Ma Y Độc Phi

Chương 98: Thành trấn kỳ lạ




Edit: susublue

Nhìn Hạ Tử Lăng bị dọa sợ, mắt Bạch Vũ Mộng lóe ra ý nguy hiểm nhè nhẹ, nhìn ông lão quỷ dị trước mắt, mắt nàng luôn đánh giá, cảnh giác không quá buông lỏng.

Ông lão nhìn thấy mình dọa người ta sợ, thấy hơi có lỗi cười: "Ta thấy cái vị lạ, chắc không phải người trong thành này, ta khuyên các vị nên nhanh chóng rời đi, nếu không cũng nên tìm một quán trọ đi, sau đó đừng ra cửa nữa."

"Vì sao? Hơn nữa sao trong thành này lại là lạ?" Giọng nói của Lam Hạo Thần có chút sắc bén.

"Ai, nơi này đã từng là một thị trấn phồn vinh, nhưng liên tiếp mấy buổi tối đều có vài người tử vong, hơn nữa cách chết..." Nói tới đây, ông lão lại không đành lòng nói thêm gì nữa, thở dài, mới nói thêm.

"Ai cũng đều hoảng sợ, cho nên ai cũng đều trở về nhà sớm, bởi vì những mọi người đều bị sát hại ở buổi tối, không ai dám ra ngoài vào buổi tối nữa, các vị vẫn nên nhanh chóng tìm một chỗ để dừng chân đi!" Giọng nói của ông lão đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Sao? Chuyện thú vị, những cái chết ly kỳ như thế, ngược lại ta thật muốn nhìn thử xem là phương pháp ly kỳ gì." Bạch Vũ Mộng khẽ mở môi mỏng, cảm thấy hứng thú mở miệng.

Lam Hạo Thần cưng chiều vuốt tóc của nàng: "Được rồi, đã muốn chơi như vậy thì chúng ta tìm quán trọ ở lại chơi vài ngày đi!"

Mọi người nghe thấy giọng hắn thờ ơ, đều không biết nói gì: "Hạo Thần, ngươi chiều nữ nhân cũng không nên chiều đến vậy, ta rất sợ quỷ." Mạc Hàn Trần hơi sợ mở miệng, nhưng trong mắt lại không có một chút ý sợ.

Trúc Đạp Vũ miễn cưỡng trợn trừng mắt: "Ta nói này, thần y lớn như vậy rồi sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng sợ, thật là rất vô dụng!"

"Ngươi... Hừ, không so đo với ngươi!" Mạc Hàn Trần hừ một tiếng, xoay người không để ý Trúc Đạp Vũ nữa, cho nên lúc hắn xoay người không nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt Trúc Đạp Vũ.

Nhưng hắn không thấy được, không có nghĩa là người khác không thấy được, Bạch Vũ Mộng thấy hứng thú nhìn cặp đôi trước mắt này, xem ra nàng lại có thể làm hồng nương, giật dây cho bọn họ.

Ông lão thấy bọn họ nói hứng thú, không dám tin nhìn nhóm người này, nhưng đảo mắt qua, nơi này nam thanh nữ tú, nhất định là có thân phận bối cảnh, diễn(daffnlle3;quydon0n ông đã khuyên bọn họ, còn quyết định thế nào là chuyện của bọn họ.

"Các vị thứ cho lão nhân nói thêm một câu nữa, tốt nhất là không nên dính vào vũng nước đục này, nếu các ngươi cố ý muốn ở trong này, ta chỉ có thể nhắc nhở các ngươi phải cẩn thận một chút."

Nói xong hình như vẫn lo lắng, quay đầu nhìn về phía Bạch Vũ Mộng và vài nữ tử: "Các vị cô nương cẩn thận một chút, nghe nói những người chết đa số đều là các cô nương xinh đẹp trẻ tuổi."

Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của đám người Lam Hạo Thần, chống gậy khập khiễng rời đi, sau lưng còn vang lên tiếng thở dài.

Bạch Vũ Mộng nhìn theo hướng ông lão rời đi, đến khi không nhìn không thấy người nữa, mới thấp giọng nói với mọi người bên cạnh: "Các ngươi có cảm thấy ông lão này rất kỳ lạ không?"

Mọi người đều nghiêm túc, xem ra bọn họ phải điều tra cho xong chuyện này, tuy rằng nơi này là lãnh thổ của Mộ Dung Quốc, nhưng xảy ra chuyện này, bọn họ không thể ngồi yên mà không để ý.

Cho dù bọn họ vốn không xem tính mạng ra gì, cho dù là dân chúng thì cũng có khi ngu xuẩn, nhưng bọn họ lại không hy vọng để cho dân chúng vô tội bị hại.

"Chúng ta vẫn nên tìm một quán trọ trước đã!" Lam Hạo Thần nhàn nhạt đề nghị.

Mấy người tìm một vòng, rốt cuộc cũng tìm được một quán trọ chưa đóng cửa, vừa định đi vào, nhưng chưởng quầy đã xin lỗi bọn họ: “ Các vị, làm phiền đến nơi khác đi!"

"Vì sao? Nào có chuyện mở cửa mà lại không buôn bán?" Ánh mắt sắc bén của Đường Ức Ảnh nhìn chưởng quầy đang cầu xin tha thứ.

"Không dối gạt các vị, trong quan trọ của ta đã chết nhiều người, không phải là ta không muốn cho các ngươi ở lại, nhưng..."

Bạch Vũ Mộng nhìn thoáng qua chưởng quầy, không phải người xấu, nếu có lòng dạ đen tối, thì sẽ mặc kệ dù có người chết hay không, đều sẽ cho khách vào ở trọ.

"Không sao, ngươi cứ việc sắp xếp phòng cho chúng ta!" Giọng nói của Lam Hạo Thần lạnh lùng tàn nhẫn.

Chưởng quầy cũng không thể đắc tội với những người trước mắt này, lấy giấy và bút mực, viết khế ước, đưa cho đám người Bạch Vũ Mộng xem qua.

"Sao? Ý của chưởng quầy là gì?" Bạch Vũ Mộng tỏ vẻ không hiểu.

Chưởng quầy có chút lúng túng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí: "Là các ngươi cố ý muốn vào ở, nếu như có người chết, thì không thể vu vạ trên người của ta."

Bạch Vũ Mộng thấy mình cũng không thể hại một người vô tội, liền không nghĩ nhiều, đặt bút viết tên mình.

Chưởng quầy thấy bọn họ đồng ý, cũng không đứng đây nữa, dẫn bọn họ đến phòng khách.

Nhưng khi đi qua một căn phòng, chưởng quầy hoảng sợ liếc mắt nhìn bên trong một cái, như có cái gì đó rất đáng sợ.

"Đây là phòng người chết, các vị khách quan vẫn không nên đến quá gần." Nói xong lắc đầu thở dài rồi đi, nghe chưởng quầy lẩm bẩm, Bạch Vũ Mộng càng thêm nghi hoặc.

Đợi đến khi vào phòng, tất cả mọi người đều tụ lại quanh bàn, thảo luận xem tiếp theo nên làm cái gì.

"Ta thấy chưởng quầy này cũng không phải người tốt gì." Mộ Túy Tình có chút khinh thường nói.

"Ừ, Tình Nhi nói đúng, mỗi người ở đây đều có chút quái dị, vừa rồi là ông lão kia, còn có chưởng quầy lúc nãy nữa, nhìn thì như đều muốn tốt cho chúng ta, nhưng thật ra không ai biết là có mục đích gì." Bạch Vũ Mộng nhíu mày mở miệng.

"Ta không tin thật sự có chuyện ly kỳ như vậy, nhất định là có người làm trò quỷ, mà căn phòng kia, ta thấy cũng không đơn giản như vậy, còn chưởng quầy nữa." Trúc Đạp Vũ híp mắt phân tích.

"Hơn nữa, các ngươi không thấy là nơi này rất yên tĩnh sao, cho dù có người chết, cũng sẽ có người đến ở, còn nếu không có, vậy vì sao còn mở cửa, vừa rồi hắn nói với chúng ta là nơi này có người chết, kêu chúng ta đừng ở, vậy vì sao hắn vẫn mở cửa, lúc này nên đóng cửa mới đúng chứ?" Thu Hằng Duệ trầm trọng nói.

"Đại ca nói không sai, mọi chuyện thì như là ngẫu nhiên, nhưng lại quá trùng hợp, nơi này cách đô thành Mộ Dung Quốc không xa, nhưng vì sao không ai đến xem xét?" Lam Hạo Thần nhàn nhạt nói tiếp.

"Các ngươi vừa nói như thế, ta cảm thấy xung quanh lạnh lẽo." Hạ Tử Lăng rụt người nhích lại gần Lam Giác Phong theo bản năng.

Trong mắt Lam Giác Phong có chút ý cười, nhưng nhanh đến mức khiến người khác khó phát hiện.

"Tối hôm nay sợ là sẽ không được bình yên, mọi người đều cảnh giác một chút, một khi có chuyện gì, tốt nhất là tất cả mọi người đều tụ lại cùng nhau." Bạch Vũ Mộng nhíu mày mở miệng.

"Nếu không đêm nay chúng ta đều ở cùng nhau đi, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau." Hạ Tử Lăng đề nghị.

"Không được, nếu ở cùng nhau, kẻ địch sẽ đề cao cảnh giác, đến lúc đó mất nhiều hơn được, nhưng nếu phân tán lại làm cho người ta lo lắng, cho nên đêm nay đừng ngủ, một nam một nữ ở cùng một phòng."

Nghe nửa câu trước, diễn[daffn<lle3/quýdoon trong lòng mọi người đều đồng ý, nhưng nửa câu sau, thì sợ tới mức bọn họ thiếu chút nữa kêu lên, cái này gọi là một nam một nữ ở cùng một phòng!

"Vũ nhi, ngươi không đùa chứ?" Trúc Đạp Vũ thử hỏi.

"Nhìn ta như đang đùa sao?" Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn nàng một cái: "Tuy rằng võ công các ngươi không kém, nhưng nếu gặp cao thủ, cũng chỉ bị đánh, các ngươi vẫn nên tìm người bảo vệ, như vậy ta cũng có thể yên tâm một chút."

Nghe Bạch Vũ Mộng phân tích hợp tình hợp lý, mọi người cũng không thể từ chối, nhưng dù sao cũng là nam và nữ ở cùng phòng, dù thế nào cũng có chút lạ lẫm.

"Được rồi, Lam Giác Phong và Lăng nhi, ca ca và Tiểu Ảnh, còn thừa lại Mạc Hàn Trần, Vũ nhi, và Tình Nhi, ba người các ngươi ở cùng nhau." Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt nói xong, lại rước lấy vẻ oán trách, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bạch Vũ Mộng chân thật đáng tin, lại nuốt hết lời muốn nói trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.