Mặc Thanh Phong, Em Nhớ Anh Rồi

Chương 28




Buổi tối cô ngồi làm việc mà cứ thơ thẩn như trên mây, trong đầu toàn hình bóng anh. Cô cũng không ngờ mọi chuyện đều suôn sẻ như vậy, sau bao nhiêu hiểu lầm cũng như sự dịu dàng của anh đối với cô thì như vừa đấm vừa xoa cho trái tim đang hừng hực tình yêu.

Sáng hôm sau cô dậy thật sớm để làm món cơm tình yêu cho Mặc Thanh Phong.

Cô mặc một chiếc quần jeans và một chiếc áo len cao cổ, đi đôi giày thể thao trắng trông rất cá tính. Thời tiết thay đổi quá nhanh, chỉ trong vòng một tuần nhiệt độ đã giảm đi đáng kể. Cô ra cổng đã thấy xe anh đứng ở đó, cô giơ hộp cơm như muốn khoe anh.

Mặc Thanh Phong xuống xe cầm lấy hộp cơm từ tay cô rồi mở cửa ghế phụ. Hà Nhi ngồi vào trong xe lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho ai đó rồi quay qua nói với anh:

- Anh này, lát anh để em ở bến xe bus cách công ty 500m nhé?

Anh thắc mắc:

- Sao vậy?

- Em nói sao thì nghe vậy đi!

Anh không nói gì nữa mà tập trung lái xe. Mặc Thanh Phong làm đúng như lời cô nói. Ngô Hà Nhi vừa xuống xe thì có một chiếc xe khác đến. Cô mở cửa rồi bước lên xe một cách tự nhiên làm cho Mặc Thanh Phong nghi ngờ không ít.

Ngô Hà Nhi với quyển tiểu thuyết còn đang được đánh dấu bằng tấm postcart, giọng ai oán:

- Ể? Sao bé con này còn thất lạc trên xe nhà ngươi vậy?

Người đàn ông đó với thêm cho cô hai quyển:

- Còn hai đứa nữa!

- Này Ngô Hữu Thành, anh trộm của em phải không?

Hữu Thành bĩu môi:

- Ta mới không thèm!

Cô lật từng trang ra đọc, nói với giọng chậm rãi:

- Em muốn đổi xe!

- Mới đổi 6 tháng máy còn đòi đổi?

- 6 tháng là lâu nhất từ trước tới giờ rồi đó!

- Xe gì?

- Porsche.

- Chốt! Cuối tuần xem mẫu rồi xin nhà tài trợ.

Cô hí hửng đi vào công ty. Hehe vậy là sắp có xe mới, xe SH thanh lí đi vậy.

Hôm nay cô làm việc năng xuất hơn vì sắp được đổi xe. Giang Mai ngồi kế cô xì xào:

- Em nghe tin gì chưa?

Cô kê đầu vào gần Giang Mai:

- Dạ chưa! Có gì sao ạ?

- Trưởng phòng Thanh gian díu với phó giám đốc, bị quay clip lại tung lên diễn đàn công ty và weibo, sau đó chồng chị ấy biết rồi hai người li hôn. Sợ ảnh hưởng đến công ty nên giám đốc điều hành đã sa thải họ. Tối hôm qua diễn đàn như bốc cháy, sáng nay ba người họ bị kéo lên phòng giám đốc rồi. Cuối tuần này bầu phó giám đốc mới đó! Em bầu ai?

- Ai tốt thì bầu thôi ạ!

- À nghe bảo mọi người bầu em lên chức trưởng phòng đó! Vì em là người tiềm năng nhất trong đây.

Cô ngạc nhiên:

- Mọi người? Bầu em?

Giang Mai gật đầu.

Cô huých vai cô nàng vì có giám đốc xuống kiểm tra. Người đàn ông có thân hình mập mạp đó khoanh tay trước ngực nhìn cả phòng:

- Chắc các cô các cậu biết về Thanh Mạn rồi nhỉ? Tốt nhất các người đừng vì chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công ty cũng như nhừng người trong ban điều hành chúng tôi. Trưởng phòng, phó phòng mới do thành viên trong phòng bầu chọn, ai mà đút lót đừng có trách tại sao Mặc Thị này lại không có tình người.

Nói rồi ông ta xoay người toan bước đi thì quay người lại nói:

- Cô Ngô, tổng giám đốc nói cô mang bản thiết kế cho ngài ấy đánh giá.

Cô ngoan ngoãn cầm tập tài liệu lên phòng anh. Cô ngó nghiêng tìm Hạ Nhược nhưng không thấy thì gõ cửa phòng anh.

- Vào đi!

Khi nghe được lệnh của tổng giám đốc cô từng bước từng bước vào trong.

Anh đang ngồi trên bàn xử lí tài liệu. Cô lại gần đưa bản thiết kế và bảng kĩ thuật nguyên liệu cho anh:

- Tổng giám đốc, mời anh xem qua!

Anh ngẩng mặt lên nhìn cô mỉm cười, cô đắm đuối trong nụ cười của anh, nó thật đẹp! Đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời. Anh thấy cô đứng đó như trời trồng thì lên tiếng:

- Tôi biết tôi đẹp rồi! Cô không cầm nhìn tôi đắm đuối như vậy đâu.

Cô giật mình, vươn tay tới ghẹo má anh:

- Đúng đúng! Rất đẹp trai!

Anh thoả mãn khi bàn tay mịn màng của cô xoa má mình.

Cô rụt tay lại thơm gió anh một cái rồi bước ra ngoài. Anh mỉm cười lắc đầu, đúng là như trẻ con!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.