Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây

Mặc Tổng, Ngoan Ngoãn Cưới Bà Đây - Chương 49: Không Kìm Lòng Được




Cố Lê lề mề hơn một giờ, mắt thấy đã sắp tới 12 giờ, mới kéo vali nhỏ đi chậm rãi lên tầng.

Tới cửa phòng Mặc Thời Đình, cô không nhịn được hít sâu một hơi.

Đừng lo lắng, Cố Lê!

Đây đâu phải là lần đầu mình vào phòng anh ta, buổi tối đầu tiên vừa đến, mình còn ngủ trên giường anh ta mà.

"Cốc cốc cốc…."

Duỗi tay gõ nhẹ trên ván cửa gỗ, ước chừng qua mấy giây, cửa được mở ra, người đàn ông mặc đồ ngủ màu xám đậm đột nhiên đập vào trong tầm mắt.

Hẳn là anh vừa mới tắm xong, vài sợi tóc còn nhỏ nước, một tay cầm tay nắm cửa, một tay khác thì lại cầm khăn lông.

Hình ảnh bình thường, nhưng trông anh rất gợi cảm khiến tim người đập nhanh.

Mặt Cố Lê ửng hồng, cười híp mắt chào: "Này, tôi tới rồi."

"Vào đi."

Mặc Thời Đình khẽ liếc cô một cái, nghiêng người sang để cô vào.

Cô gật đầu nói "Được", rồi nhanh chóng đi vào.

Mặc Thời Đình đóng cửa lại, đi theo phía sau cô vào trong.

Phòng của anh trống trải, chỉ có một cái giường kingsize, nghĩ tới tối nay hai người cùng giường cùng gối, Cố Lê theo bản năng nắm chặt cổ áo.

Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện, là mình nghĩ quá lên rồi.

"Sau này, cô ngủ ở trên sofa."

Mặc Thời Đình chỉ vào ghế sofa bằng da thật cách xa giường lớn tận mấy mét với vẻ mặt nghiêm túc nói.

Thấy không phải ngủ chung, Cố Lê thở ra một hơi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh: "Vì sao không phải là anh ngủ sofa?"

Người đàn ông nhíu mày : "Cô có ý kiến?"

"Đương nhiên... không có."

Cô kinh hãi.

Dù sao ngủ sofa cũng tốt hơn là ngủ trên sàn nhà cứng.

Bên trong phòng Mặc Thời Đình đã sớm phân chia khu vực. góc tối chỗ sofa là của cô, còn có một bàn trang điểm nữa.

Cố Lê vừa xếp đồ mỹ phẩm xong, thì thấy anh cũng đã sấy khô tóc, sau đó cầm chăn còn mới tinh đưa cho cô.

"Cảm ơn."

Cố Lê nhận chăn, bên trên thoang thoảng mùi hương Lavender, rất dễ chịu.

Đang nhắm hai mắt, cảm thụ mùi thơm tươi mát, thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của anh: "Có 3 chuyện cần chú ý, cô nghe cho kỹ."

Hả?

Cố Lê chợt mở mắt: "Cần chú ý chuyện gì? Đúng là phiền toái mà." Câu cuối cùng, cô gái nhỏ chỉ lầm bầm.

Người đàn ông tao nhã dựa vào cửa sổ sát đất, đút hai tay vào túi: "Thứ nhất không được tắt đèn ngủ."

Cố Lê ôm chăn ngồi trở lại ghế sofa, rung chân lải nhải: "Anh là con nít sao? Sợ tối à?"

Mặc Thời Đình không để ý tới cô, tiếp tục: "Thứ hai, nhất định phải ngủ trước 11 giờ tối."

Nói đến đây anh nhìn thoáng qua điện thoại di động: "Hôm nay đã quá thời gian."

Cố Lê: "..."

Cô là cú, làm sao bây giờ?

"Thứ ba, sáng sớm sáu giờ phải rời giường tập thể dục."

"Tôi có cần phải vậy không?"

Cố Lê không ôm hy vọng hỏi, kết quả, đổi lấy đôi mắt lạnh người đàn ông.

Ôi, may mình với anh ta chỉ là kết hôn giả, chứ nếu thật sự sống chung cả đời, đây chẳng phải là trải qua huấn luyện ma quỷ mỗi ngày sao?

Tha cho cô đi.

Không trách mọi người thường nói, yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, quả thật là chính xác.

"Cái cuối cùng…"

“Khoan khoan, không phải chỉ có ba cái thôi sao? Như thế nào lại còn?"

Cố Lê vội vàng đứng lên.

Mặc Thời Đình liếc nhìn cô, sắc mặt không thay đổi: "Tôi vừa nghĩ ra."

"Anh..."

Cố Lê tức giận, nắm chặt nắm đấm: “Anh sao có thể lật lọng như vậy chứ?"

Mặc Thời Đình bước tới trước mặt cô, thấy quai hàm cô phình có chút đáng yêu, không kìm lòng được giơ tay nắm hai gò má cô, nghiêng thân đến bên tai cô nói nhỏ, giọng điệu bỡn cợt: "Tôi thích lật lọng vậy đó, cô đánh tôi đi?"

Dứt lời, thả mặt cô ra, lãnh đạm mở miệng : "Giường là tôi, nửa đêm không được phép leo lên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.