Mài Giũa

Chương 20




Đã lâu lắm rồi Trần Trác không ăn đào nữa. Chắc có lẽ vì mùi đào mùa hạ năm mười sáu mười bảy tuổi quá nồng, cậu sợ mình sơ ý sẽ lại sa vào cái hố quá khứ ngọt ngào ấy lần nữa.

Thế nên lúc này khi Giả An An đem theo một túi đào nghe nói là mua trên cửa hàng đắt khách ở Taobao đưa đến trước mặt, cậu cũng chỉ lắc đầu. Cô trợ lý thấy tiếc mấy trái đào quá, nhưng cũng biết sếp mình không phải người dễ bị thuyết phục, thành thử cô chuyển sang báo cáo chuyện khác rặt giọng “bà tám”:

– Sếp ơi, đạo diễn Tô Lịch cũng đang ở phim trường bên cạnh đấy, anh có muốn sang chào hỏi không?

Cậu chưa từng đóng phim của Tô Lịch, nhưng có một lần gặp nhau ở hậu trường lễ trao giải mấy năm trước, khi báo chí phỏng vấn cậu có nhắc một câu “Cảm ơn những lời chỉ bảo của đạo diễn Tô năm xưa”, thế là công chúng tự cho rằng hai người có quan hệ mờ ám. Giả An An không biết rõ chuyện, không biết là quan hệ giữa Trần Trác với Tô Lịch có tốt đến mức cần chào hỏi hay chưa.

Thật ra Trần Trác với Tô Lịch không tính là quan hệ mờ ám, tuy rằng khi cậu quyết tâm vào ngành này quả thật có nhờ sự khẳng định và chỉ dẫn của ông, nhưng cái lần mà hai người thật sự có cuộc nói chuyện với nhau là tại phim trường “Đài nguyên nhiệt đới” sáu năm trước. Trong bộ phim đó, Tống Lãng Huy mười sáu tuổi vào vai một người đồng tính đem lòng thương thầy giáo của mình, cả bộ phim vô cùng u uất. Cuối cùng bộ phim cũng không thể công chiếu trong nước, nhưng lại giành được vô số giải thưởng trong các liên hoan phim quốc tế. Khi đó Tô Lịch nói chuyện với cậu cũng là nhờ mối quan hệ với Tống Lãng Huy.

Trần Trác vẫn chưa kịp đi chào hỏi thì Tô Lịch đã sang thăm phim trường cậu trước rồi. Tô Lịch là bạn lâu năm với đạo diễn bộ phim cậu đang quay, bây giờ cả hai đều đang quay phim dân quốc, sang thăm hỏi nhau cũng vô cùng tự nhiên. Khi Tô Lịch đến thì đúng lúc đến cảnh quay của Trần Trác, Trần Trác thấy ông ngồi cạnh đạo diễn cũng nghiêm túc quan sát máy quay.

Quay xong cảnh này Trần Trác có ba mươi phút nghỉ ngơi, cậu chào hỏi với Tô Lịch xong thì ông đứng dậy theo cậu ra mảnh đất trống phía sau phòng nghỉ. Tô Lịch móc tút thuốc lá ra, đưa một điếu cho Trần Trác, Trần Trác xua tay:

– Đạo diễn Tô, con không hút thuốc ạ.

Tô Lịch mỉm cười nhìn cậu:

– Nhóc con vẫn như xưa nhỉ.

Tô Lịch nói như xưa đương nhiên không phải là lúc chạm mặt nhau ở hậu trường nào đó. Đoàn phim “Đài nguyên nhiệt đới” năm xưa gặp trùng trùng trở ngại, quay đứt quãng suốt từ cuối năm lớp 10 đến tận học kỳ hai lớp 11 mới chính thức đóng máy. Những khi phải quay dài ngày thì Trần Trác sẽ hay đến đưa vở và đề ôn cho Tống Lãng Huy, đi vài ba lần thì mọi người trong đoàn cũng thuộc mặt cậu hết.

Có một lần đụng mặt Tô Lịch, lúc đó Trần Trác và Tống Lãng Huy mới hôn nhau xong, nghe thấy tiếng bước chân thì hai đứa tách ra giả bộ đang làm bài. Tô Lịch đi vào thấy Trần Trác thì hỏi:

– Nhóc con à, con làm phân tán sự chú ý của diễn viên đoàn chú như vậy là không được đâu nhé.

Ý Tô Lịch là việc làm bài, nhưng Tống Lãng Huy nghe thế thì chột dạ. Đương nhiên sự chú ý của anh có bị phân tán, nhưng không phải vì mấy cái bài này. Trần Trác thì vẫn trấn tĩnh như bình thường, cũng chẳng quan tâm thân phận của Tô Lịch là gì, cậu dõng dạc đáp:

– Tống Lãng Huy là diễn viên, nhưng vẫn là một học sinh ạ.

Tô Lịch im lặng nhìn Trần Trác một lúc thật lâu, lâu đến độ Tống Lãng Huy cũng phải căng thẳng. Sau đó Tô Lịch mới nói:

– Tướng mạo và giọng nói của cậu nhóc này được phết, rất thích hợp đứng trước ống kính.

Lúc trước Tống Lãng Huy chỉ thấy Trần Trác đẹp thôi, diện mạo không thua gì đám bạn con nhà sao của anh. Nhưng được một người chuyên nghiệp như Tô Lịch khẳng định thì cả hai đều sửng sốt, nhất thời Tống Lãng Huy cũng có một chút cảm giác vinh quang. Đợi Tô Lịch và những nhân viên khác đi khỏi, Tống Lãng Huy mới dời ghế sang trước mặt Trần Trác, chiêm ngưỡng thật kĩ gương mặt cậu, mãi sau mới nói:

– A Trác à, ông trời ban cho cậu nhiều cần câu cơm thật đấy.

Tống Lãng Huy từng gặp rất nhiều đứa bạn quay phim chung từ nhỏ nhưng khi trưởng thành thì bề ngoài biến đổi đi nhiều, không còn lên hình được nữa. Tướng mạo của Trần Trác đúng là ăn tiền, đây là thứ mà nhiều sao nhí mong mỏi còn chẳng được.

Sau này khi Trần Trác quyết định chuyển hướng cuộc đời mình cũng đã nghĩ tới lời Tô Lịch nói, chứng minh lựa chọn của mình là đúng.

Bây giờ Trần Trác không có ý biện hộ rằng khóe mắt mình đã có nhiều nếp nhăn hơn, không còn được như mười bảy tuổi nữa. Trần Trác chỉ lịch sự nở nụ cười, nhưng có vẻ như Tô Lịch lại nhớ đến chuyện vui ngày trước, tiếp tục nói:

– Bộ phim “Đài nguyên nhiệt đới” càng về sau càng áp lực, mà thấy con cứ dăm ba bữa lại đem bài tập tới, bây giờ nhìn lại đó đúng là những lúc thả lỏng nhất ở đoàn phim rồi. Dòm hai đứa như trẻ con, mọi người thì đang buồn bã vì kịch bản, tương lai phim ra sao cũng chả rõ, thế mà hai đứa còn ngồi trong phòng nghỉ thảo luận bài Vật lý. Thằng bé Tống Lãng Huy kia cũng pha trò dữ lắm. Lúc không có cảnh quay thì chăm chỉ học hành, khi có cảnh thì thiếu điều tăng ca để gộp cảnh quay của hai ngày làm một, vừa được thông báo nghỉ một cái là chạy bay đi như gió, nó bảo là không muốn để phí giờ học. Xời, cái thằng nhóc đó tâm tư của nó mà học hành cái gì.

Đúng là tâm tư của Tống Lãng Huy không đặt ở chuyện học, muốn học chẳng qua cũng chỉ là “yêu ai yêu cả đường đi lối về”.

Hồi đó Tống Lãng Huy vất vả thật. Bầu không khí trong đoàn có vui vẻ gì cho cam, anh thì lại toàn nghĩ về Trần Trác. Một bộ phim cứ quay rồi lại nghỉ, lại quay rồi lại nghỉ, lăn từ thành phố này sang tới thành phố khác, anh cứ nhính được chút thời gian là chạy về trường. Đa số thời gian hai người gặp nhau là để học thật, hôn nhau là giới hạn lớn nhất rồi. Có lúc Tống Lãng Huy mệt quá, làm được nửa đề thì lại ngủ mất. Khi tỉnh dậy thì mặt mơ mơ màng màng, dòm Trần Trác đang đọc sách bên cạnh, hỏi:

– Lần sau mình về, chúng ta đừng làm bài tập nữa mà chỉ gặp mặt thôi được không?

Trần Trác nghĩ một lát thì bảo:

– Được chứ, chỉ cần cậu đạt được trung bình tất cả các môn Toán Lý Hóa Sinh hoặc là đồng ý chuyển sang ban xã hội.

Lớp 11 phân ban, Tống Lãng Huy cương quyết học ban tự nhiên, bố mẹ anh đều thấy quái lạ, một đứa rõ ràng từ cấp hai đã dốt Toán thế mà bây giờ vẫn tiếp tục khiêu chiến Toán Lý Hóa. Trần Trác cũng cảm thấy Tống Lãng Huy học ban xã hội thì nhẹ nhàng hơn, khuyên mãi mà anh không nghe. Anh chỉ bảo là học từ vựng khổ lắm, không muốn học mấy môn chính trị nhàm chán đâu.

Tống Lãng Huy bốn môn thì có tới ba môn chưa đạt được mức trung bình, mặt anh vẫn còn ngái ngủ:

– Một đứa 30 điểm Vật lý như mình sao cứ phải dính lấy cậu ấy nhỉ? Thôi được rồi, trung bình thì trung bình… Cậu đừng hòng đuổi mình sang ban xã hội, còn lâu mình mới chia tay cậu nhé.

Trần Trác không quen nhắc lại quá khứ với người chưa thật sự thân, huống hồ Tô Lịch còn là bậc cha chú, vì thế cậu chuyển chủ đề:

– Khi đó cũng nhờ có câu nói của chú nên con mới nhìn ra khả năng khác của mình. Nếu không có chú thì chắc bây giờ con cũng nghiên cứu khoa học theo bố mẹ con rồi.

Tô Lịch sắp hút hết điếu thuốc rồi, ông xua tay:

– Con ưa nhìn, lại chịu cố gắng, lúc nãy chú xem cảnh quay kia của con, xem như không uổng gương mặt này. Tống Lãng Huy cũng là người vào ngành sớm, thế mà sau này lại thành Thương Trọng Vĩnh (*) rồi, chỉ có con là biết phấn đấu. Cứ tiếp tục như thế nhé, ngày sau sẽ có lúc bọn trẻ các con tỏa sáng thôi.

(*) Thương Trọng Vĩnh: một áng văn của tác giả Vương An Thạch kể về thần đồng Phương Trọng Vĩnh được trời phú cho tài năng làm thơ hay từ nhỏ, cha cậu nhận ra điều đó và bắt cậu làm công cụ kiếm tiền, không cho cậu đi học tiếp. Dần dần tài năng của cậu thui chột và trở thành một người bình thường. Câu chuyện nhắc nhở mọi người rằng không thể ỷ có tài năng bẩm sinh mà quên đi việc học tập những tri thức mới. Từ “thương” có nghĩa là xót thương, nuối tiếc. Vương An Thạch nuối tiếc một tài năng như Phương Trọng Vĩnh.

Trần Trác trịnh trọng gật đầu.

Tô Lịch xem đồng hồ, định quay về phim trường của mình, trước khi đi mặt tỏ vẻ ngập ngừng như có điều muốn nói. Cuối cùng ông vẫn nói:

– Con với thằng nhóc Tống Lãng Huy ấy, bây giờ sao rồi?

Tô Lịch chỉ nói một nửa là Trần Trác đã biết mối quan hệ năm xưa của hai đứa e là không giấu nổi ông đạo diễn nhạy bén này. Vì thế cậu hỏi trước:

– Ý chú là…?

Tô Lịch nói:

– Chú còn không nhận ra chắc? Con tưởng bộ “Đài nguyên nhiệt đới” kia nói về vấn đề gì. Chỉ cần dòm cái bầu không khí khi hai đứa làm bài tập với nhau trong phòng nghỉ thôi là chú đã muốn hỏi có cần thay con vào diễn vai người yêu nó không rồi. Trong phim nó diễn được tới bảy mươi phần trăm thái độ đó, còn nhận được bao nhiêu giải thưởng, được khen như thiên tài vậy. Đã từng gặp cái bộ tịch ấy rồi, khi quay phim chú cứ thấy bất mãn thế nào, lần nào quay đi quay lại mấy lần nó cứ hỏi chú là nó làm sai ở đâu, chú đâu có dám nói là “Hãy diễn theo cái cách con ở chung với người bạn học kia là được”.

Trần Trác và Tống Lãng Huy khi đó cứ tưởng là mình giấu tài lắm, nhưng không ngờ người biết chuyện không phải thiểu số. Nhưng mạng Internet phát triển như hiện nay mà vẫn không ai vạch trần ra khoảng thời gian ấy, người hâm mộ vẫn tưởng rằng chính chủ không ưa nhau nên hai bên cấu xé nhau suốt.

Trần Trác cười cười, nói với Tô Lịch:

– Bọn con không còn bên nhau nữa rồi ạ.

Khi hai người hẹn hò không chủ động thông báo với mọi người, bạn bè của Trần Trác vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì, ngoại trừ người đại diện cũ thì người biết chuyện chỉ có Lý Quyết thôi. Khi mới chia tay cậu chuyển tới ở nhà Lý Quyết, dĩ nhiên là anh phải biết rồi. Trong mấy năm đó, dù trong thâm tâm rất rõ đã chia tay, nhưng Trần Trác không có cơ hội nào để nói với bất kì ai rằng “Tôi và Tống Lãng Huy đã chia tay rồi”. Rõ ràng đã chấp nhận sự thật suốt nhiều năm qua, nhưng khi phải công bố một cách minh bạch thì vẫn chua chát làm sao.

Tô Lịch nghe được bản thân mình thở dài một tiếng, nhưng thấy Trần Trác vẫn là khuôn mặt hoài nụ cười ấy. Ông còn nhớ bầu không khí trong phòng nghỉ năm xưa, là khung cảnh đầy ắp tình yêu nồng cháy nhất, đơn sơ nhất giữa hai chàng thiếu niên mà máy quay của ông chẳng thể nào bắt gọn được. Ông lại châm một điếu thuốc nữa, than:

– Đáng tiếc quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.