểu đệ yên tâm! Tên tặc đạo đó không đả thương nổi ta đâu. Hãy chú ý đến Kim thúc thúc của ngươi, nội lực vị đó hao tổn nhiều. Ta hiện có linh dược có thể giúp vị đó nhanh chóng hồi phục lại chân lực.

Nói xong lấy ra một lọ “Vạn Niên Linh Tuyền” đến trước mặt Kim lão đại đang nhắm mắt điều tức.

Kim lão đại thấy Xích Dương đạo nhân bị thương chạy đi rồi lòng nhẹ hẳn đi mới bắt đầu hành công để khôi phục lại chân lực. Lão thấy Ngô Lăng Phong tới, mở mắt nói :

- Xin thỉnh giáo quý tính đại danh?

Ngô Lăng Phong cung kính trả lời :

- Vãn bối là Ngô Lăng Phong!

Dứt lời đưa lọ thuốc cho Kim lão đại tiếp :

- Đây là “Vạn Niên Linh Tuyền”, công hiệu rất thần diệu. Lão tiền bối trước hết hãy uống vào một giọt.

Kim lão đại thấy đối phương thành khẩn như vậy không tiện từ chối bèn cầm lấy chiếc bình ngọc nhỏ một giọt vào miệng rồi trả bình lại. Lập tức thấy miệng thơm nức, khi lực giãn hẳn ra, liền nhắm mắt bắt đầu vận công. Qua chừng một khắc, Kim lão đại mở mắt đứng lên, dắt Bằng nhi tới trước Ngô Lăng Phong chắp tay hành một lễ nói :

- Ngô đại hiệp đã giúp Cái bang chúng ta ngăn chặn cường địch bảo hộ Tiểu bang chủ bổn bang. Đại ân đại đức đó toàn thể đệ tử Cái bang không bao giờ dám quên. Nếu sau này có điều gì muốn sai bảo, dẫu phải vào nước sôi lửa bỏng cũng xin tòng mệnh.

Ngô Lăng Phong vội vàng hoàn lễ nói :

- Xin lão tiền bối đừng nói thế! Văn bối có một vị bái đệ tên là Tân Tiệp vẫn thường nói về anh phong cao nghĩa của Kim lão tiền bối cho vãn bối nghe, trong lòng rất ngưỡng mộ!

Kim lão đại “à” một tiếng, phấn khích nói :

- Thì ra Ngô đại hiệp là nghĩa huynh của Tân lão đệ. Thảo nào võ công phi phàm đến thế! Lão hành khất này dám mạo muội gọi ngươi một tiếng lão đệ.

Ngô Lăng Phong thấy đối phương khẳng khái như thế cũng không câu nệ nữa hỏi :

- Cái bang với Võ Đương cũng có cừu hận sao?

Kim lão đại đáp :

- Chuyện nói ra thì dài, trước hết phải tìm xem Kim lão nhị hiện ở đâu?

Ngô Lăng Phong gật đầu :

- Đúng thế!

Rồi ba người cùng đi tìm. Họ đi sâu vào rừng không được bao xa thì chợt thấy Kim lão nhị ngồi dựa vào một gốc cây, mắt mở to, tay cầm một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm bị xoắn lại.

Bằng nhi thấy mặt Kim nhị thúc trắng bạch, thần sắc rất dễ sợ, mắt mở trừng trừng không chớp, cũng không cử động gì liền chạy tới lay hai vai Kim lão nhị nói :

- Kim nhị thúc Bằng nhi tới đây!

Thấy nhị thúc không phản ứng gì, Bằng nhi rất lấy làm lạ muốn hỏi Kim thúc thúc thì ông đứng ngẩn ra, da mặt giật giật, mặt cũng nhợt đi, răng nghiến chặt.

Bằng nhi trố mắt không hiểu chuyện gì.

Ngô Lăng Phong thấy lòng nhói lên, run giọng khẽ nói :

- Bằng nhi, Kim nhị thúc ngươi chết rồi!

Bằng nhi nghe nói như tiếng sét ngang tai, đâm bổ xuống thi thể Kim lão nhị khóc thảm thiết.

Tuy còn trẻ nhưng Ngô Lăng Phong đã từng biết qua nhiều cuộc sinh ly tử biệt. Bây giờ thấy Bằng nhi than khóc bên Kim lão nhị thảm thiết như vậy, chàng phải cố ghìm mình để khỏi rơi nước mắt.

Ngô Lăng Phong cúi xuống xem xét thi thể Kim lão nhị, thấy vết vết thương do kiếm đâm vào sau lưng, chắc là bị bọn đạo sĩ của phái Võ Đương ám toán.

Bàn tay to lớn của Kim lão nhị cầm giữ kiếm đã bị vặn cho xoắn lại và cong đi thế mà da tay không bị sây sát chút nào, tất đã vận công phu “Âm Phong trảo” lừng danh thiên hạ.

Ngô Lăng Phong chợt đoán rằng thanh kiếm đó là của đạo nhân tay không vừa dùng kiếm của Xích Dương đạo nhân đối địch với mình. Chàng quay lại nhìn Kim lão đại chỉ thấy vị khất cái này răng nghiến chặt, mắt sững sờ như đã dại đi, hiển nhiên đang đau đớn tột cùng. Chàng định dùng mấy câu an ủi nhưng không tìm ra lời để nói.

Đột nhiên Kim lão đại ngửa mặt cười một tràng dài. Những hình ảnh xa xưa hiện về... mấy chục năm huynh đệ chung sống bên nhau tương thân tương ái, cùng nhau chung sức phục vụ Cái bang, hai người đã phát thệ suốt đời không lấy vợ, vĩnh viễn ở bên nhau không hề xa cách...

Tiếng cười nhỏ dần, cuối cùng biến thành tiếng khóc, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu lã chã rơi xuống. Hồi sau Kim lão đại cúi xuống ôm thi thể Kim lão nhị lên, dắt theo Bằng nhi từ biệt Ngô Lăng Phong rồi ra đường cái đi tiếp.

Ngô Lăng Phong thấy thần tình Kim lão đại bi thương tuyệt vọng như thế, lòng chẳng chút yên tâm liền thi triển khinh công đuổi theo.

Kim lão đại theo đường cái đi một quãng, sau đó đi vào một ngôi cổ miếu.

Ông đặt thi thể lão nhị xuống bên bệ thờ rồi quỳ trước hương án, thấp giọng nói :

- Tổ sư gia, không phải đệ tử không tôn trọng lời thề, chỉ là bây giờ bị quân gian tặc bức bách. Đệ tử đã lập trọng thệ không quá vấn đến chuyện Cái bang nữa, nhưng trước mắt Bang chủ còn thơ ấu, võ công chưa thành. Nếu đề tử lại buông tay bỏ mặc thì công lao của Đại sư gia áng lập và làm hưng thịnh Cái bang mấy trăm năm sẽ trở thành ngói vỡ bình tan. Vì bảo vệ cơ nghiệp của bổn bang mà đệ tử chỉ đành phá thệ.

Cáo bẩm xong, Kim lão đại đứng lên quay người, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Bằng nhi nói :

- Bang chủ, Kim lão đại tôi đã quyết trùng nhập Cái bang nay xin Bang Chủ bổ nhiệm tôi làm Hộ pháp.

Bằng nhi lắc đầu nói :

- Kim thúc thúc đừng nói thế... Bằng nhi đâu dám cáng đáng trọng trách Bang chủ?

Kim lão đại nghiêm giọng :

- Khi lão Bang chủ truyền ngôi vị cho ngươi đã dặn dò thế nào?

Bằng nhi thấy Kim thúc thúc nghiêm nghị như thế, hoảng sợ hỏi :

- Kim thúc thúc, vậy điệt nhi xin nghe lời vậy, Nhưng... cách tiến hành bổ nhiệm thế nào?

Kim lão đại chạy ra khỏi miếu bẻ vào một cành cây đưa cho Bằng nhi nói :

- Chỉ cần lấy cành cấy này đập vào vai tôi hai cái, sau đó tuyên bố bổ nhiệm tôi làm Hộ pháp đời thứ mười bốn của Cái bang là được. Nghi thức này vốn được cử hành long trọng, các hảo hán phương Bắc đều được mời đến dự. nhưng lúc này chỉ đành mời Ngô lão đệ làm người chứng kiến mà thôi.

Bằng nhi lúc đó tuy lòng vẫn còn rất bi thiết nhưng biết đây là đại sự của bổn bang nên cố lấy giọng trang nghiêm nói :

- Kim thúc thúc, vậy chúng ta bắt đầu thôi!

Kim lão đại gật đầu rồi quỳ xuống trước mặt Bằng nhi.

Bằng nhi vội hốt hoảng vội cúi xuống.

Kim lão đại nghiêm giọng :

- Đây là quy củ của Cái bang, Bang chủ không thể không theo.

Bằng nhi không biết làm gì hơn đành đứng thẳng người lấy cành cây đập vào vai Kim lão đại hai lần, xảng giọng nói :

- Bang chủ Cái bang đời thứ mười bốn Lý Bằng bổ nhiệm Kim... thúc thúc làm Hộ pháp của bổn bang.

Nó không biết Kim lão đại tên gì nên đành quen miệng gọi là Kim thúc thúc.

Ngô Lăng Phong thấy Bằng nhi giọng nói còn trẻ thơ nhưng có khí độ trang nghiêm rất có tư cách của một vị Bang chủ, lòng thầm thán phục.

Kim lão đại đứng lên, nhìn Ngô Lăng Phong hỏi :

- Lão đệ với Xích Dương tặc đạo có cừu hận gì?

Ngô Lăng Phong đáp :

- Hắn là một trong những cừu nhân sát hại tiên phụ.

Kim lão đại nghĩ ngợi một lúc rồi mở to mắt hỏi :

- Trước đây trên giang hồ có truyền ngôn rằng Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân và Hà Lạc Nhất Kiếm Ngô Chiếu Vân bị bọn Xích Dương của Võ Đương, Khổ Am của Nga My và Lệ Ngạc của Không động hãm hại. Lão đệ cũng họ Ngô, vậy có quan hệ với Ngô đại hiệp hay sao?

Ngô Lăng Phong gật đầu :

- Đó chính là tiên phụ.

Kim lão đại thở dài nói :

- Trước đây Hà Lạc Nhất Kiếm Ngô đại hiệp cùng lão Bang chủ chúng ta giao tình rất đậm. Hai người thường hành hiệp trưởng nghĩa ở vùng nam bắc đại hà. Ài... Không ngờ cả hai vị đều chết do bọn gian tặc ám toán.

Ngô Lăng Phong hỏi :

- Vậy quý bang và Xích Dương kết cừu oán thế nào?

Kim lão đại trả lời :

- Đó là chuyện mười mấy năm trước, lúc đó trên giang hồ có hai vị quái kiệt, một người là Thất Diệu Thần Quân, còn vị thứ hai chính là lệnh tôn. Hai người này võ công hết sức cao thâm, đặc biệt lệnh tôn tính tình cương trực không a dua xu nịnh. Vì thế mà thành danh lừng lẫy lấn át cả mấy tên Chưởng môn nhân tự nhận mình là Ngũ đại tông phái.

Ngô Lăng Phong từng nghe vị lão nô đã chết kể về chuyện này nên tiếp lời :

- Vì thế chúng sợ ảnh hưởng đến vị thế mà không kể gì đến thân phận đã liên thủ rồi dùng thủ đoạn tị tiện ám toán gia phụ và Mai đại hiệp...

Kim lão đại gật đầu kể tiếp :

- Sự việc bắt đầu phát sinh sau khi Mai đại hiệp bị bốn tên Chưởng môn nhân các phái võ Đương, Không Động, Nga My, và Điểm Thương hèn hạ ám toán Mai đại hiệp ở Ngũ Hoa Sơn sau núi Côn Lôn. Sau khi sát hại Mai đại hiệp xong, bốn tên đắc ý bỏ đi, nhưng Chưởng môn phái Không Động là Lệ Ngạc lại bỏ quên một chiếc vỏ kiếm. Bấy giờ tình cờ có một tên đệ tử Cái bang nấp gần đó chứng kiến sự việc...

Kim lão đại ngừng một lát.

Ngô Lăng Phong nghĩ thầm :

- “Thì ra Xích Dương luôn miệng truy đòi chiếc vỏ kiếm là chính chiếc vỏ kiếm đó... Nhưng đó là vật của Lệ Ngạc, tại sao Xích Dương lão tặc phải khổ công đòi làm gì?”

Kim lão đại kể tiếp :

- Chiếc vỏ kiếm chẳng phải vật gì quan trọng. Tên đệ tử Cái bang thấy nó chạm khắc tinh vi, biết là cổ vật nên do hiếu kỳ mà đưa về, không ngờ hai năm trước trên giang hồ chợt có tin đồn rằng một vị võ lâm tiền bối có danh hiệu Túy Đạo Nhân là bậc có võ công cái thế trăm năm trước đã đưa ra bí kíp võ học của mình chép lại thành một pho sách nhỏ để trong vỏ kiếm thần bí và hiện đang ở chỗ Cái bang...

Dừng lại một lúc ,lại kế tiếp :

- Tin đồn càng ngày càng lan rộng, Cái bang bây giờ nghĩ đến chuyện có thể liên quan đến chiếc vỏ kiếm mà mười năm trước một tên đệ tử nhặt được ở Ngũ Hoa Sơn. Vì thế chiếc vỏ kiếm được mang đến cho Bang Chủ. Nhưng lão Bang chủ xem xét cẩn thận vẫn không phát hiện một điều gì khác thường. Tuy vậy nghĩ trên giang hồ đồn đại chắc ít nhiều cũng có vài phần sự thật, bởi thế vẫn giữ nó bên mình. Về sau Lệ Ngạc nghe được tin tức đó, rất hối hận vì sơ suất mười năm trước. Tuy vậy hắn vẫn nuôi hy vọng đoạt lại vỏ kiếm đó để luyện thành võ công thượng thặng, vì biết rằng nhất định sẽ có nhiều cao thủ sẽ tìm hắn báo thù. Sau đó Bang chủ bị cừu nhân mai phục ám toán táng mệnh ở hoang sơn.

Lúc đó huynh đệ chúng tôi đang hành sự ở Sơn Đông. Lão Bang chủ lúc hấp hối đã di mệnh cho Bằng nhi làm Bang chủ và dặn phải giữ kỹ chiếc vỏ kiếm. Không hiểu vì sao Lệ Ngạc biết được bí mật này, liền tự mình suất lãnh mấy tên đệ tử thân tín truy tìm chúng tôi. Cũng trùng hợp chúng gặp ngay mấy tên phản đồ thừa lúc lão Bang chủ vừa mất, Tiểu bang chủ còn nhỏ muốn cướp địa vị Bang chủ, vì thế liên thủ với Lệ Ngạc hiệp công chúng tôi. Huynh đệ chúng tôi thấy địch nhân người đông thế mạnh đã dặn Bằng nhi bí mật tìm đến Lạc Bang chủ ở Nam ngũ tỉnh nhờ giúp đỡ, còn huynh đệ chúng tôi cố tình để lộ hành tung cho địch truy theo, Tiểu bang chủ đã tới được một ngôi cổ miếu không ngờ bị địch nhân phát hiện, bấy giờ Tiểu bang chủ đã bị thương, may nhờ được Tân lão đệ giải cứu...

Đoạn sau Ngô Lăng Phong đã được Tân Tiệp kể lại, liền hỏi sang chuyện khác :

- Vậy làm sao Xích Dương cũng truy bức các vị đưa ra chiếc vỏ kiếm? Chẳng lẽ cũng vì cái đó?

Kim lão đại gật đầu :

- Đúng thế. Thực ra chúng ta xưa nay không có thù oán gì với phái Võ Đương, không biết vì sao chúng lại ám hại lão nhị thảm tử như thế...

Sắc mặt lão ảm đạm hẳn đi, nói thêm :

- Chắc trong việc này Xích Dương lão tặc liên kết với Lệ Ngạc...

Trong việc này Kim lão đại còn chưa biết rằng lúc ở Vô Vi sảnh, Xích Dương đạo nhân thấy Tân Tiệp xuất thủ đánh bại cường địch là Kim Lỗ Ách đã lộ rõ võ học và thân pháp kinh nhân, nghĩa là nếu Tân Tiệp đến tìm mình để phục thù chắc không chống nổi. Chính vì thế mà hắn bất chấp đạo nghĩa, dùng mọi thủ đoạn đoạt chiếc vỏ kiếm với mục đích luyện thành võ học thượng thừa nhằm đối phó Tân Tiệp. Không ngờ mọi kế hoạch đang tiến hành theo dự định sắp hoàn thành thì Ngô Lăng Phong ở đâu nhảy vào, không những làm âm mưu hắn thất bại mà suýt nữa mất mạng.

Ngô Lăng Phong đang phiền vì chưa tìm được Lệ Ngạc ở đâu, nay sơ suất để Xích Dương lão tặc trốn thoát, muốn nhờ thế lực Cái bang giúp tìm Lệ Ngạc.

Chàng định mở lời đề xuất, đột nhiên nghĩ lại :

- “Nhưng Cái bang trước mắt còn nhiều việc cấp bách, mối nguy vẫn còn rình rập... Nếu mình thỉnh cầu tất Kim lão đại sẽ không từ chối, nhưng lúc này làm phiền họ có thỏa đáng không?”

Nghĩ thế, chàng bỏ ngay ý định ban đầu.

Tối hôm đó ba người nghỉ lại trong cổ miếu.

* * * * *

Sáng hôm sau, Ngô Lăng Phong lưu luyến từ biệt Kim lão đại và Bằng nhi rời khỏi cổ miếu.

Đến trưa thì tới được Lạc Dương, chàng tìm vào một tửu lâu nghỉ lại ăn uống.

Vừa ăn xong thì chợt thấy hầu hết tửu khách quay nhìn về phía cầu thang.

Ngô Lăng Phong không hiểu chuyện gì, cũng nhìn sang, thấy một thiếu nữ đẹp như thiên tiên, tuổi chừng mười lăm mười sáu đang đứng cuối thang gác lướt mắt nhìn khắp đám tửu khách. Thiếu nữ chợt bắt gặp ánh mắt của chàng, hơi mỉm cười.

Ngô Lăng Phong thấy thiếu nữ không quen biết mà tỏ vẻ bao dạn như thế, định quay đi thì thấy thiếu nữ bước thẳng tới trước mặt, cười hỏi :

- Này... huynh nhìn tôi gì thế? Huynh có biết vị Tân đại ca của tôi ở đâu không?

Ngô Lăng Phong rất quái dị. Chàng không biết về thiếu nữ kia, vậy mà cô ta lại hỏi về một vị Tân đại ca nào đó thì chàng trả lời thế nào? Chàng ngượng nghịu đứng lên hỏi :

- Cô nương hỏi gì?

Thiếu nữ thấy chàng đỏ mặt lên như vậy, định trách vì sao không chịu nghe rõ câu hỏi của mình, nhưng chợt nén lại, chỉ nói :

- Tôi muốn hỏi huynh về một vị họ Tân... Tân đại ca. Chàng có đôi mắt to, tuổi xấp xỉ bằng huynh.

Ngô Lăng Phong buột miệng :

- Cô... có phải muốn hỏi tân Tiệp lão đệ không?

Thiếu nữ nở nụ cười tươi rói, reo lên :

- Đúng rồi! Chính là Tân Tiệp đại ca! Anh ấy là đệ đệ của huynh, vậy tốt nhất còn gì bằng. Mau dẫn tôi đi tìm Tân đại ca đi!

Lúc đó trong tửu lâu mọi người đều xì xầm bàn tán. Phần đông cho rằng thiếu nữ đẹp như thiên tiên đó sánh với Ngô Lăng Phong tuấn mỹ tuyệt luân là một đôi trời se thiên tạo.

Lại có một số thiếu niên thấy mỹ nhân nói nói cười cười với Ngô Lăng Phong, lòng thoáng ghen tị, nhưng thấy phong thái dung mạo của chàng lại tự nhận mình không bằng đối phương... Nhưng khi nghe mỹ nhân chỉ nói về một người nào khác, không khỏi đắc ý thầm nghĩ :

- “Tiểu tử ngươi đừng tưởng bở! Cô nương đó đã có ý trung nhân rồi!”

Ngô Lăng Phong chợt thấp giọng hỏi :

- Cô nương họ Kim hay họ Phương?

Thiếu nữ cau mày, trong mắt thoáng gợn bóng mây u ám, hỏi :

- Tôi họ Trương sao huynh tự nhiên hỏi tôi họ Kim hay họ Phương?

Ngô Lăng Phong hiểu rằng mình đã lầm, không nỡ làm thiếu nữ thất vọng, liền nảy ra một ý trả lời :

- Chẳng qua tôi thấy là cô nương rất giống với một vị bằng hữu của tôi cũng họ Phương...

Bởi không nỡ làm một thiếu nữ chạnh lòng mà lần đầu tiên chàng nói dối.

Thiếu nữ không bận tâm tới điều đó nữa.

Nguyên thiếu nữ này chính là Trương Thanh, thiên kim ái nữ của Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh Trương Đặc Qua. Cách đây mấy tháng, Trương Thanh lần đầu tiên rời Vô Cực đảo vào Trung Nguyên, nàng vô cùng thích thú phong cảnh và văn vật ở lục địa, đặc biệt được quen biết một vị ca ca có đôi mắt to. Về sau nàng với mẫu thân bị Ngọc Cốt Ma bắt, điểm hôn huyệt bức Vô Cực đảo chủ đổi lấy Vô Cực đảo. Khi được phụ thân giải khai huyệt đạo, cái nhìn đầu tiên của nàng bắt gặp ngay vị ca ca có đôi mắt to đó, người mà nàng đã đêm tơ ngày tưởng. Thế nhưng chưa nói được lời nào, Trương Thanh bị phụ mẫu đưa về ngay Vô Cực đảo, lòng vô cùng buồn bã thất vọng.

Do buồn chán với vẻ đơn điệu trên đảo, đồng thời tưởng nhớ tới vị ca ca có đôi mắt to, Trương Thanh đã không chịu nổi, thừa lúc phụ mẫu không chú ý đã trốn đi. Nàng vốn không biết tính danh vị ca ca có đôi mắt to đó, nhưng tình cờ có lần nghe được cha mẹ mình nói ra tên chàng, từ đó khắc ghi trong lòng.

Vào Trung Nguyên, gặp ai nàng cũng hỏi Tân Tiệp, đã không biết bao người cười thầm về một thiếu nữ xinh đẹp nhưng kỳ quặc này. Họ không biết rằng thiếu nữ từ nhỏ ở ngoài hoang đảo không biết gì về cách xử ự ở nhân thế. Chẳng qua vì nàng quá đẹp mà ai cũng nhường nhịn, thế nhưng chẳng ai giúp được nàng tìm vị Tân Tiệp mà chẳng ai biết. Cuối cùng nàng tới Lạc Dương,lại may mắn gặp được Ngô Lăng Phong.

Trương Thanh hỏi :

- Vậy Tân ca ca hiện ở đâu?

Ngô Lăng Phong đáp :

- Tiệp đệ theo Bình Phàm Thượng Nhân về Đại Trấp đảo rồi.

Trương Thanh chớp mắt nói :

- Thì ra chàng đã theo lão thời gian bá bá về Đông Hải... vị đó võ công cao lắm, không biết có chuyện gì?

Rồi không chờ Ngô Lăng Phong trả lời hỏi tiếp :

- Tên họ của huynh là gì?

- Tôi là Ngô Lăng Phong.

- Còn tôi là Trương Thanh, cứ gọi là Thanh nhi cũng được. Tiệp ca ca tôi đi hơn tháng rồi, có lẽ sắp trở về không?

Ngô Lăng Phong nghĩ rằng mình đang định tới Hà Nam nên cũng tiện đường.

Liền gật đầu nói :

- Cũng được. Nhưng tôi chỉ đưa cô nương tới Giang Tô thôi.

Thanh nhi nói :

- Thế thì tốt rồi. Chúng ta đi thôi!

Ngô Lăng Phong gọi tửu bảo đến trả tiền, sau đó cùng Thanh nhi rời tửu lâu hành trình về phía hướng Bắc.

Dọc đường Trương Thanh luôn miệng kể về phong cảnh kỳ thú ở Vô Cực đảo, có cát trắng sóng biển, có cả vườn hoa, thế nhưng phụ mẫu suốt ngày theo việc riêng của mình không ai chơi với nàng cả, chẳng khác vì bị nhốt trong cung cấm...

Nhớ lại lần đầu tiên vào Trung Nguyên, Trương Thanh chợt vui vẻ nói :

- Lần đó Tân đại ca chơi trò bịt mắt trốn tìm với tôi vui lắm, huynh và Tiệp ca ca đã sống với nhau, khi nào rãnh hãy chơi với tôi nha!

Ngô Lăng Phong thầm nghĩ :

- “Thiếu nữ này đến là hồn nhiên nhí nhảnh!”

Rồi cười đáp :

- Nhất định chúng ta sẽ chơi thỏa thích!

Trương Thanh chợt thở dài nói :

- Chẳng hiểu vì sao mà cha tôi có vẻ không thích Tiệp ca ca. Tôi sợ rằng phụ thân sẽ không cho tôi chơi với chàng nữa.

Ngô Lăng Phong an ủi :

- Không đâu! Tiệp đệ võ công rất cao, người lại thông minh, cha cô nhất đỉnh thích.

Trương Thanh nghe vậy rất vui, tiếp lời :

- Tôi cũng nghĩ thế. Tân đại ca và huynh đều là người rất tốt, tốt nhất thế giới này!

Ngô Lăng Phong chợt hỏi :

- Lệnh tôn liệt danh vào Thế Ngoại tam tiên, nhất định võ công rất cao cường. Cô nương lại thông minh chắc đã lĩnh hội không ít tuyệt học?

Trương Thanh lắc đầu :

- Gia phụ thường mắng tôi không chịu chú tâm học võ. Nhưng mẹ lại nói rằng nữ hài tử chẳng nên động thủ với ai nên không cần phải có võ công quá cao, bởi thế cha tôi không buộc tôi phải luyện võ nhiều nữa mà chỉ học khinh công thôi.

Ngô Lăng Phong khen :

- Chẳng tránh nào cô nương có khinh công phi phàm đến thế.

Trương Thanh nhoẻn miệng cười.

Hai người ngày đi đêm nghỉ, có bạn đồng hành nên thấy quãng đường như ngắn hơn.

Ngô Lăng Phong rất chú trọng săn sóc Trương Thanh như đối với em gái, không hề để nàng vất vả làm việc gì.

Đi được mấy ngày, Trương Thanh sốt ruột muốn trở về ngay Đông Hải nên hai người thi triển khinh công qua sông vượt núi.

Vùng Hà Nam đèo núi hiểm trở, nhưng với thân pháp hai người thì việc lội suối trèo đèo cũng như đi trên đất bằng vậy.

Hôm đó tới Tô Châu, tức đã là vùng Duyên Hải.

Vì trời đã tối, hai người tìm một thạch động nghỉ tạm.

Bấy giờ đã sang đông, khí trời ban đêm rất lạnh, Ngô Lăng Phong tìm củi đưa vào động nổi lửa lên chống rét.

Thấy Trương Thanh ngồi trầm ngâm bên bếp lửa, chắc đang nhớ tới Tân Tiệp, Ngô Lăng Phong tự nhủ :

- “Cô nương này chân thực, lại thâm tình. Tiệp đệ thật tốt phúc. Sau này gặp Tiệp đệ ta sẽ cố gắng khuyên hắn yêu vị cô nương này. Còn ai có thể đáng yêu hơn thiếu nữ đó?”

Trương Thanh thấy Ngô Lăng Phong trầm tư liền hỏi :

- Đại ca đang nghĩ gì vậy?

- À... không có gì! Tôi nghĩ rằng... ngày mai chúng ta phải chia tay. Cô nương nên khẩn trương tới Đại Trấp đảo, nếu không chỉ e Tân Tiệp đi trước mất.

Trương Thanh tuy thật thà, nhưng rất tinh tế. Dọc đường nàng phát hiện ra rằng mặc dù Ngô Lăng Phong có nói có cười nhưng thỉnh thoảng lại tỏ ra trầm ngâm bi lụy. Đã mấy lần nàng có hỏi nhưng Ngô Lăng Phong tìm cách nói tránh đi. Trương Thanh thầm nghĩ :

- “Anh ta võ nghệ cao cường, người lại tuấn mỹ như thế thì còn điều chi chưa mãn ý nữa? Nhưng mình không nên truy vấn, vì có thể làm anh ta thương tâm. Khi nào gặp Tiệp ca ca mình hỏi thì sẽ biết.”

Nên chỉ nói :

- Vậy thì chúng ta tạm chia tay. Khi nào rảnh, đại ca hãy đến Vô Cực đảo một chuyến đấy!

Ngô Lăng Phong gật đầu :

- Nhất định tôi sẽ đến!

Nghĩ một lát chợt nói thêm :

- Khi nào gặp Tiệp đệ, cô nương xin hãy nhắn rằng hai tháng sau tôi sẽ đợi hắn ở Lạc Dương để nghĩ cách đi phục thù.

Trương Thanh gật đầu đáp khẽ :

- Muội sẽ nhớ.

Bầu trời ngàn sao nhấp nháy.

Trương Thanh lặng ngắm trời sao, hình dung ra khuôn mặt tuấn mỹ của Tân Tiệp, chợt mỉm miệng cười thầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.