Mặc Nhiễm

Chương 23: Sương mù dâng lên




Một nắng hai sương, ngày đêm kiêm trình, rốt cục đến biên cảnh, Tần lão tướng quân hồi tưởng lại Tần tiểu Nhị nói, “Trong trại lính nhất định có nội gian, càng là thân cận tín nhiệm người càng muốn nghiêm gia phòng bị ···”, gian tế sao? Hắn tự nhiên biết, Cơ gia huyết án, hắn cũng từng âm thầm điều tra không có kết quả, mà bản thân, quân đội trước giờ đoàn kết, lại không động tĩnh, bọn họ ngủ đông như vậy,, đợi vậy là cái gì? Vô luận như thế nào, nhất định phải bắt được họ trước khi kinh thành rối loạn.

Đi vào trong quân trướng, bốn vị tướng lĩnh đang thương thảo thấy chủ tướng đã trở về, trên mặt đều lộ ra biểu lộ như trút được gánh nặng, như là người trên thuyền cô độc có dựa vào, không rõ thấy an tâm, Tần lão tướng quân nhìn huynh đệ tay chân cùng mình huyết chiến sa trường nhiều năm, tin tưởng, phó thác, nghi ngờ, tức giận,…

Tần lão tướng quân quay về, trong nháy mắt ổn định tình trạng biên cảnh, dễ dàng khiến hắn hoài nghi, cử động lần này của địch quân phảng phất liền chỉ là vì khiến hắn trở về? Bọn họ bước tiếp theo kế hoạch vậy là cái gì? Vô luận như thế nào, mặt ngoài hết thảy đều bình tĩnh không dậy nổi gợn sóng, trong kinh chỉ biết biên cảnh an ổn.

Nhoáng lên hơn phân nửa năm trôi qua, lão hoàng đế hấp hối, đi chỉ là chuyện nay mai, bầu không khí trong kinh khẩn trương tới cực điểm.

Lâm Hiên và Lâm Dung tiểu bằng hữu cũng tròn một tuổi, còn hơn lúc đầy tháng phong cảnh, yến một tuổi nhưng thật ra thỏa mãn ý nguyện trong lòng người một nhà giản đơn chúc mừng của Lâm Thanh Vũ, một thân áo đỏ vui mừng náo nhiệt hai tiểu bằng hữu, phá vỡ sự yên lặng bấy lâu.

(giáo chủ thân khải, bí mật Thất Vực quốc khó có thể điều tra, chúng ta vì đánh vào nội bộ tử thương rất nhiều huynh đệ, hiện tại chỉ có mười mấy người lẫn vào trong thành, nhưng nửa nửa năm qua này chưa từng truyền lại ra bất cứ tin tức gì, vì miễn đả thảo kinh xà, chúng ta không hề phái người tiến nhập. Mặt khác, lão tướng quân tất cả mạnh khỏe, trong quân doanh thập phần bình tĩnh, thuộc hạ vô năng vô pháp tìm kiếm cử động tiếp theo của quân địch, các huynh đệ lẫn vào quân đội cũng không tìm được về nửa điểm tin tức của gian tế, mặt khác Tần lão tướng quân tựa hồ không đối với bốn vị phó tướng nghi ngờ, thuộc hạ không dám vượt quá, đặc biệt hỏi bước tiếp theo hành động.)

Trong thư phòng, Tần tiểu Nhị mở mật thư vừa lấy được, vẻ mặt u sầu, hắn tổng cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra, không phải là bốn vị phó tướng sao? Thế nhưng các loại đầu mối đều nhắm thẳng vào bọn họ? Là có người cố ý?? Đại chiến sắp tới, nếu như lúc này ly gián, người người cảm thấy bất an, cũng thực sự là không chiến đã thua người một bậc, hoàn hảo lão đầu không hoài nghi bọn họ? Là không hoài nghi vẫn giả bộ không nghi ngờ? Nếu như không là bọn hắn có thể được biết cao mật tin tức lại có ai? Tần tiểu Nhị trăm suy nghĩ không thể hiểu, tất cả hình như càng ngày càng hỗn loạn, lại như lập tức sẽ rõ ràng ···

“Mặc.” Lâm Thanh Vũ gõ cửa hô tên Tần tiểu Nhị. Tần tiểu Nhị thiêu hủy thư thư đẩy cửa đi ra ngoài.

“Thanh Vũ “

“Ngươi đều đem mình nhốt trong phòng mấy canh giờ, ca ca tẩu tử tới, chúng ta người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Tốt” Tần tiểu Nhị nắm tay của Lâm Thanh Vũ liền đi ra ngoài.

“Tẩu tử, ca ~” Tần tiểu Nhị bật người ôm lấy Lâm Dung trong lòng Tần Ẩn, ngồi xuống bên người Lâm Thanh Vũ.

Trong lòng thoáng cái thất bại, ngực Tần Ẩn vắng vẻ, ứng tiếng bắt đầu ăn, Mộ Dung Hiên nhìndáng vẻ của Tần Ẩn khẽ mỉm cười một cái, bắt đầu đùa Lâm Hiên trong lòng, Lâm Hiên cực kỳ phối hợp, vui vẻ, đem lòng của Mộ Dung Hiên đều hòa tan.

“Tẩu tử, nếu là không phương tiện ta tới ôm Hiên Hiên đi.” Lâm Thanh Vũ sợ Mộ Dung Hiên ôm hài tử ăn không có phương tiện, cực kỳ tri kỷ nói.

“Không có việc gì, Hiên Hiên thật biết điều, vẫn là ta ôm đi.” Lâm Thanh Vũ nghe vậy cũng không cần phải nhiều lời nữa.

“Không có việc gì, mệt mỏi, lại để cho vú em ôm hai người bọn họ nghỉ ngơi, nhanh ăn cơm đi.” Lâm lão gia mời mọi người ăn.

Lâm Dung tiểu bằng hữu nhận thấy được phụ thân tựa hồ không thế nào hài lòng, nàng giùng giằng lôi tóc Tần tiểu Nhị, còn túm từng nhúm một, thẳng đến đổi lấy ánh mắt của Tần tiểu Nhị, sau đó liền hướng về phía Tần tiểu Nhị cười ngây ngô, Tần tiểu Nhị vừa nhìn dáng vẻ tươi cười thiên chân, liền tạm thời đem phiền não ném sang một bên, tượng trưng đánh Lâm Dung một chút, “Con nha” Hai cha con nàng cười a a thành một đoàn, bữa cơm ấm áp sung sướng.

Lâm Hiên tiểu bằng hữu thấy phụ tử vui vẻ, tuổi nho nhỏ lại đột nhiên nghiêm túc.

Trước khi Tần Ẩn đi giao cho Tần tiểu Nhị một cái hộp, nói là trước khi Tần lão tướng quân đi lưu lại cho Lâm Hiên và Lâm Dung lễ vật một tuổi, tiểu Nhị vừa mở ra, bên trong lẳng lặng nằm một cây sáo, khống hồn địch, có thể điều khiển khống hồn cổ trong người bắt người đó làm việc theo ý mình, chỗ lợi hại không những khiến người sống không nói chuyện làm việc, còn có thể điều khiển thân thể người chết làm việc.

Tần tiểu Nhị nhìn cây sáo, tâm nhảy điên cuồng, thập phần bất an, hắn hình như nghĩ sai mọi chuyện.

Lâm Thanh Vũ khoác cho Tần tiểu Nhị một chiếc áo choàng, “Ngươi đã nhìn chằm chằm cây sáo này rất lâu rồi, có phải là có chuyện gì sắp xảy ra hay không? Chưa từng thấy qua ngươi như vậy.”

“Thanh Vũ, ta sợ ···” sưu một tiếng, trên cửa cắm một mũi tên, dưới có một phong thư.

( Tần lão tướng quân bị bắt) cùng lúc đó, chuông tang hoàng thượng tấn thiên vang lên, trong trời đêm lặng lẽ tiêu tán, nước sơn đen kịt một mảnh.

Tay của Tần tiểu Nhị không ngừng run, chuyện hắn lo lắng nhất còn là xảy ra, thế sự không thể lương trước, mặc dù cố gắng nữa, có chút sai lệch vẫn xảy ra.

“Mặc” Lâm Thanh Vũ thấy được nội dung phía trên thư, Tần tiểu Nhị cũng không có ý định giấu y.

Tần tiểu Nhị nhìn Lâm Thanh Vũ đầy mặt lo lắng, một tay ôm Lâm Thanh Vũ vào trong lòng, “Đừng sợ “

“Đêm nay đi sao?”

“Hoàng quyền thay đổi, thì tin tức cha ta bị bắt truyền vào trong kinh, hiện nay chỉ sợ cũng không người quản. Ta phải đi, hơn nữa phải nhanh, thừa dịp trong kinh đại loạn hẳn là không người chú ý tới ta, nếu không may bị phát hiện, ngươi chỉ để ý phủi sạch quan hệ, làm bộ không biết liền có thể, lúc này trước mắt không người dám động Lâm gia, muôn vàn khó khăn chờ ta trở lại.”

Nói xong Tần tiểu Nhị hôn lên Lâm Thanh Vũ, dùng hết sở hữu thâm tình, nuốt vào tất cả không muốn, tiêu thất ở trong đêm khuya.

Lâm Thanh Vũ ở ban đêm lẳng lặng nhìn về phía Tần tiểu Nhị rời đi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.