Mạc Tầm Ca

Chương 53: Ngăn cản




Đường Lạc xuất thân từ một gia đình giàu có, vì trong nhà chỉ có một mình cô, nên cha mẹ đều dành hết mọi sự thương yêu vào cô, cũng may là tính cách của Đường Lạc từ nhỏ đã độc lập không dựa dẫm vào gia đình, vì thế mà cô không có tính đỏng đảnh hay "bệnh công chúa", cha mẹ hàng tháng vẫn gửi tiền đều đặn vào chiếc thẻ ngân hàng với số dư mỗi lúc một tăng theo thời gian, mặc dù vị chủ nhân của nó không mảy may động lấy một chút gì trong đó, cho đến tháng trước.

Sắc mặt của hai bậc phụ huynh trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy bảng sao kê tài khoản ngân hàng của tài khoản con gái họ, một số tiền không nhỏ rút ra liên tục trong tháng trước, cảnh báo cho họ biết rằng, con gái họ đang lâm vào cảnh tiêu tiền như nước. Thật ra nếu chỉ có thế thì hai ông bà cũng không lo lắng như vậy, chỉ là khi nhờ thám tử tư điều tra ra sự việc xảy ra hiện tại, hai người mới cảm thấy đã đến lúc phải can thiệp vào chuyện riêng của con gái, trước khi sự việc tiếp diễn quá xa ngoài tầm kiểm soát.

Đường Nghiêm Minh là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, khó khăn lắm mới có được một đứa con gái, đủ thấy tình yêu của ông dành cho đứa con này như thế nào, ông không cho phép bất kỳ ai làm tổn hại đến đứa con gái ông rất mực yêu thương này.

Qua tìm hiểu, người mà Đường Lạc hay qua lại từ tháng trước là một nhóm nhạc không mấy tên tuổi Crew 5, trong đó chàng trai trưởng nhóm tên Lãnh Huấn chính là người mà thám tử chụp được nhiều hình nhất với con gái ông. Đường Nghiêm Minh híp mắt lại, một tên vô danh tiểu tốt vô công rỗi nghề, chẳng có lấy một việc làm ổn định, đũa mốc mà đòi chòi mâm son, ông nhìn thấy xấp ảnh mà trong lòng sục sôi, ném xấp ảnh lại mặt bàn bên cạnh vợ ông, tức giận nói:

"Bà xem cái gì đây này!"

Vợ ông Lâm Ngọc biết tính của chồng, nhẹ nhàng lướt mắt qua xấp ảnh, tươi cười nói:

"Chụp khá đẹp, hai đứa rất xứng đôi!"

Đương nhiên nhận ngay cái lườm mắt trợn trừng của Đường Nghiêm Minh:

"Đến lúc này bà còn nói đùa được, người ta đã sắp cướp mất con gái của bà rồi kìa!"

Lâm Ngọc vẫn cười nói vui vẻ:

"Việc đâu còn có đó! Ông hoảng loạn như vậy cũng đâu giải quyết được gì đâu phải không nào?"

Đường Nghiêm Minh hậm hực:

"Bà thì lúc nào cũng bình tĩnh, nhiều lúc tôi nghĩ không biết bà có phải là Lâm Ngọc không, hay là một yêu tinh nào đó biến hình giả dạng!"

Lâm Ngọc lắc đầu:

"Ông hễ mất bình tĩnh là nói nhăng nói cuội, tôi cũng là mẹ đứa con gái, không lẽ tôi không quan tâm bằng ông sao, việc này.. việc này hãy để tôi lo, ông đừng xen vào!"

Ông nhìn vào người vợ tinh quái của mình, khẽ chau mày nói:

"Bà lo? Lo thế nào?"

"Ông mặc kệ! Tôi nói để tôi lo thì tôi sẽ lo được! Đợi đấy!"

Nói xong, chẳng đợi chồng bàn cãi thêm, Lâm Ngọc một mạch đi thẳng xuống bếp, để lại người chồng vẫn chau mày ủ rũ nghĩ ngợi.

* * *

Lãnh Huân ngồi xuống chiếc ghế, ngắm nhìn ngôi nhà biệt thự rộng lớn sang trọng trước mặt, trong lòng không khỏi nghi hoặc, rõ ràng mình chẳng có liên quan quen biết gì với nơi này, không biết đối phương "mời" mình đến chỗ này có việc gì? Nói là "mời" cho lịch sự, nhưng hành động của đối phương thật sự gây hoang mang cho anh, anh nghĩ nếu mình không gật đầu đồng ý, không chừng bây giờ trạng thái của mình hiện tại sẽ là bất tỉnh nhân sự.

Lâm Ngọc nãy giờ từ trên cao nhìn xuống quan sát chàng trai tên Lãnh Huân này, tuy xuất thân bần hàn, nhưng bất luận là ngoại hình lẫn khí chất, bà đều không khỏi gật gù khen ngợi, nghe nói chàng trai này đang theo nghiệp biểu diễn, với vẻ ngoài lôi cuốn như thế trước sau gì cũng sẽ nổi tiếng, không phải là bà nói ngoa, mà chút ít nhãn quan nhìn người của bà vẫn còn tinh tường hơn vô số người.

Khi Lâm Ngọc xuất hiện, Lãnh Huân đứng dậy định chào hỏi, thì nhận được cái gật đầu của bà, và nghe bà nói:

"Ngồi xuống đi chàng trai, chắc cậu đang thắc mắc tại sao ta lại mời cậu đến đây phải không?"

Lãnh Huân gật đầu, bà lại nói tiếp:

"Cậu quen Đường Lạc? Nó chính là con gái của ta!"

Khi Lãnh Huân định nói gì, bà liền ngắt lời nói:

"Nói đi chàng trai, bao nhiêu tiền?"

"Cháu vẫn chưa hiểu bà nói gì.."

Mặc dù đã loáng thoáng đoán được ý đồ của đối phương, Lãnh Huân không ngờ cuộc sống hiện thực này lại có mô típ tưởng chừng chỉ xảy ra trong truyện, anh không chắc và hỏi lại.

"Bao nhiêu tiền mới đồng ý rời khỏi Đường Lạc!"

Lâm Ngọc nhắc lại, vẻ mất kiên nhẫn, bà bình sinh rất ghét những kẻ giả tạo, đã hiểu mà còn làm bộ làm tịch.

"Cháu và Đường Lạc thật ra chỉ là bạn.."

Lãnh Huân nói đến đây cũng trở nên phân vân: Bạn ư? Không biết từ lúc nào hình bóng cô ấy đã chiếm cứ trong tim anh, không chút phai nhạt.

"Bao nhiêu?"

Bà bắt đầu có chút lên giọng, thoắt thấy chàng trai có chút bối rối và tổn thương, bà thở dài, giọng dịu xuống nói:

"Con gái ta và cậu, sinh ra đã không giống nhau, khi nó nhàn nhã tập múa ballet thì cậu đang vất vả bận rộn kiếm tiền với điệu nhảy đường phố của cậu, nó sắp tốt nghiệp đại học sẽ đi làm công ty lớn còn cậu chỉ loanh quanh tìm kiếm lối thoát chật hẹp cho nhóm nhảy của cậu, nó dễ thương, lạc quan và yêu đời trong khi cậu.. u uất và trầm buồn, sống cảnh rày đây mai đó, bữa được bữa không.. có cần ta nói tiếp nữa không?"

* * *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.