Mạch Đông - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 11




 

 

Edit: Chanh

☆☆☆

Mạch Đông có cảm giác hình như bản thân đang say.

Bốn giờ trước.

Nhà Tưởng Cảnh Kỳ ở ngay trung tâm thành phố, giá phòng cao đến mức khi người ta nghe thấy đều phải tặc lưỡi. Mạch Đông đi bộ từ công ty về nhà, về đến nơi thấy anh đang đeo tạp dề hầm thịt nạm bò.

“Ăn xong bữa cơm này, em sẽ lớn thêm một tuổi.”

Nghe thấy giọng nói của cô, anh ló đầu từ trong bếp ra: “Sinh nhật vui vẻ, đói thì lấy bánh kem trong tủ lạnh ra ăn đi, anh mua một cái nhỏ cho em ăn trước.”

“Em nghe nói anh đã chuẩn bị bữa cơm này rất lâu.” Cô mở tủ lạnh ra, quả nhiên có một chiếc bánh kem Haagen-Dazs và một khối nhỏ ở bên ngoài.

“Ai nói, anh ra ngay đây.” Anh giơ cái muôi lên chứng minh tiến độ.

Sự thật chứng minh, một tiếng sau cô mới được ăn sinh nhật.

Tưởng Cảnh Kỳ khui rượu vang đỏ, cô cho rằng tửu lượng của mình không tệ nên uống liên tục đến chai thứ 2.

Kết quả là hiện giờ cồn đã phát huy tác dụng, khiến cô có cảm giác mình đã say khướt như tôm.

Mạch Đông áp hai má đỏ bừng lên mặt bàn, có cảm giác như ai đó đang sờ mặt mình. Anh hôn cô, sau đó bế cố lên giường, quần bó ôm sát chân và đồ lót đều bị cởi ra.

Không hiểu tại sao anh luôn cảm thấy có chuyện không hay sẽ xảy ra.

Giờ phút này chỉ có chiếm hữu cô, tâm trạng anh mới được an ủi.

Mặt Mạch Đông đỏ bừng do rượu, cô thò tay vào quần anh như muốn trả thù, nhẹ nhàng lướt qua đường cong cơ bắp rõ ràng ở phần bụng dưới, cầm chặt cội nguồn dục vọng, lạnh lùng hỏi: “Anh chuẩn bị tinh thần trước rồi phải không?”

Tưởng Cảnh Kỳ kêu nhẹ một tiếng, cố tình thể hiện sự thích thú của mình như muốn kêu cho cô nghe. Quả nhiên sau khi nghe thấy vậy, cô lập tức ngẩn người, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống dưới, vừa bất đắc dĩ lại bất lực.

Anh xoa bóp bộ ngực của cô thông qua lớp đồ lót, lực không đau không ngứa làm cô có cảm giác mình đang lơ lửng giữa không trung.

“Ưm, dáng vẻ hiện giờ của em làm anh trướng đau.” Anh cố ý dùng nơi đó chạm vào lòng bàn tay cô.

“Anh đừng nói nữa.” Mạch Đông cắt ngang lời anh, luống cuống muốn rút tay về.

Tuy nhiên anh lại đè tay cô xuống, “Đừng buông ra, Mạch Đông, nắm lấy nó, Mạch Đông.”

Anh gọi liên tục hai lần, lỗ tai của cô vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn. Âm thành khàn khàn kèm theo dục vọng mãnh liệt không thể vãn hồi.

Đầu ngón tay xẹt qua hang động bí ẩn mềm mại, vị trí ướt mềm làm anh càng thở dốc hơn, thân dưới ưỡn xuống một cái tiến vào cơ thể trắng nõn như sứ.

Hai tay anh xoa nắn bộ ngực mềm mại, tóc mái quẹt qua ngực khiến cô ngứa ngáy phát điên. Cô kéo anh lại, không ngờ lại tạo cơ hội để anh hôn vào vành tai, đầu lưỡi tiến sâu vào trong, nhẹ nhàng âu yếm.

Mạch Đông đẩy cánh tay anh xuống hông, vô thức nhìn theo xuống dưới. Lòng hiếu kì làm cô cụp mắt nhìn vào vị trí hai người đang hòa vào nhau, nơi đó của anh không ngừng ra vào một cạn một sâu, chạm tới đỉnh khoái cảm của cô.

Anh rút dương vật cương cứng, thở dốc nhìn cô, chưa vội tiến vào lần nữa, mà nghịch ngợm dùng nó vuốt ve cửa động đầy nước. Cô cong người lên, ôm cánh tay anh như đóa hóa khô héo, xung quanh phảng phất xuất hiện mùi tanh nồng.

Cô uể oải nằm trong ngực anh, gian nan thừa nhận dục vọng cao ngất của anh không hề thay đổi.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Mạch Đông loáng thoáng nghe thấy Tưởng Cảnh Kỳ hỏi gì đó, nhưng cô không có sức lực trả lời.

Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại anh đã đi làm, cơ thể đau nhức như bị người khác hủy hoại nhiều lần. Cô nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, thầm nghĩ nếu chiếc đèn này rơi xuống, cô cũng không còn sức để chạy.

Cố gắng mãi Mạch Đông mới bò dậy nổi, sau khi uống chai nước lạnh trong tủ, cô mới thấy bản thân mình được sống lại lần nữa.

Mạch Đông chụp ảnh chiếc bánh sinh nhật bị cắt tan tác gửi cho Tưởng Cảnh Kỳ, không ngờ anh lại trả lời rất nhanh.

“Em ước gì?”

“Cơ thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.”

“Quà sinh nhật của em anh để trong phòng đọc sách, hôm qua quên đưa cho em, đó là chiếc hộp màu đen, chỉ cần đi vào là thấy.”

“Không phải hôm qua anh đưa rồi à!”

“Đưa nháp!” Anh bắt chước cô dùng dấu chấm than.

Mở hộp ra là thấy đôi giày đế bằng màu đen, làm từ da dê mềm mại, anh còn cẩn thận vứt vỏ hộp đi để cô không biết là nhãn hiệu gì.

“Em thấy rồi! Đẹp lắm!” Cô đeo thử vào chân, thoải mái như đi trên mây.

Lần trước cô đi đôi giày gót chân ôm sát đến mức trầy xước, phải gọi điện cầu cứu anh, không ngờ anh lại nhớ kĩ.

Cảm giác được yêu tốt biết bao, cô ngồi dưới sàn nhà suýt nữa khóc nấc lên vì cảm động.

Có điều tin nhắn mới anh gửi đến đã đánh bay hết sự cảm động vừa trào dâng: “Thích thì tốt, Tết Nguyên Đán này em có rảnh không?”

Hoá ra anh muốn hẹn thêm lần nữa, cô muốn cho anh một cái tát.

Không còn cách nào nữa, không thể từ chối nhiều lần. Cho dù cô không muốn đối diện với chuyện này, nhưng cũng không thể vì bản thân mà làm tổn thương người yêu mình, như vậy vừa không công bằng vừa không có đạo đức.

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.