Trở lại trường sau kỳ nghỉ lễ Nhi Lan dường như trầm lặng hơn đôi chút, cô thích ngồi một góc nhìn vào vật gì đó cả ngày trời.
"Nè Nhi Lan làm gì ngồi ở đó vậy?"
Thục Ý gác chân lên bàn, ngón tay bấm loạn xạ trên màn hình. Đoán chắc đang nhắn tin cùng anh trai mới quen nào đó.
"Thục Ý nè cậu có thấy ghen tị với Thiên Ý không?"
Ngón tay Thục Ý bỗng sững lại, cô liếc nhìn Nhi Lan một cách khó hiểu.
"Ghen tị? Ghen tị con nhỏ đó làm gì?" Cô nghĩ ngợi giây lát rồi nói tiếp: "Thật ra có đôi chút, nhưng cái mình ghen tị là hộp phấn mắt đắt tiền, thỏi son trong bộ sưu tập của nhãn hàng mình yêu thích. Hơn nữa mục tiêu của mình là tốt nghiệp tìm một ông chồng giàu ơi là giàu chứ không phải trở thành giáo sư tiến sĩ gì gì đó. Thế thôi."
Thục Ý nhún vai, mặc kệ sự đời đến không thể tưởng tượng được. Nhi Lan bật cười, cô lại ghen tị với Thục Ý rồi vì có thể sống theo ý mình.
"Cậu tốt thật, thế mà Thiên Ý lại nói với mình là..."
Khoảnh khắc đó Nhi Lan đã vô thức nói ra câu nói châm ngòi cho quả bom nguyên tử, mở ra chuỗi tội lỗi và bi kịch. Nhi Lan có thể thề khi ấy tất cả đều là vô tình.
"Nói với cậu cái gì hả?"
Thục Ý nhìn Nhi Lan chòng chọc, đôi chân dài sải bước đến trước mặt Nhi Lan.
"Thiên Ý nói xấu mình à? Haizz... đợi con nhỏ đó về mình sẽ kí đầu nó."
Nhi Lan giữ lấy tay Thục Ý rụt rè sợ sệt như chú thỏ con, cô cất giọng yếu ớt.
"Mình nói với cậu nhưng cậu phải hứa là không được nói với ai về chuyện hôm nay mình đã kẻ nhé."
Đợi Thục Ý gật đầu chấp nhận Nhi Lan mới có can đảm nói ra.
Từ đó về sau mỗi khi có cơ hội Nhi Lan sẽ đơm đặt vài câu chia rẽ tình cảm bạn bè giữa song Ý, tô màu hận thù trong tim Thục Ý thêm tối đen. Đương nhiên những lời Nhi Lan nói 99% đều là giả.
Việc tốt cô không làm, việc ác làm quá nhiều thậm chí vô cùng thuần thục. Chẳng hạn như trước ngày Thục Ý ăn cắp luận văn của Thiên Ý, Nhi Lan đã cùng cô tâm sự.
"Mới đấy chúng ta đã sắp tốt nghiệp rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy."
Thục Ý tựa lưng lên chiếc ghế đá, đưa lon bia vừa khui lên miệng một hơi uống hết nửa lon.
"Ờ nhanh thật! Tốt nghiệp xong mình sẽ cùng bạn trai yêu đương rồi dụ anh ta lên giường, sau đó bắt anh ta cưới mình." Một con cá lớn Thục Ý đương nhiên không thể thả về biển.
"Bạn trai cậu là ai vậy? Giới thiệu với mình được không?"
"Đợi đi, cậu sắp được gặp rồi." Thục Ý uống cạn lon bia thuận tay quăng vào thùng rác cách chỗ cô ngồi không xa.
Bạn trai của Thục Ý vào thời điểm đó chính là Phó Mặc, một con cá lớn mà Thục Ý giăng lưới mãi không dính.
Nhi Lan đảo mắt, vẽ lên kế hoạch trong đầu.
"Luận văn cậu làm tốt chứ? Mình khá căng thẳng nên đi hỏi Thiên Ý, cô ấy bảo những đề tài thế này thì có gì mà khó, ngu ngốc hệt như Thục Ý. Cậu thấy sao?"
"Không biết nữa. Không có làm."
Quả nhiên lời khích bác của Nhi Lan có công hiệu, Thục Ý đang thay đổi sắc mặt.
"Thiên Ý nó giỏi vậy thì mặc kệ nó, liên quan gì tới mình mà lôi con Thục Ý này vào? Buồn cười thật đấy, nó đang cười nhạo mình à?"
"Cậu bình tĩnh đã, mình nghĩ Thiên Ý không có ý vậy đâu."
"Vậy thì có ý gì? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc nó chỉ thẳng vào mặt mắng mình ngu ngốc, bất tài vô dụng thì mới xem là có ý à?"
Thục Ý hậm hực bỏ đi một mạch, Nhi Lan nhìn theo bóng hình Thục Ý lòng thầm cười đắc chí. Đối với một người có cái tôi cao hơn chín tầng mây như Thục Ý thì việc xúc phạm cô ấy đồng nghĩa với khiêu chiến.
Xem ra năm cuối đại học trôi qua vô cùng rộn rã với cuộc đấu tranh của song Ý trong huyền thoại.
Đúng như dự đoán của cô, Thục Ý trộm luận văn sửa thành tên của mình nộp cho giáo sư, đáng bất ngờ hơn là sự kiện Thục Ý ngã cầu thang mà nghi phạm chính là Thiên Ý đã làm Nhi Lan trầm trồ rất lâu.
Nếu nhắc đến bạn cùng phòng không thể không nhắc đến Hoàng Oanh, thành viên ồn nhất phòng, cũng là thành viên ngu ngốc nhất. Cô ta vô tình tiếp tay cho Nhi Lan trong việc đối chọi Thiên Ý, mỗi lần trông thấy cô ta cùng Thiên Ý cãi nhau, Nhi Lan rất muốn cười vào mặt Hoàng Oanh.
Vui vẻ là thế, nhưng Nhi Lan vẫn còn mối lo. Cô đã không thể dừng tay, việc đã làm thì phải làm tới cùng. Nhi Lan không dụ dỗ được Thiên Ý, không tìm ra điểm yếu của cô ta, ngoại trừ lợi dụng vài nhân tố bên ngoài gây ảnh hưởng ít nhiều đến Thiên Ý.
Nhi Lan quyến rũ Hữu Danh để hắn xử Thục Ý, con mồi đầu tiên của cô. Sau đấy mang tội danh đổ lên người Thiên Ý, dù cô ta có thoát khỏi thì không thể trốn thoát sự đeo bám dai dẳng của Hữu Danh.
Đã làm nhiều thế Nhi Lan vẫn chưa cảm thấy đủ, cô ta băn khoăn tìm điểm yếu của Thiên Ý, tìm hoài tìm mãi cho đến một hôm cô ta trở về nhà và nghe mẹ nói.
"Con có biết hôm nay tại nghĩa trang mẹ đã gặp ai không?"
Nhi Lan mệt mỏi nhắm mắt, không mấy quan tâm hỏi lại.
"Ở nghĩa trang còn có thể gặp ai ngoài ma chứ. Mà mẹ ra đó làm gì? Cầu số à?" Dạo gần đây mẹ cô bắt đầu mê việc đánh đề, cứ dăm ba bữa sẽ gọi hỏi xin tiền cô.
"Mẹ ra đó viếng mộ ông bà ngoại con. Trùng hợp mẹ nhìn thấy bạn thời đại học của con đấy, con bé tên Thiên Ý phải không? Lâu quá mẹ sắp quên rồi."
Nghe đến cái tên mình căm ghét Nhi Lan mở choàng mắt, hỏi đi hỏi lại một câu.
"Có thật là Thiên Ý không mẹ? Thật không?"
"Gạt con làm gì? Mẹ còn bất ngờ hơn con nữa đấy, không ngờ con bé đó là con của chị ta."
"Con của ai? Mẹ quen mẹ của Thiên Ý à?"
Nhìn mẹ gật đầu, Nhi Lan sốt sắng muốn mẹ kể hết đầu đuôi cho cô nghe. Hai mắt Nhi Lan dần sáng lên, cả người tràn đầy sức sống phơi phới như đóa hoa vừa tắm nắng xuân.
Cô ta chạy ra khỏi nhà gọi một chiếc taxi đến bệnh viện, vì những chuyện mẹ vừa kể chính là điều Nhi Lan đau đầu tìm kiếm 'điểm yếu của Thiên Ý'.
...
Xét về một khía cạnh nào đó Nhi Lan thật sự thua kém Thiên Ý, nhất là về tiền tài địa vị xã hội. Cô ta không thể đi từng bước chinh phục đỉnh cao danh vọng, vì việc đó quá mất thời gian. Cho nên Nhi Lan đã đi đường vòng tìm ông lớn chống lưng, và mục tiêu của cô ta chính là lão già bên Thành Phát.
Trời đã giúp cô ta khi gia đình Thiên Ý liên tục rơi vào khó khăn, từ một thiên kim trở thành nô lệ dưới chân một kẻ khác chính là thời cơ thích hợp để Nhi Lan giẫm lên Thiên Ý.
Đến cùng Nhi Lan muốn cái gì chứ? Cô ta chỉ muốn nhận được lời công nhận, an ủi từ chính người thân mình. Từ lúc sinh ra và lớn lên Nhi Lan luôn sống cùng áp lực, quẩn quanh trong khuôn khổ do mẹ đặt ra, cô ta hoàn toàn không có tự do, không được sống theo ý mình. Nhi Lan rất muốn được một lần kệ đời, vứt bỏ phiền lo lăn lộn trên giường. Điều tầm thường với người khác là điều xa xỉ với Nhi Lan.
Một cuộc đời bất công chật vật tìm chỗ đứng đã khiến Nhi Lan kiệt sức. Những thứ mà cô ta khó khăn đạt được lại trở thành thứ dễ dàng cho người khác, thử hỏi hai chữ công bằng nằm ở đâu?
Vì không ai giúp đỡ, cô ta chỉ có thể tự mình cứu lấy mình? Chẳng lẽ đó là sai à? Vùng lên bảo vệ bản thân là sai thì việc mặc cho người khác chà đạp là đúng?
Nhi Lan thật sự không hiểu. Vì sao cùng là con người mà kiếp người của cô ta lại thấp hèn đến thế? Trăm ngàn lần Nhi Lan đều không phục, không cam tâm.