EU: Edit chương này xong muốn điên thiệt, edit cứ một lát phải chạy vòng vòng, không hiểu nổi tác giả đang nói gì. Từ hôm qua tới giờ mới xong. Chỗ nào không hiểu vui lòng để lại comt
Tên họ Chu giơ thanh kiếm, hàn quang bốn phía, nam tử áo ngắn lúc nãy đã thua dưới thanh kiếm này của hắn.
Cùng Phong Tiếu Thiên giao thủ, ỷ vào lưỡi kiếm sắc bén trên tay, áp chế hắn khắp chốn. Thế nhưng Phong Tiếu Thiên lại chỉ di chuyển sang trái nhảy sang phải, còn thỉnh thoảng nháy mắt với tôi, trong lúc di động dưới mũi kiếm mạo hiểm.
Dưới đài thỉnh thoảng có tiếng người trầm trồ khen ngợi, người không biết chân tướng nhìn vào mắt chỉ thấy Phong Tiếu Thiên chật vật trốn khỏi mũi kiếm đang thoát hiện, đều không biết tên họ Chu lần nào cũng cố hết sức, mắt thấy thanh kiếm đâm tới như sắp đâm thẳng vào người hắn, lại cố sức, lúc chỉ còn nửa tấc, Phong Tiếu Thiên vừa vặn khống chế mũi kiếm của hắn ra ngoài.
Người khác do không biết, chính hắn cũng chưa phát giác là lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt ướt tâm lạnh, hôm nay gặp phải tên lão luyện, sợ là làm sao ngã xuống cũng không biết.
Bên kia hắn tâm tư trăm chuyển, bên này Phong Tiếu Thiên lùi lại ranh giới dùng ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm tôi đang chuẩn bị chạy trốn, hung hăng cảnh cáo: nếu dám chạy muội tuyệt không có trái ngon ăn đâu!
Nói thật, tôi vốn định kéo hắn lên đây, còn mình thì chạy trốn, tìm chỗ không ai quen trốn trước, đâu ngờ tên này dường như sớm đã biết mưu đồ của tôi.
Trên đài tên họ Chu mới đầu cũng có chút cân lượng, giờ nhìn lại như một cây củi mục, khó mà chịu nổi một búa.
Tôi ở bên cạnh oán thầm, trên đài trong nháy mắt biến cố cũng nổi lên, tên họ Chu vốn đã kiệt sức một chiêu trông cũ rít, không biết tại sao nửa chừng biến chiêu vốn đánh từ chính diện lại chuyển tay từ trái sang công kích xuống sườn trái, góc độ quỷ dị, Phong Tiếu Thiên lúc này trong cái khó ló cái khôn, trực tiếp lướt lên, mũi chân điểm nhẹ lên đầu tên họ Chu, nhảy lên lan can phía tây, đèn treo bên dưới không chút nhúc nhích.
Một miếng ngọc xanh biếc lấy phương hướng công kích của tên họ Chu bắn sang đây, vỡ thành đôi dưới chân tôi. Tôi cúi người xuống, nhặt lên, sắc ngọc trong veo, ngọc bích thượng hạng, người này, lấy ngọc thạch làm ám khí, so với Bạch Mặc hồi trước ném minh châu thật là có vài phần tương tự.
Sắc mặt của tên họ Chu xám ngoét, ngạc nhiên khó hiểu vội vàng nhìn về đám người phía sau, không thấy chuyện gì bất thường, cúi đầu đi xuống, cánh tay phải cứng ngắc buông thỏng một bên.
Phong Tiếu Thiên trên lan can nhẹ nhàng nhảy xuống, bước nhẹ nhàng về phía tôi, đôi mắt phượng hẹp dài quỷ dị khó dò, sáng quắc nhìn tôi chằm chằm.
Bất chợt xuất hiện một bóng đen, một nam tử áo xanh khí định thần nhàn đã đứng trên đài.
Nam tử này đứng lùi về phía chỗ tôi và quản gia đang đứng, trong tay chỉ cầm duy nhất một chiếc quạt lắc lắc kêu sột soạt: “Huynh đài, mỹ nữ trước mặt, bọn ta cũng không ngại đến khoa tay múa chân cùng nhị vị?”
Giọng điệu thế này, cây quạt khoa trương thế này, lúc mới tới Vân Tiêu cung lễ cập cấp tôi cũng gặp qua một lần, mặc dù lúc ấy phần lớn tinh lực đều đặt trên người Vãn Li, nhưng đối với tên có thể ác đấu với Uất Trì Cẩn, bộ dáng phong lưu ăn chơi trác táng, không thể không có ấn tượng sâu sắc được.
Người này đích thị là một trong tứ đại hộ pháp của Vân Tiêu cung – Vân Thu.
Ba năm không gặp, không biết dung mạo của hắn có còn giống như trước hay không, nhìn phản ứng đơn thuần của mọi người dưới đài hẳn là phong lưu hơn trước kia nhiều.
Mảnh vỡ trong lòng bàn tay nóng đỏ lên như sắt nung, nung đến nổi khiến lòng bàn tôi cảm giác đau đớn.
Có một vài người và chuyện, chung quy không thể thoát khỏi, chuyện xưa chính là giăng một mảnh lưới chằng chịt tinh tế, rắn chắc túm tôi lại trong lưới, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.
Tiếng bàn tán lí nhí dưới đài đúng lúc truyền vào lổ tai tôi: “Hai vị thiếu hiệp trên đài bộ dạng đều nhất đẳng, võ công cao cường, xem ra quý tế của Kim gia hẳn là một trong hai người ở đây…”
Tôi nhịn không được muốn phỉ nhổ: nếu có người biết hai tên này một tên là thủ lĩnh nhóm sát thủ, một tên là ma giáo hộ pháp, không biết có còn ai dám khen là nhị vị thiếu hiệp không?”
Hai người hắn đã bắt đầu đấu, Vân Thu lấy cây quạt làm vũ khí, Phong Tiếu Thiên rút từ bên hông ra một thanh kiếm, thân kiếm nhẹ mỏng cực mềm mại, ngươi tới ta đi, hết sức chăm chú.
Kim quản gia đứng cạnh tôi thấy trận tranh đấu trên đài nhất thời sẽ chưa dừng lại, nhấc chân đi về phía mười trượng nhuyễn yên la.
Tận dụng thời cơ, mất rồi không có nữa, lúc hắn đương nhẹ vén nhuyễn yên la lên, tôi bám theo tới, chui vào nhanh như chớp.
Bên trong thấy tôi chui vào, nghênh đón tôi không phải mỹ nhân, mà là một chưởng khí thế đánh tới.
Tôi bước sang bên né tránh, chưởng phong cũng đuổi theo tới.
Lúc mới bước vào, nhìn mờ mờ ảo ảo, đợi đến sau khi tiếp đón hai chưởng xong mới dần dần thích ứng với ánh sáng bên trong.
Đánh nhau với tôi là một nữ tử che mặt, thân hình yểu điệu, một đôi mắt liễm diễm thu ba, thoạt nhìn hết sức quen mắt.
Mấy chưởng phong dày đặc này nếu kết hợp với một loại vũ khí vung lên là roi da mới có uy lực, tôi định thần lại, cúi đầu phun ra hai chữ: “Đỗ Nhược!”
Đỗ Nhược đương nhiên không ngốc, thấy tôi nhận ra nàng ta, cũng không dây dưa tiếp, đứng yên lại.
Nhưng Kim quản gia phía sau ở phía sau bước tới nghi hoặc: “Tiểu công tử quen biết Đỗ cô nương?”
Tôi gật gật đầu.
Ý cười không chút tốt lành trong mắt Đỗ Nhược tăng thêm: “Vị này chính là, khụ, vị này chính là công tử nhà ta, theo Kim tiểu thư nhà ngươi đuổi tới Quế Châu, Kim quản gia này, hay là để công tử nhà ta với tiểu thư nhà ngươi gặp nhau đi?”
Ba bốn thị nữ bên cạnh chợt ngay ngắn tránh ra, phía sau một cô nương mặc hoa phục bước tới, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tôi.
Hai bên cứ nhìn nhau, đầu tôi tức khắc lớn như cái đấu, khuôn mặt này sao nhìn quen thế, không phải là Mai Chiêu hôm trước về nhà thăm người thân đây sao?
Phụ thân Mai Chiêu không phải làm đại phu sao? Biến thành quan phụ mẫu Quế Châu phủ lúc nào thế?
Mai Chiêu há há miệng, thoạt nhìn như muốn gọi tiếng: Thiếu chủ, thấy bên cạnh Đỗ Nhược như hổ rình mồi, cùng vẻ mặt cung kính của Kim quản gia đang chờ đợi, rốt cuộc không tình nguyện gọi: “Công tử…”
“Kim muội muội à, tại hạ nhớ nàng chết được…”
Tôi bổ nhào tới, cầm lấy tay Mai Chiêu, giả vờ kêu lên.
Thoáng nhìn sang ánh mắt như đang xem kịch vui của Đỗ Nhược, mấy thị nữ bên cạnh đều mặt mày đỏ bừng, đến nghiêm túc như Kim quản gia cũng sắc mặt cổ quái, không chịu nổi nữa rốt cuộc cũng bốc phát: “Tên xú tiểu tử này từ đâu ra, buông tay tiểu thư nhà ta ra!” Mai Chiêu đáng thương mất một hồi mới phát hiện mình đang bị chiếm tiện nghị, bắt đầu giãy giụa lo lắng, ý đồ đẩy tôi đang dính trên người ra.
Đỗ Nhược ung dung bước tới, kéo lấy tay tôi, diu dàng nói: “Công tử à, lâu như vậy, mà ngài còn chưa sửa được bệnh cũ sao? Đây là Kim gia tiểu thư kén rể trên lôi đài đấy, ngài có thể đừng làm chuyện hồ đồ được không?!”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy trong giọng nói của Đỗ Nhược có chút khẩn trương, khẩn trương chuyện gì, không nói rõ ra, lại còn đem Mai Chiêu đẩy lên đài kén rể chuyện này còn kỳ quái hơn, chẳng lẽ đây là điều mà cô ấy khẩn trương sao?
Tôi vươn cái tay kia không bị Đỗ Nhược nắm, ngã ngớn nhéo nhéo mặt Đỗ Nhược: “Tiểu nha đầu ngươi mấy tháng không gặp gia, có phải là nhớ gia lắm không?”
Nói xong chụt một cái, hôn lên mặt cô ta.
Đỗ Nhược có lẽ do quen ăn đậu hủ người khác, nào có chuẩn bị tâm lý bị tôi đùa giỡn, gương mặt vặn vẹo ánh mắt dữ tợn liếc nhìn tôi, ngoảnh đầu sang ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Kim quản gia, cười quyến rũ: “Công tử, sao ngài vẫn không quy không cũ như thế? Nhìn bên ngoài tỷ thí kìa, chẳng lẽ ngài không quan tâm Kim tiểu thư cuối cùng sẽ hoa rụng nhà ai sao?”
Dò xét của tôi sắp có kết quả, tôi đương nhiên phải quan tâm kết quả trận đấu.
Hai người trong trận còn đang quấn lấy nhau, quần chúng bên dưới thoạt nhìn như hai người đang đánh nhau kịch liệt, nhưng tôi thì thấy hai người đều chưa xuất hết toàn lực, đều chỉ là chiêu thức võ thuật đẹp mắt, ỷ vào công phu khinh thân mà du đấu.
Tôi ở bên này, Mai Chiêu mới bước đến cạnh tôi đang vô cùng kinh ngạc, Đỗ Nhược cũng khẩn trương, đối với sự đùa giỡn của tôi thế mà lại cố nén giận, có lẽ do bên kia Kim quản gia đang dùng dư quang dị thường quan sát tôi, lão đầu này khoảng 50 tuổi, trường sam phục tùng bất ngờ, đứng gần quan sát mới phát hiện, trường sam trên người lão nhân này cũng thuận theo giống như hắn, thái độ hầu hạ kiểu tận tâm với chủ này, quả là khiến cho người ta thấy dễ chịu.
Thái độ này đối với Mai Chiêu lại vô cùng rõ ràng.
Không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà lại khiến cho hắn đối với vị Kim gia tiểu thư rời nhà mấy năm này thấp đến bụi bặm, chỉ điểm này cũng đủ khiến cho tôi không thể không kính trọng lão nhân này thêm vài phần.
Lại mấy chiêu trôi qua, Phong Tiếu Thiên thoáng giả vờ, lợi dụng sơ hở phi trịch trường kiếm, một chiêu xuyên cầu vồng mắt thấy có thể bổ Vân Thu làm hai, không ngờ kiếm tới sát Vân Thu lại đi nghiêng sang trái, chọc thẳng vào cột đối diện, không ngừng run rẩy.
Phong Tiếu Thiên lùi lại hai bước, ôm quyền thở dài, “Khả năng của tại hạ không bằng huynh, mất vũ khí, chúc mừng huynh đài được ôm mỹ nhân về nhà!”
Vân Thu đứng nghiêng, không nhìn thấy ánh mắt, chỉ nhìn được một bên sườn mặt, thái độ như có vết nứt, rồi lại làm cho người ta thấy đang cười, cười đến không tình nguyện: “Đa tạ huynh đài!”
Người bại, cười đến vui sướng, giống như tân lang, người thắng cười đến ủ rũ, giống như con gà trống thua độ, tình cảnh này, thật là quỷ dị mà.
Hai người đều tuấn nhã như nhau, phong độ phi phàm, ánh mắt người bình thường nhìn như kim ngọc mãn đường, nhị vị phú quý như thường như trở bàn tay, lại tựa như đều có chút trốn tránh sợ không thua.
Tôi cười nghiền ngẫm, chỉ nhìn biểu hiện đơn thuần của Vân Thu tôi không thể kết luận được điều gì, nhưng coi bộ Đỗ Nhược vừa thấy Vân Thu đánh thắng trong nháy mắt có vẻ như thầm thở dài một hơi thì tôi dám khẳng định: các nàng nhất định là đang giăng lưới, chỉ là muốn giăng cái gì đây?
Còn Kim quản gia, hoặc nên nói là Kim gia sau lưng Kim quản gia, nhất định là bọn họ muốn nhanh chóng lấy thứ gì đó, chắc chắn, Mai Chiêu hoảng sợ, Vân Thu không tình nguyện, Đỗ Nhược thầm thở hắt ra, đều là nhưng mắt xích quan trọng trong tấm lưới này.
Còn tôi, hoặc là lá bài bị gạt ra khỏi tấm lưới, hoặc chỉ là mắt xích trong tấm lưới nhưng không nên xuất hiện trong lúc này, lại bất ngờ xuất hiện.
Sự xuất hiện của tôi, có lẽ đã làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của họ, khiến họ xuất hiện càng nhiều vết rối, để cho tôi nhìn thấy được toàn bộ.
Nhưng ít nhất là đến lúc này, tôi vẫn chưa thể khẳng định những người sau lưng Đỗ Nhược còn có ai?
Bạch Ngôn? Vãn Li? Hoặc là còn có cái người vẫn chưa từng lộ mặt – Giang Hàn?
Tôi thiếu chút nữa quên mất, chuyện lần trước ở Tạ gia, hắn đã đứng đằng sau sắp xếp một chân, mặc dù cuối cùng kết quả điều tra của Phong Tiếu Thiên cũng không thể khẳng định được chính là hắn, nhưng trực giác trước giờ đều nói cho tôi biết thế lực thần bí điều chỉ vào hắn.
Những người này, chẳng lẽ tôi phải đi thăm dò hết từng người sao?
Nếu đã không cho tôi cơ hội chạy trốn, tôi đây hoặc là cá chết lưới rách, hoặc là cũng chỉ có thể phá lưới mà thoát, ngược dòng mà lên…