Mặc Sắc Liên Y

Chương 54: Người quen cũ




Cùng Tiểu Tịch tán gẫu vui vẻ, lại thấy nhỏ đột nhiên biến sắc, một phen che miệng lại, nôn ra một trận.

Ta lập tức ngây dại. Này, đây là chuyện gì?

“Tiểu Tịch!” Ta bật người nhảy dựng lên.

“Không, không có việc gì.” Tiểu Tịch phất phất tay, lấy khăn tay ra xoa xoa miệng.

“Tiểu Tịch, ngươi ăn thứ gì đó không tốt sao?” Theo cá tính của nhỏ thì có thể.

“Không biết, hai ngày này thường xuyên như vậy.” Nhỏ không sao cả nhún nhún vai.

Thường xuyên? Từ này......”Ngươi, ngươi sẽ không phải..... là mang thai đi?” Ta khó khăn nuốt nước miếng.

Nhỏ biểu tình ngẩn ngơ, hiển nhiên không nghĩ tới.”Không, không thể nào?”

“Loại chuyện này ta như thế nào biết a!” Tiểu Tịch mang thai! Trời ơi!”Ngươi gần đây có phải đột nhiên thích ăn chua không hả?”

“Ta vốn cũng rất thích mà a!”

Ách......”Coi như ta chưa nói. Ta xem a, ngươi vẫn là thỉnh thầy thuốc coi sao cho chắc.”

Cứ như vậy, Tiểu Tịch bỏ rơi ta, chạy vội đến chỗ lão công của nhỏ. Xem ra, Mộc vương phủ phải trải qua một ngày gà bay chó sủa rồi.

Nếu không ai chơi, ta đi tìm cha mẹ là được, tính tính thời gian, bọn họ cũng đã tán gẫu đủ lâu.

Không nghĩ tới đi ngang qua hoa viên vương phủ, ta lại gặp gỡ hai người quen.

Không biết mọi người còn có nhớ Vũ Văn Cẩn Nhiên cùng Vọng Nguyệt Kì không. Một là thế tử, cũng chính là con của Tiểu Tịch, đương nhiên, không phải nhỏ sinh. Phụ thân cứu hắn một mạng, bởi vậy gặp lại Tiểu Tịch. Một khối băng sơn! Còn lại —— ta đã muốn cắn răng. Chính là đầu sỏ hại ta bị “thưởng” cho mấy cái tát a! Ta chính là lần đầu tiên bị người đánh cho thảm như vậy! Tuy nói không phải lỗi của y, nhưng y cũng phải chịu trách nhiệm phải không? Ai kêu y lúc trước nhìn ta vào mắt xanh, khiến cho “hảo” mẫu thân của y nổi cơn thần kinh. Bất quá cũng qua nhiều năm như vậy, lại nhìn y hiện tại bộ dáng bệnh có vẻ phải chết không sống, cũng đáng thương, ta liền đại nhân bất kể tiểu nhân cho qua. Không biết bọn họ là sao có thể cùng nhau nữa, [ Lâu: cùng nhau? Dùng từ này...... ] một là băng sơn một là bụng gấu chó [ý chỉ ngoài mặt và trong lòng không giống nhau, chắc vậy =.=”], hoàn toàn không có gì lạc thú gì! Không hiểu a không hiểu.

Bỗng nhiên thân mình bụng gấu chó quơ quơ, băng sơn lập tức tiến lên đỡ lấy.

“Kì, không có việc gì đi? Muốn đi nằm một lát không?”

Ôi, kêu cũng thật thân thiết sẽ không là loại quan hệ kia đi? [ Lâu: hiển nhiên là bị nhỏ Tịch làm hư mà ]

“Không có việc gì, ta ngồi sẽ lập tức ổn.”

Vọng Nguyệt Kì khi nào thì ốm yếu thành như vậy? Nhìn gương mặt y tái nhợt...... Ngô bộ dáng hảo đáng thương a! Chẳng lẽ đây là ác có ác báo trong truyền thuyết sao?

“Độc này, còn chưa tìm được giải dược sao?”

Cáp? Bụng gấu chó trúng độc?

“Ân. Nghe nói trên giang hồ có Thiên Diện Độc Y, được xưng hôm nay không có độc gì là hắn giải không được, ta đã phái người đi tìm. Đáng tiếc lão nhân gia xuất quỷ nhập thần......”

Ha hả, thật sự là tự hào a! Cha ta là ai! Bất quá...... Lão nhân gia? Phụ thân mới khoảng ba mươi tuổi đi! Người này ánh mắt có vấn đề!

“Đúng rồi, nói không chừng Trầm tiên sinh có thể!”

Ách, ta cũng không thể nói hắn mèo mù gặp chuột chết đi?

“Trầm tiên sinh?”

“Chính là ân nhân cứu mạng của ta, y thuật của hắn rất cao.”

“Cẩn Nhiên, không phải ta không tin ngươi. Thế nhưng độc này, chính là ngay cả Vương đại nhân đứng đầu ngự y cũng bó tay không biện pháp, chỉ có thể tìm dược áp chế...... Ta đã không còn ôm hy vọng gì nữa.”

Người hạ độc thật đúng là lợi hại a! Ngay cả ngự y hàng đầu cũng không có biện pháp, không biết so sánh với phụ thân ai cao ai thấp.

“Làm việc luôn luôn có vạn nhất, không thử như thế nào có thể buông tay chứ?”

Đúng vậy đúng vậy! Ngươi thử một lần lại thành công thì thật đúng là vận cẩu thí.

Nghe nhiều như vậy, thật đúng là không thú vị, một chút nội dung kính bạo cũng không có. Ta vẫn là đi thôi! Nếu như bị phát hiện liền thảm. Cơ mà, cái gọi là người nghe lén, đại đa số đều là lúc đang chuẩn bị trốn đi bị phát hiện.

“Ai ở nơi nào!” Băng sơn một tiếng gầm lên.

Sợ tới mức ta cả người run lên, cúi đầu run rẩy từ sau giả sơn đi đến mặt trước giả sơn.

“Là ngươi.”

“Ha hả......” Ta nhếch môi ngây ngô cười một tiếng, tục ngữ nói đưa tay cũng không đánh người có khuôn mặt tươi cười! “Ta đi ngang qua, đi ngang qua.”

“Vị này chính là?” Vọng Nguyệt Kì từ lúc bắt đầu đã ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng ta.

“Vị này chính là công tử của Trầm tiên sinh—— Trầm Liên.”

“Hạnh ngộ.” Ta làm bộ như người xa lạ khẽ cười với y.

“Hạnh ngộ.” Hắn nhìn ta, muốn nói lại thôi.

“Nhị vị tiếp tục, tại hạ không tiện quấy rầy, cáo từ trước.” Lúc này không đi thì đợi đến khi nào.

Hy vọng trí nhớ bụng gấu chó không tốt lắm, ta so với trước đây vẫn là có chút chênh lệch. Bất quá, y thật ra càng lớn càng đẹp trai. Hơn nữa một bộ dáng tái nhợt nhu nhược, so với Lâm Đại Ngọc còn có vẻ bệnh mỹ nhân nga!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.